Lưu Tự Đường câu nói kia của Hề Thành lặp lại vài lần trong lòng, sau đó mới cầm một nén nhang bên cạnh lên đốt lửa, cắm ở lư hương, rồi hướng đám quần áo mà vái ba cái.
“Đại ca, ngươi vì sao……” Hề Thành khó hiểu nhìn hắn.
“Những người này chột dạ như thế thì càng chứng minh người chết được thờ trong miếu này bị chết oan khuất. Ta vái nàng vì tiếc thương cho người đã khuất.”
Nghe hắn nói như vậy, Hề Thành cũng thắp lên ba nén hương, cung kính mà vái ba cái, đôi mắt hắn nhìn đến đám quần áo trắng kia thì dần dần trở nên ướt át.
“Hề Thành, chúng ta đi thôi, ta cảm thấy chỗ này âm âm trầm trầm, thật là đáng sợ.” Nhị Ngưu Tử đã nhịn thật lâu, tới lúc này thì hắn không muốn che giấu sợ hãi nữa, lôi kéo góc áo của Hề Thành.
“Đi thôi.” Lưu Tự Đường sờ sờ cái đầu của Nhị Ngưu Tử, cùng hai đứa nhỏ ra khỏi miếu. Mấy người từ trong rừng bước ra, ai cũng không nói cái gì mà chỉ nghĩ đến tòa miếu kia. Chồng quần áo kia qua nhiều năm mà vẫn sạch sẽ, lại vẫn được bảo tồn như cũ thì chắc là có người thường xuyên xử lý nó, mới khiến bộ y phục đó không bị côn trùng trú ẩn bên trong, cũng không bị hơi ẩm làm cho mục nát.
Nghĩ đến đây, Hề Thành dừng bước chân, xoay cái cổ cứng đờ qua, “Nhị Ngưu Tử, ngươi còn nhớ rõ khi còn nhỏ ngươi từng đến nhà ta tìm ta đi chơi. Chúng ta ở trong sân truy đuổi đùa giỡn, lại không cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427431/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.