Như Ân và Nghiêm Thục ngồi trên máy bay mất khoảng tám tiếng. Lần này lên máy bay rất khác với khi họ xuất hiện ở Thổ Nhĩ Kỳ, lúc ấy cô đang có những vấn đề cần giải quyết ở công ty thời trang của mình. Nhưng hiện tại có vẻ như công việc chính đang đợi cô còn rất nhiều và quan trọng hơn.
Nghiêm Thục ngồi bên cạnh Như Ân, tay anh thi thoảng xoa cổ tay cho Như Ân theo nhịp không nhanh không chậm, rất có tiết tấu.
Như Ân rất muốn kháng nghị những đụng chạm của Nghiêm Thục. Bây giờ không chỉ có cô mà còn có cấp dưới của anh nữa, Nghiêm Thục lại coi như không biết cô đang khó chịu.
- Ngồi yên nào.
Như Ân nhìn thẳng vào mặt anh, cô định giật tay mình lại nhưng lại thấy Fon và những người khác đang hạ tay xuống thắt lưng. Cô quay sang nhìn bọn họ.
- Chủ của các anh không xứng để tôi ám sát đâu.
Như Ân cười khổ, ở địa bàn của người khác thì cô có quyền gì chứ? Giết Nghiêm Thục hay là mang tư tưởng chém giết ư? Cô không rảnh.
Nghiêm Thục thì chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô lại, vẫn cứ cúi đầu nhìn cổ tay hẵn đỏ đỏ.
- Nói chuyện với họ làm gì? Sao không nói với tôi đi?
Như Ân mặt méo mó, khó hiểu. Cô nhìn cái tên như con mèo cứ xoa mãi cổ tay cô, có rút tay ra cũng khó.
- Thì sao?
Nghiêm Thục nhíu mày ngước đôi mắt ánh rêu đẹp hoàn mỹ ấy chăm chú nhìn cô. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821321/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.