Im lặng một lúc thì Như Ân cũng chần chừ, cô muốn nói với Nghiêm Thục là anh đang giúp cô chuyện không nên giúp.
Nhưng cô sẽ giải thích sao về việc mình đã tỉnh nhưng lại giả vờ hôn mê đây nhỉ? Thật sự thì Như Ân không về lo lắng Polen sẽ bắt được mình, cái cô sợ là anh đã thấy cái dáng vẻ che chắn của mình rồi.
Nghiêm Thục vẫn yên lặng lái xe, thi thoảng còn nén nhìn biểu cảm của Như Ân như một đứa trẻ trộm đồ ăn vặt vậy.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý thì Như Ân cũng thuyết phục bản thân nghĩ hướng tích cực.
- Đó là Polen chúng tôi đã đưa sai thông tin cho bọn họ, khiến cho kế hoạch đánh chiếm hòn đảo vô danh cạnh danh giới Thái Bình Dương và Đại Tây Dương của họ thất bại.
Nghiêm Thục vẫn lặng lẽ lắng nghe từng chữ một của cô. Sau đó anh liền cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ, phảng phất sự luông chiều.
- May cho em là đưa tin sai đấy. Vì nếu là đúng thì người truy lùng em giờ là người của tôi đấy.
Như Ân rất bất ngờ về hành động đó của Nghiêm Thục. Không một câu nhắc trước, không một tia ám hiệu nào xuất hiện. Một nụ hôn nhẹ nhàng thuần khiết nhất đặt lên trán cô, tim Như Ân rung nhẹ cứ tưởng nó sẽ hết cảm giác khác thường ấy nhưng không…nó đã đập loạn lên.
Nghiêm Thục lại hôn thêm một lần nữa.
- Có lẽ số phận của chúng ta sẽ cùng một lối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821325/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.