Nói xong, nàng liền xoay người giống như phải đi, Tần Ứng Bảo một phen bắt được tay nàng, vội nói “Trở về làm cái gì? Để người làm thêm ghế là được mà.”
Gã sai vặt bên cạnh nghe được thì vội vàng dọn dẹp rồi đem ghế dựa đến, sau đó tiến lên xin chỉ thị, “Giáo úy, ghế này ngài xem nên đặt ở chỗ nào?”
Tần Ứng Bảo không thềm nhìn gã kia mà chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt phượng của Tạ Tiểu Ngọc, “Còn có thể đặt chỗ nào, Tiểu Ngọc đương nhiên là phải ngồi gần ta rồi.”
Gã sai vặt kia đáp lời, nhanh chóng đem ghế dựa đặt xuống, Tạ Tiểu Ngọc chậm rãi ngồi xuống, ngón tay còn nắm chặt tay Tần Ứng Bảo, nửa khắc cũng không tách ra. Thấy tình cảnh đó, các tân khách đều châu đầu ghé tai nghị luận:
“Còn chưa qua cửa đâu, vậy mà đã có thể cùng đại phu nhân cùng ngồi cùng ăn.”
“Nếu đã qua cửa, lại sinh một đứa con thì ta xem nữ chủ nhân của giáo úy phủ hẳn là phải đổi người khác rồi.”
Những lời này Hồng Dục nghe thấy hết. Nàng ta trộm nhìn thoáng qua Tần phu nhân ngồi bên cạnh, thấy lưng nàng ta thẳng tắp, mặt không biểu tình mà nhìn sân khấu, cùng với hai người đang thân thiết nóng bỏng bên kia hình thành hai mảnh đối lập rõ ràng. Trong lòng Hồng Dục phát lạnh, trong mắt thiếu chút nữa là chảy nước mắt. Cũng may một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, các diễn viên bắt đầu từ sau màn sân khấu đi lên đài, mọi người trong đại sảnh đều yên lặng theo dõi.
Bắt đầu buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427548/quyen-7-chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.