Hai người họ lại rơi vào những dòng suy nghĩ của riêng mình.
Đến sân bay tư nhân thuộc quyền sở hữu của mình, Nghiêm Thục tắt động cơ. Anh định tiện tay bế Như Ân xuống nhưng cô lại ngăn tay anh lại.
- Đây là đâu?
Như Ân cũng cảm thấy có vài điều vẫn đang thắc mắc về hành động của Nghiêm Thục.
Nghiêm Thục lại cúi đầu hôn lên trán cô một nụ hôn. Như Ân hai ánh mắt tối lại. Trong tay áo cô trượt xuống một con robot mini có khả năng mang thuốc nổ, Như Ân đưa ánh mắt cảnh cáo cho Nghiêm Thục.
Nghiêm Thục cười khổ.
- Em nên cảm ơn tôi chứ không phải là ở đây lườm tôi đâu. Em là ai tôi không cần biết. Điều quan trọng đó là…đây là chỗ của tôi.
Như Ân nhíu mày, cô ngó ra bên ngoài kính xe vẫn luôn được hạ xuống, Như Ân nhìn thấy các thuộc hạ của Nghiêm Thục đã chĩa cái khẩu súng lên lòng về phía cô rồi.
- Người của anh cũng nhạy bén đấy.
Nghiêm Thục chỉ lặng lẽ mở cửa xe, anh bế Như Ân vẫn đang nói chuyện với mình đi cùng luôn.
Vừa sải bước đến chiếc máy bay có ngoại hình dân dụng nhưng lại ở cái chỗ này, Nghiêm Thục từ tốn trả lời Như Ân với dáng vẻ tự đắc.
- Haha em đoán xem? Polen với tôi cũng như con muỗi thôi. Vậy người của tôi phải như thế nào?
Như Ân nghe vậy thì chỉ nhíu mày. Cô đã đánh giá quá thấp anh.
- Tôi từng điều tra anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821323/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.