Hề Thành giúp hắn đấm lưng rồi lại đi một nhà gần đó xin một chén nước để hắn uống. Lưu Tự Đường đem chén nước kia nuốt vào trong bụng, nhưng cổ họng lại co rụt lần nữa. Hắn lại quỳ trên mặt đất, đem nước vừa uống nôn hết ra. 
Thấy hắn đem đồ trong bụng đều phun ra thì Hề Thành lúc này mới nâng hắn tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Hắn lo lắng nhìn Lưu Tự Đường, “Đại ca, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Mới vừa rồi còn tốt, sao hiện tại lại nôn thành cái dạng này?” 
Lưu Tự Đường nhìn khuôn mặt hồn nhiên của hắn, lại không thể đem chân tướng nói ra. Nếu hắn biết mười năm trước, cơ hồ người toàn thôn đều tham dự vào trành hành hạ Lãnh tiểu thư đến chết kia thì không biết có đánh mất phần đơn thuần này không. Nhưng mặc dù mình biết chân tướng, lại có thể làm gì đâu? Báo quan sao? Chứng cứ ở nơi nào? Những thôn dân này khẳng định sẽ che chở lẫn nhau, mà chứng cứ của việc này vì thời gian đã lâu nên cũng sớm biến mất vô tung rồi. 
Lưu Tự Đường cảm giác gân xanh trên huyệt thái dương của mình cứ nhảy lên từng chút một, khiến gáy hắn đau đớn, cảm giác buồn nôn lại đánh úp tới nhưng lần này hắn chẳng còn gì trong bụng để nôn. Hắn nhìn Hề Thành, nói: “Ta khó chịu, ngươi đỡ ta trở về đi.” 
Hề Thành nhanh chóng đỡ hắn đứng lên. Hai người chậm rãi đi về phía trước, “Đại ca, thôn đang bị người ta theo dõi sao? Vì sao lại liên tiếp có người chết?” 
“Đúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427433/quyen-4-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.