“Búi tóc,” nàng còn chưa nói chuyện, Trình Mục Du đã tìm ra điểm mấu chốt trên bức thêu, “Cô nương, nữ nhân này là ai? Vì sao lại búi tóc kiểu Mân Quốc?”
“Nàng chính chủ nhân của trâm ngọc, cũng là người chúng ta muốn tìm.” Yến Nương nhìn không chớp mắt vào búi túc đen kia, sâu kín mà nói.
***
Cửa lớn của Tần phủ mở rộng, một đám gã sai vặt đang ở cửa ra ra vào vào, có người dọn cái rương, có người quét sân, có bưng trà đưa nước, một phủ đệ to như vậy nhưng lại đầy người, rất là náo nhiệt.
“Hôm nay là ngày mấy a, cũng không phải sinh nhật chủ tử nào, sao giáo úy lại mời gánh xiếc, gánh hát tới hết trong phủ vậy?” Một gã sai vặt mới tới nhìn khách nhân đến như nước chảy thì vui tươi hớn hở hỏi người bên cạnh.
“Chả phải ngày gì cả, ta nghe nói giáo úy là vì muốn vị Tạ cô nương kia vui vẻ nên mới mời gánh hát tới. Cái này gọi là gì nhỉ, phong hỏa hí chư hầu phải không? Không đúng không đúng, thiên kim khó mua hồng nhan cười? Ai u.” (* Phong hỏa hí chư hầu: Chu Vương vì lấy lòng người đẹp Bao Tự mà đốt lửa hiệu triệu chư hầu, sau đó mất nước/ Thiên kim khó mua hồng nhan cười: ngàn vàng khó mua nụ cười người đẹp)
Hắn ta bị người hung hăng véo trên eo một cái, “Ngươi nói nhỏ chút, nếu để phu nhân nghe được thì về sau không có trái cây ngon mà ăn đâu.”
“Hiện tại cả phủ đều biết giáo úy sủng ái vị Tạ cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427547/quyen-7-chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.