Lưu Tự Đường theo tay hắn chỉ nhìn lại thì quả nhiên thấy một người đang nổi trên mặt nước, thân mình khi chìm khi nổi, tùy thời có thể bị nước sông cắn nuốt. Hắn đem đứa bé trong tay cho Hề Thành, “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, vô luận phát sinh chuyện gì cũng đều không được xuống nước.” Hắn vừa chạy vừa cởi quần áo trên người, đem Thanh Phù kiếm ném ở bụi cỏ bên cạnh, chỉ mặt trung y mà nhảy vào trong sông. 
Nước sông cực kỳ lạnh, khiến mỗi lỗ chân lông trên người Lưu Tự Đường đều bị đông lạnh đến co rút lại. Hắn liều mạng đong đưa cánh tay cùng đôi chân dài, cấp bản thân chút nhiệt lượng, sau đó mới hướng người nọ bơi tới. Bơi được một nửa hắn liền lặn xuống, lúc này mới thấy rõ đó là ai. Đó là con dâu Nghiêm gia. Hai mắt nàng ta nhắm nghiền, thân mình tựa hồ nằm ở trên mặt nước, theo cơn sóng mà lúc lắc ra phương xa. 
Lưu Tự Đường hít một hơi thật sâu, lại một lặn xuống lần nữa, hướng tới thân ảnh phía trước mà đi qua. Mắt thấy sắp tới bên người nàng thì đột nhiên một đám cỏ nước dạt tới, thiếu chút nữa là trùm lên người hắn. Cũng may hắn biết bơi tốt, thân mình lại linh hoạt, ở trong nước đảo một chút là có thể vòng qua. 
Nhưng hắn vừa mới tránh được đám rong rêu thì lại phát hiện bóng người phía trước không thấy đâu. Lưu Tự Đường rất là khó hiểu, rõ ràng vừa rồi nàng còn nổi ở đằng sau đám rong rêu cơ mà, sao lại lập tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427432/quyen-4-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.