“Hồn mau trở về, phương đông không thể ở lại, cuồng phong giữa đường. Hồn mau trở về, phía nam không thể ở lại, cát vàng ngàn dặm. Hồn mau trở về, phương Tây không thể ngăn lại, mặt trời chói chang nóng bỏng. Hồn mau trở về, phương bắc không thể ngăn đón, băng tuyết trăm dặm. Hồn mau trở về, phía dưới không thể đi, địa ngục khó an. Hồn mau trở về, phía trên không thể đi, cổng trời khó mở. Chỉ có trở về, hồn mau trở về……”
Một nữ tử khuôn mặt thanh lệ ngồi bên cạnh vực sâu trên núi Lăng Vân, hai chân nghịch ngợm đá tới đá lui trên vách đá lởm chởm, miệng ngâm nga một khúc ca như vậy.
Mới vừa rồi ở trên cánh đồng hoang vu, nàng cũng vừa ngâm nga vừa hát khúc nhạc này. Nàng đem hồn phách người Hàn gia mà Tinh Vệ mang về từ dưới đáy sông đều dán lên đống hàng mã. Chúng nó đã ở đáy sông đợi lâu lắm, lâu đến mức ký ức đã mơ hồ, hồn nhiên không biết thân ở nơi nào. Nhưng lúc nhìn thấy thân ảnh kẻ thù thì hồi ức lại như thủy triều mãnh liệt ào ạt tới, không phải hàng mã chở họ mà là bọn họ khống chế hàng mã, điên cuồng hướng bóng người trong bóng đêm kia chạy đi.
Cây cối khẽ lay động, ngay sau đó một thân ảnh khoác áo cà sa từ bên trong chui ra, đầu trọc của hắn đã bị cây cối cắt qua, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong tư tiêu sái của hắn. Một tay hắn bám vào vách đá, một tay cầm chạc cây, hơi dùng lực một chút liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427607/quyen-9-chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.