“Ta biết nàng ở đâu.” Thanh âm kia rất nhẹ nhưng Tần Ứng Bảo lại nghe rõ từng từ một.
“Mang ta đi tìm nàng.” Hắn bắt lấy tay người kia, bàn tay hắn rất lạnh, rất gầy, làn da bao trùm trên xương cốt, giống như bên trong không hề có huyết nhục tương liên.
Người nọ không lên tiếng, hất tay hắn ra rồi đi về phía trước. Tần Ứng Bảo lúc này mới phát hiện hắn mặc một thân quần áo màu đen, dáng người gầy nhưng rắn chắc, vừa nhìn đã biết là người có võ. Nhưng hiện giờ hắn bất chấp tất cả, người nọ đã nói hắn biết Tiểu Ngọc ở đâu, thế nên hắn chỉ có thể cùng đi, trừ việc đó ra hắn còn có biện pháp nào khác đâu.
Gió lạnh thổi qua hai má hắn, Tần Ứng Bảo chỉ mặc một kiện trung y, lẽ ra phải lạnh nhưng hắn không cảm thấy gì, mà một lòng đều đặt trên người kia. Hai chân hắn đã sớm mỏi mệt bất kham đến chết lặng, chỉ đơn giản đong đưa một cách máy móc, mang hắn về phía trước.
Bất tri bất giác, người đi đường càng ngày càng ít, ngọn đèn dầu cũng từ từ thưa thớt, Tần Ứng Bảo ngửi được một cỗ mùi bùn đất tanh hôi, lúc này mới phát hiện mình thế mà đã theo người kia ra khỏi thành. Hoa dại mùa xuân vẫn nổi bật trong bóng tối, mỗi bông hoa đong đưa qua lại có chút dọa người, giống như yêu nữ hút máu, theo gió nhẹ vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh.
“Đây là nơi nào?” Hắn hỏi một câu.
“Sắp tới rồi, lại đi hai dặm nữa là ngươi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427586/quyen-9-chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.