Tưởng Tích Tích cung kính hành lễ nói ra lời khen từ nội tâm, “Đại nhân có tấm lòng nhân hậu, lúc ở Thường trạch đã che chở hài tử kia, mãi cho đến hiện tại cũng không hỏi hắn nửa câu về vụ án, hiện tại còn để Tấn Nhi nghỉ học mà ngày ngày làm bạn với Thường Viễn. Thường Áp tư nếu ở trên trời có linh thì hẳn cũng thấy vui mừng.”
Trình Mục Du lắc đầu, “Cũng không phải ta không hỏi, cho dù ta hỏi thì sợ là cũng không có tác dụng gì, nội tâm Thường Viễn hiện tại hoàn toàn khóa cứng, người bình thường căn bản không vào được, trừ phi chính hắn chịu mở lòng nếu không kể cả có tra tấn thì cũng đừng hòng khiến hắn nói nửa lời.”
Bên trong cánh cửa truyền ra tiếng Tấn Nhi thở dài, hóa ra hắn đã đem các món ăn thử một lượt nhưng Thường Viễn lại vẫn không nói một lời, thẳng tắp nhìn chằm chằm cái đĩa của chính mình, không hề có hứng thú gì với bất kỳ món nào.
Tưởng Tích Tích cũng có chút sốt ruột, “Đại nhân, mấy ngày nay hắn chỉ ăn một ít cháo, vẫn là phải miễn cưỡng đút mới được. Nếu tiếp tục thế này thì thuộc hạ sợ thân thể đứa nhỏ này hỏng mất.”
Trình Mục Du lại nhìn vào trong nhà, thật lâu không nói gì, một lát sau, hắn mới hỏi ra một cầu hoàn toàn không có đáp án, “Tích Tích, lúc ngươi đi Thường gia đã nhìn thấy những ai?”
Tưởng Tích Tích ngây ra một lúc, lại thấy ánh mắt hắn kiên định nhìn chính mình, vì thế đành phải đáp, “Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427537/quyen-7-chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.