Bên trên cánh đồng hoang vu đen nghịt người vây quanh, bọn họ đều là tới xem chém đầu. Trình Mục Du đến Tân An chỉ có một năm, lại muốn đem quan viên thế lực lớn nhất địa phương chém đầu thị chúng, chuyện chấn động như thế, tự nhiên sẽ hấp dẫn bá tánh toàn thành, cho nên dù hiện tại là rạng sáng thì mọi người vẫn dìu già dắt trẻ ra khỏi cửa, như thủy triều mà tiến đến nơi này, sợ bỏ lỡ “Kỳ quan” khó gặp này.
Hàn trạch đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn người đến người đi trên cánh đồng hoang vu. Tối nay nó có vẻ bình thản mà yên lặng, tinh quang chiếu lên nhà cửa, đem u ám chín năm toàn bộ quét đi.
Vương Kế Huân quỳ gối trong đám người, trong miệng vẫn lải nhải mắng cái gì, mắng trong chốc lát, hắn lại đột nhiên dập đầu, khiến bụi đất bay lên.
“Hàng mã, hàng mã thật sự đã trở lại……”
Hắn khóc một trận cười một trận, hoàn toàn không có ý thức được mình đang bị trói gô, quỳ gối trước những ngườ hắn từng coi là cỏ rác.
Hắn đã điên rồi, đúng vậy, nhìn thấy lời đồn tự mình bịa ra trở thành hiện thực thì có ai chịu đựng nổi.
Đao phủ ở một bên mài đao, lưỡi dao phiếm ánh sáng xanh, tia lửa văng khắp nơi. Bọn họ đang ngủ thì bị dựng dậy, cuống quít chạy tới, không nghĩ tới lại là để chấp hình một vụ án quan trọng nhất trong đời mình.
“Loảng xoảng, loảng xoảng.” Đao mài phát ra từng tiếng chói tai, Tưởng Tích Tích nhìn Trình Mục Du, “Đại nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427608/quyen-9-chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.