— Trên thế giới này, cuối cùng còn sót lại những gì nhỉ?
Ròng rã một tháng trời, Tiếu Thanh không quay lại nhà trọ cậu thuê, cũng không đến trường, cậu chưa từng rời căn phòng dưới tầng hầm, cậu thậm chí còn không bước chân ra khỏi cái căn phòng chật hẹp, âm u, tràn đầy mùi máu tanh này. Kỳ quái ở chỗ, hình như cũng không ai phát hiện ra chuyện cậu mất tích. Bởi vì, không một người nào, kể cả cha mẹ, đến tìm cậu.
Tiếu Thanh nhiều lần cảm thấy đói bụng, mà đói bụng là một loại đau đớn… Mỗi khi cơn đói kéo đến, cậu không khác gì kẻ bệnh tật mắc bệnh nan y, yết hầu khát khô, dạ dày co giật, màng nhĩ ầm ĩ, toàn thân đau đớn… Cậu đập nát bàn ghế, nắm chặt lấy mảnh kính vỡ, ăn hết những gì bản thân có thể ăn, bao gồm cả cánh hoa hồng khô héo, uống cạn những gì bản thân có thể uống, bao gồm cả máu chảy ra từ chính cơ thể mình. Nhưng bất luận thế nào, cậu cũng không thể ức chế được cảm giác đói bụng cồn cào ấy. Cậu có thể cảm nhận được, mình ngày càng biến thành một con quái vật đáng thương, chỉ khi thiếu niên cho cậu ăn, thì mới có thể tạm thời cứu rỗi được cơn thống khổ của mình. Nhưng sau cơn an ủi tạm thời ấy, chính là tuyệt vọng cùng cực.
Một ngày mới vô nghĩa lại bắt đầu.
Giống như mọi ngày, Tiếu Thanh ngồi trong một góc tối chịu đựng cùng chờ đợi, giống như một con thú cưng bị nhốt trong nhà. Cậu lúc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thuc/3236052/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.