Sáng sớm, Tư Mặc tỉnh dậy trước. Ngắm nhìn nữ nhân của chàng đang yên giấc bên cạnh, chàng an tâm mỉm cười, hôn lên trán nàng rồi lặng lẽ rời đi.
Chàng mặc giáp, tay cầm kiếm, cưỡi ngựa rời khởi Dương Tông phủ trong âm thầm. Nội cung đang vô cùng căng thẳng, binh mã đã được triệu tập, chỉ chờ chàng nhận lệnh chỉ huy, cùng tiến ra biên giới.
Bệ hạ đã chờ sẵn ngoài điện, thấy Tư Mặc, ngài phó thác với chàng:
"Tư Mặc, ngươi anh dũng thiện chiến, là người đáng tin cậy, đừng làm ta thất vọng."
"Bệ hạ, trước khi rời đi, Tư Mặc có một thỉnh cầu. Sinh tử ngoài chiến trường là điều không thể đoán trước, nhưng nếu Tư Mặc thần có thể thắng trận trở về, xin người hãy thu hồi thánh chỉ ban hôn, để Tư Mặc có thể mãi mãi giữ vững lời hứa với người trong lòng, xin bệ hạ thành toàn."
"Không phải ngươi cũng yêu Viên Lạc hay sao?"
"Xin bệ hạ lượng thứ, nhưng người mà Tư Mặc yêu thương, không phải công chúa, xin bệ hạ đáp ứng lời thỉnh cầu của thần. Thiên hạ vô số nam nhân tốt đẹp, rồi sẽ có người thật lòng với công chúa."
"Được. Ta không ép ngươi. Mau, tất cả đều đang đợi ngươi."
Chàng nhẹ lòng, hi vọng có thể đánh thắng trở về, báo tin mừng này cho Bạch Liên.
Cả đội quận tiến tới biên giới, chàng là chủ soái, anh dũng xông lên đầu tiên. Đám phản loạn này quả thực đã có mai phục từ trước, đã bài bố quân xung quanh, khi quân của chàng tiến đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thu-lo-duyen-nhat-thu-tuong-ngo/2944745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.