Chương trước
Chương sau
Bởi vì trời đầy mây nên ánh sáng trong rừng rất u ám, Yến Nương đơn giản đem Tinh Vệ thả ra, nàng vỗ về lông chim màu xanh biếc của nó, “Lần trước Hữu Nhĩ ở chỗ này không tìm được nó, Huyết Phong Lâm là do thủ cấp của Xi Vưu biến ảo mà thành, cũng là nơi Thổ Lâu ra đời. Tinh Vệ, ngươi tìm một chút xem có thể tìm thấy hang ổ của nó không.”
Tinh Vệ “Chi” một tiếng, từ tay nàng giương cánh bay lên, nháy mắt liền phi vào chỗ sâu trong rừng rậm. Yến Nương ở trong rừng phong chậm rãi đi lại, đến mỗi một chỗ nàng đều hít hít mũi cẩn thận ngửi mùi vị trong không khí và bùn đất nhưng nàng không ngửi được mùi gì cả, trừ mùi cỏ cây và mùi tanh của đất thì không có thêm mùi lạ gì nữa. Nàng đơn giảnngồi xuống dưới một cây đại thụ chờ đợi tin tức của Tinh Vệ. Nó là linh điểu, lại giỏi quan sát trên trời cao, nói không chừng có thể tìm ra hành tung của Thổ Lâu.
Quả nhiên, không bao lâu sau không khí phía trên bỗng nhiên run rẩy hai cái, Yến Nương ngẩng đầu, thấy Tinh Vệ giống một mũi tên lao xuống dưới, nhẹ nhàng vỗ cánh, ngừng trên bàn tay nàng, trong miệng nó ngậm một đồ vật màu đỏ.
“Đây là cái gì?” Yến Nương nhíu lại lông mày, đem đồ vật kia từ trong cái mỏ cứng rắn của Tinh Vệ lấy ra. Nàng nhìn con sâu màu đỏ trong tay mình, “Thiêu thân? Không đúng, đây là Chu Nga.”
Tinh Vệ ở bên cạnh ríu rít kêu, như là đang tranh công, lại giống như khen ngợi nàng phản ứng nhanh nhẹn.
Con Chu Nga kia còn chưa chết đâu, nó vừa chạm vào độ ấm cơ thể liền giống như sói đói ngửi được mùi máu tươi mà động đậy phần đầu, đột nhiên đem cây châm dài trên mông hướng đầu ngón tay của Yến Nương mà đâm.
Lúc nó vừa động thì chỉ nghe “Đùng” một tiếng, thân thể nó bị bóp nát, chất lỏng màu xanh đục bắn đầy lên ngón tay của Yến Nương. Nàng lấy khăn xoa xoa tay, “Chu Nga là sâu của địa ngục, giống nhộng lại giống ong, thân có độc tố, nhưng sao nó lại xuất hiện ở Huyết Phong Lâm chứ?” Nàng chuyển hướng Tinh Vệ, “Ngươi thấy nó ở cánh rừng này sao?”
Tinh Vệ pi pi kêu hai tiếng, giống như đang khẳng định.
Yến Nương khó hiểu lắc đầu, “Vậy…… Có phát hiện ra tung tích của Thổ Lâu không?”
Nghe được lời này, Tinh Vệ vẫy cánh kêu tiếng lớn hơn nữa, giống nhưng đang lắc đầu thở dài vậy.
“Xem ra là không có,” nàng cúi đầu trầm tư nói, “Lần trước Hữu Nhĩ tới đây cũng không tìm được nó, lần này mang ngươi tới, còn hy vọng có thể phát hiện ra cái gì, kết quả lại là giỏ tre múc nước. Xem ra súc sinh kia xác thật không ở trong rừng này. Nhưng rốt cuộc nó đi đâu chứ? Chu Nga này lại có quan hệ gì với nó?”
Nàng vừa nghĩ vừa dời bước hướng về phía trước, Tinh Vệ đứng ở trên vai nàng nhắm mắt dưỡng thần. Đi ra rừng phong, Yến Nương liền đem nó thu hồi trong khăn tay một lần nữa, một người dầm mưa ở trên đường đi tới đi lui.
“Cô nương, mưa thế này, quần áo ngươi cũng ướt hết rồi. Mau mua dù đi, lão thân làm dù vô cùng rắn chắc, đảm bảo ngươi mua rồi sẽ không hối hận.” Một giọng nói nghẹn ngào lộ ra tang thương truyền đến từ bên cạnh, Yến Nương mắt lé nhìn phía ven đường, thấy ở đó có một lão thái thái khoác áo tơi và đấu lạp đang chỉ giỏ tre trước mặt mình, bên trong đều là dù bằng vải màu xanh.
“Ta thích đội mưa, không thích bung dù.” Yến Nương đáp trả một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Ai, hiện tại người trẻ tuổi a đều trông vô cùng có thể diện nhưng lại quá keo kiệt, đến mua cây dù cũng tiếc. Bọn họ ỷ vào mình còn trẻ, cứ thế tàn phá cơ thể, chờ qua mấy năm nữa, sinh hài tử xong thì đến lúc đó chân đau, cánh tay mỏi xem ngươi có chịu được không.” Bà ta thấy Yến Nương đi xa thì trong miệng lẩm bẩm lầm bầm cả buổi.
Yến Nương nghe thấy hết những lời này, nhưng cũng không thấy ngại. Nhưng nàng đi được vài bước thì lại quay trở về, ngồi xổm trước người lão bà kia, một đôi mắt đẹp cong cong, “Bà bà, trời mưa đúng là càng ngày càng to, ta nghĩ cũng nên mua một cây dù, bằng không về nhà thật sự bị cha mẹ mắng chết.”
Trên mặt Chung bà bà đột nhiên hiện ra một nụ cười, thái độ khác hẳn vừa rồi, “Dù của ta vô cùng chất lượng, không bằng ngươi mua nhiều chút, cho cha mẹ huynh đệ cũng tốt nha.”
“Bà bà nói đúng, vậy ngài chọn cho ta mấy cây tốt đi, ta lấy một cái dùng bây giờ còn những cái còn lại thì gói hết lại.”
Chung bà bà một bên ai ai đáp ứng, một bên nhanh nhẹn giúp Yến Nương chọn dù gói dù.
Yến Nương thấy bà ta đều cười đến thấy răng không thấy mắt thì làm bộ không thèm để ý hỏi một câu, “Bà bà, ngài vẫn luôn ở chỗ này bán dù sao?”
Chung bà bà gật đầu, “Ta ở chỗ này cả đời, cũng ở chỗ này bán dù cả đời, mệnh khổ a.”
“Vậy…… Gần đây bà có từng gặp một con dê lớn ở gần chỗ này không?”
Chung bà bà ngừng tay sống, nâng đôi mắt lõm sâu, “Dê lớn sao? Là dê lớn thế nào?”
“Ví như, một con dê có bốn sừng……”
Chung bà bà đem dù đưa cho Yến Nương, “Cô nương, ngươi thoạt nhìn là một hài tử cơ linh nhưng sao lại nói lời ngốc thế, ta không phải chưa từng thấy dê nhưng dê bốn sừng nói ra không phải để người ta cười chê sao, nơi này nào có con nào như thế.”
Yến Nương thấy bà ta nói kiên định, lại cúi đầu cười, “Ta cũng là nghe người khác nói đến, cảm thấy kỳ quái cho nên mới thuận tiện hỏi, bà bà đừng cớ cười ta.”
***
Trình Mục Du ngẩng đầu lên khỏi chồng hồ sơ vụ án chất như núi, nhìn về phía Tưởng Tích Tích đang đừng nghiêm nghị ở bên cạnh, cùng với Sử gia huynh đệ, “Người còn chưa tìm thấy sao?”
Tưởng Tích Tích tiến lên phía trước một bước, “Đại nhân, chúng thuộc hạ đã liên tục tìm mấy ngày, đem núi Lăng Vân và khu vực gần đó tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Thúy Vũ cô nương.”
Trình Mục Du khẽ cắn môi trầm tư trong chốc lát, “Tích Tích, ngươi đi đem văn án ghi chép trước khi ta đến Tân An này, mang tới đây.”
Tưởng Tích Tích khó hiểu, “Đại nhân, ngài muốn…… Văn án? Không phải hồ sơ vụ án?”
Trình Mục Du không chút do dự hướng nàng gật gật đầu, Tưởng Tích Tích nghe lệnh liền nhanh chóng tới thư phòng, Chỉ chốc lát sau nàng đã trở lại, mang theo một cuốn sách bìa màu xanh.
Nàng đem quyển sách đặt trước mặt Trình Mục Du, rồi nhẹ giọng nói, “Văn án của mấy đời quan trước đều cực kỳ đơn giản, tổng cộng cũng chỉ có một quyển sách này, trên đó cũng chỉ có một ít sự kiện có liên quan đến thành, không biết đại nhân muốn tìm cái gì?”
Trình Mục Du không để ý nàng mà chỉ lo mở cuốn sách, cẩn thận xem xét từng tờ một, giở đến một nửa hắn ngừng lại, mày nhẹ nhàng nhăn lại, nghiêm túc đọc một trang ký lục kia. Qua khoảng một chén trà thì hắn ngẩng đầu lên, nhìn về ba người trước mặt, “Tờ này là ghi chép về Bất Lão Truân. Mấy ngày trước đây các ngươi nói nơi đó chỉ có hai hộ nhân gia nên trong lòng ta đã sinh nghi. Nơi đó có núi có sông, thích hợp trồng trọt sao dân cư lại càng ngày càng ít chứ? Hiện tại xem ra những người kia chuyển đi là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì đại nhân?” Tưởng Tích Tích sớm đã nhịn không được, gấp giọng hỏi.
Trình Mục Du chỉ vào trang sách, nhẹn giọng nói ra những chữ ghi trong đó, “Nơi này có chuyện bất thường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.