Nhưng tối hôm qua hắn mơ thấy ba mẫu rừng đào đều đã nở hoa, hắn đi giữa rừng đào rực rỡ, tâm tình thoải mái thanh tân mà bình tĩnh.
Bỗng nhiên quay đầu, hắn thấy được bóng dáng quen thuộc, bọn họ đứng ở trong rừng hoa, cười với hắn, tươi cười đó vô cùng ấm áp, giống hệt như khi còn sống.
Lưu Tự Đường chính là ở trong những nụ cười đó mà tỉnh lại. Lúc tỉnh lại bên môi hắn cũng treo một nụ cười, giống hệt những thân nhân đã mất đi kia.
“Lưu đại nhân, sao sớm như vậy đã tỉnh, tối hôm qua không ngủ tốt sao?” Tưởng Tích Tích đi theo Trình Mục Du hướng về phía hắn. Nàng hành lễ, nụ cười trên mặt có điểm câu nệ, tựa hồ không biết nên lấy tư thái gì mà chào hỏi hắn.
Lưu Tự Đường cười cười, “Làm gì có? Tân An thành địa linh nhân kiệt, ta vừa đến nơi này thì đã cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả ngủ cũng tốt hơn nhiều.”
Trình Mục Du thấy hắn tinh thần no đủ, sắc mặt hồng nhuận, khác hẳn bộ dáng thất hồn lạc phách tối qua thì không khỏi yên lòng, “Hiền đệ tối hôm qua chưa ăn cái gì, hiện tại nhất định đói bụng đi, ta sẽ kêu hạ nhân chuẩn bị chút cháo trắng rau xào, hiền đệ đi dùng bữa trước.”
Lưu Tự Đường xua tay, “Ăn thì không vội, ta còn có một việc muốn nói cho nhân huynh.”
“Hiền đệ xin cứ nói.”
“Ta ở Thanh Thành có gặp được một đồ đệ của ông ngoại. Ông ta biết Hỗ gia xảy ra chuyện, cho nên đặc biệt tới thăm. Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427472/quyen-5-chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.