Sau chuyện này, Tiếu Thanh đuổi lão Lâm về sở hành chính, lão Lâm cũng bị đồng nghiệp kéo đi vụ khác, nên sau này không còn liên hệ nữa.
Tiếu Thanh khi rời khỏi nhà thì có nhìn thấy mẹ. Bà giống như con rối, không hề nhúc nhích mà ngồi đờ ra trên ghế, đôi lúc còn nói lẩm bẩm gì đấy, cũng không biết bà đang nói điều gì. Mà Tiếu Thanh đã chẳng để tâm đến, cậu cũng không có chuyện gì muốn hỏi bà. Ghi chép của cha, vẫn để trong túi đeo chéo của cậu. Rõ ràng vẫn chưa xem hết, nhưng cậu thật sự không có tâm tình tiếp tục đọc nó.
Cậu tiếp tục đến trường.
Trong trí nhớ của Tiếu Thanh, hình như vẫn đang là mùa hè. Nhưng dọc đường đi toàn là lá cây vàng lấp lánh của cây bạch quả, và lá phong đỏ thẫm. Đã vào cuối thu rồi, mùa đông sắp đến rồi sao.
Học sinh mặc đồng phục lục tục đi trên con đường đông đúc nhộn nhịp. Bạn bè vui cười chèo kéo tay nhau.
Tiếu Thanh cứ tiếp tục bước, trong lòng không khỏi nghĩ: Cảnh tượng như vậy, còn có thể nhìn thấy được mấy lần đây?
Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi cực kì nhanh, so với lúc trước, thật sự là rất rất nhanh.
Khoảng cách mà cậu bật nhảy rất đáng kinh ngạc, chỉ nhẹ nhảng nhảy một cái, đã có thể đạt tới 5, 6 mét. Cậu căn bản không dám dùng hết sức trong tiết Thể dục, cậu sợ dùng lực với quả bóng nhiều quá, tốc độ nhanh như vậy sẽ dọa sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thuc/3236051/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.