Lộn nhào, trèo cây, hái đào, chiến đấu, ăn đào, nhảy lên, giơ tay, Hữu Nhĩ đem mọi động tác của bộ hầu quyền đều đánh một lần, ngã, lăn, xoay, thẳng đến khi hắn thở hổn hển liên tục, nằm trên mặt đất một lúc lâu cũng chưa dậy mà Thường Viễn vẫn cứ nhìn giày của mình, hai tròng mắt si ngốc, cả người không nhúc nhích.
Yến Nương thừa dịp Tưởng Tích Tích dùng trà liền đi tới trong viện dò hỏi, “Không được sao? Bản lĩnh mê hoặc người của linh nhãn của ngươi cũng không dùng được sao?”
Hữu Nhĩ thở phì phò, nói cũng đứt quãng, “Cô nương, linh nhãn này của ta có thể thay đổi ký ức, đây chính là bản lĩnh độc nhất thiên hạ của ta, cũng không có gì không đúng. Nhưng có vài người căn bản không có ký ức, hoặc nói đứa nhỏ này cố ý đem ký ức của mình chôn giấu thì ta biết dùng năng lực này ở đâu?”
Yến Nương có chút đồng tình nhìn Thường Viễn, “Đột nhiên chịu kích thích mãnh liệt như thế, rất có khả năng thằng bé đã quên hết. Đứa nhỏ này hẳn là thấy song thân chết đi, sợi dây trong lòng cũng đứt ‘phựt’ rồi.”
“Vậy phải làm sao cho phải?”
“Không thể cưỡng bách hắn nhớ lại được, nếu không sẽ phản tác dụng, Thường Viễn có khả năng sẽ vĩnh viễn hiện bị hãm trong bóng tối, không bò ra được.”
“Nhưng hắn hiện tại chỉ biết nhìn chằm chằm giày mình, ai u, vừa rồi ta múa quyền nửa ngày nhưng hắn cũng chẳng thèm liếc một cái, làm ta mệt muốn chết rồi.”
Yến Nương cười cười, vào nhà cầm khung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427546/quyen-7-chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.