“Cô cô nhà ta không ở đây.” Gã sai vặt nói xong thì liền chuẩn bị đóng cửa lại nhưng bị Lưu Tự Đường dang tay chặn ngang.
“Bà ta đi đâu vậy?” Sắc mặt hắn uy nghiêm, ngữ khí ngưng trọng, đem tiểu tử choai choai kia dọa sợ.
“Đại nhân, sáng sớm hôm nay cô cô liền vội vã ra cửa, cũng không nói cho chúng ta biết là muốn đi đâu, cô cô không nói thì chẳng ai dám hỏi, tiểu nhân thật sự không biết.”
Thấy hắn không giống nói dối, Lưu Tự Đường dâng buông lỏng tay, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn, “Nếu bà ta không đi xa thì chúng ta sẽ ở chỗ này chờ, khi nào bà ta về chúng ta phải hỏi rõ ràng mọi việc rồi mới có thể rời đi.”
***
Nhưng Lưu Tự Đường cùng Tưởng Tích Tích ở phía trước ngồi suốt một buổi trưa mà Hoa Cô cũng không trở về. Mắt thấy sắc trời sắp đen, Tưởng Tích Tích liền có chút ngồi không yên. Nàng đem nước trà sớm đã nguội lạnh ở bên cạnh uống một hơi cạn sạch, đứng lên đi lại quanh phòng, “Bà ta sẽ đi chỗ nào nhỉ? Vì sao ra khỏi Tần phủ bà ta lại không trở về mà đi nơi khác chứ?”
Lưu Tự Đường nhíu mày trầm tư, một lát sau, đột nhiên nói, “Chẳng lẽ trừ bỏ Tần Ứng Bảo, bà ta còn có những người khác có thể thương lượng đối sách hay sao?”
Tưởng Tích Tích nhìn sắc trời mờ mịt ngoài cửa, “Ta thật ra có nhớ tới một việc. Ngày đó, ta tới Tê Phượng Lâu tìm bà ta thì phát hiện Hoa Cô thất hồn lạc phách chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427585/quyen-9-chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.