Trương thẩm lo lắng nhìn nhi tử, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, cũng không biết là tư vị gì. Trong lòng bà thích Quân Sinh, cô nương này thoạt nhìn hào phóng khéo léo, người lại thiện lương, xác thật là một cô nương tốt khó tìm nhưng sự kiện kia đã truyền đến ồn ào, với tư cách là mẫu thân thì bà không thể chấp nhận nhi tử cưới một người như vậy được. Nhưng Trương Duệ cố tình lại có một mảnh si tâm với nàng, hiển nhiên có mười con trâu cũng không kéo lại được. Cho nên hiện tại bà chỉ có thể âm thầm mà phát sầu, cũng không biết làm thế nào cho phải.
Chợt một trận gió thổi từng đám mây màu xám đến gần, Chung bà bà ngẩng đầu nhìn trời, “Sắp mưa rồi, tốt a, ông trời cuối cùng Phải có vũ, hảo a, ông trời cuối cùng cũng chiếu cố sinh ý của bà tử ta.” Bà ta trở lại trong phòng, nhanh nhẹn mặc đấu lạp và nón, hướng hai người trẻ tuổi kia hô, “Trương Duệ a, ta muốn đi ra ngoài bán dù, ngươi cũng không cần vội, dọn dẹp một chút, mau đem Quân Sinh cô nương đưa trở về đi, bằng không trong chốc lát đường sẽ không dễ đi đâu.” Nói xong, bà ta liền cõng giỏ tre ra cửa, lắc lư đi về phía ngọn núi.
Trương Duệ ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện sắc trời nơi xa đã tối sầm nên nhanh chóng buông đồ trên tay đi tới bên người Quân Sinh, “Nàng chờ một lát, ta lấy dù đưa nàng về.”
Quân Sinh gật đầu, đứng lên đến bên giếng nước để rửa tay. Nàng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427473/quyen-5-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.