Nhìn thấy thứ trong lồng, hai tiểu nha hoàn xem náo nhiệt ở phía sau đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai, che mắt lại rồi trốn ra sau cây hạch đào.
Tạ Tiểu Ngọc không nhúc nhích, cái thứ trong lồng chim kia đang nhìn chằm chằm nàng, tròng trắng mắt lồi ra một nửa, tràn ngập sợ hãi cùng hận ý.
“Tiểu Ngọc, đừng nhìn.” Tần Ứng Bảo thấy nàng ngây ra như tượng khắc đứng ở cạnh lồng chim, ánh mắt cũng thẳng tắp ngơ ngác thì vội vươn tay đem nàng ôm vào ngực, “Đừng nhìn, đi, ta mang nàng trở về phòng.”
Tạ Tiểu Ngọc mạnh mẽ tránh thoát cái ôm của hắn, nàng thở hổn hển vài cái, vươn ra ngón tay chỉ về phía trước, “Đại nhân, miệng nàng hồng hồng là vì cái gì? Là sáp nến sao?”
Đầu Ngô thẩm đang đường hoàng ở chính giữa cái lồng, giống hệt Đình Phương, đều bị đốt trụi thành một quả cầu thịt, miệng bà ta khẽ nhếch, bên trong có thứ gì đó đã đông lại, hồng đến dọa người, hồng đến loá mắt.
Tần Ứng Bảo giữ chặt tay Tạ Tiểu Ngọc, mạnh mẽ túm nàng đi, “Trở về đi, ta sẽ đổi sân khác cho nàng và cha nàng, buổi chiều hai người liền dọn ra chỗ khác. Còn chuyện ở đây cứ giao cho ta, nàng không cần quản.”
Tạ Tiểu Ngọc vừa đi vừa quay đầu nhìn lồng chim, chim chóc bên cạnh cũng bị kinh hách, ở trong lồng vũng vẫy trên dưới, muốn bay ra ngoài nhưng cái đầu cháy đen kia lại được đặt ở chính giữa lồng sắt, như là đang thực hiện một nghi thứ hiến tế quỷ dị nào đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427545/quyen-7-chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.