Tạ Tiểu Ngọc đứng ở trong đám người, “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Ngọc lên đài biểu diễn nên ta cũng không dùng lồng chim lừa mọi người nữa. Hôm nay ta sẽ đãi một người một khúc bách điểu triều phượng, xem như cảm tạ nhiều năm nay các vị hậu ái đối với Tiểu Ngọc.”
“Tiểu Ngọc a, ngươi vì sao không lên đài nữa, có phải sắp gả chồng không?” Không biết là ai hỏi một câu như thế.
Tạ Tiểu Ngọc cười không nói lời nào, ngay sau đó, một trận tiếng kêu to của hỉ thước rơi xuống từ đỉnh đầu, dừng lại trên mặt những người đang vây xem. Mỗi người đều duỗi cổ tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện làm gì có hỉ thước, chẳng qua bọn họ lại bị Tạ Tiểu Ngọc lừa, lúc này mới không nhịn được bị nàng chọc đến cười ha ha không ngừng.
Lại một lát sau, sơn tước, hôi nhạn, chim đầu rìu, phượng đầu quyên từng bầy đều bay qua, ở trong đám người ríu rít, tranh chấp không thôi. Đỉnh đầu vang lên một tiếng thét dài, đám chim chóc thoáng nhiên an tĩnh lại, một trận tiếng kêu thanh thúy từ xa vọng lại, xa xưa triền miên, khiến người nghe rung động.
“Phượng hoàng, là phượng hoàng kêu to mà.”
Tất cả mọi người đều ngóng nhìn lên đỉnh đầu, phảng phất nơi đó thật sự có một con chim lớn đuôi màu vàng kim đang bay đến.
“Tốt.” Một tiếng trầm trồ khen ngợi từ đằng sau đám người truyền tới, Tạ Tiểu Ngọc bị thanh âm này hù nhảy dựng, giương mắt nhìn lên, lại thấy một người mặc hoa phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427536/quyen-7-chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.