Một tháng trôi qua, tuy rằng nàng đã khiến mọi người dần dần cảm mến nàng, nhưng tâm nàng chưa ngày nào được yên ổn.
Khuôn mặt này, mỗi lần nàng nhìn thấy, trong lòng đều quẩn quanh ngàn vạn những hoài nghi chẳng thể giải đáp.
Nàng ngồi lặng trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ:
"Chẳng lẽ hắn không phải Trương Hàn, kiếp này, hắn chỉ là Tư Mặc mà thôi? Nhưng tại sao dung mạo của hắn, lại giống với Trương Hàn như vậy? Tại sao trong kiếp sống đó, hắn lại đuổi cùng giết tận cha mẹ của ta?"
Mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng đó, tim nàng lại đau như bị ngàn vạn đao kiếm giày vò. Nàng ôm lồng ngực quoặn đau, quá khứ đau thương luôn ẩn hiện trong tâm trí nàng, nàng chỉ còn cách khóc nghẹn trong đau khổ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, nàng một mình đi dạo quanh vườn hoa, ngắm nhìn chúng, lòng cũng sẽ dễ chịu hơn. Tư Mặc từ kinh thành trở về, thấy nàng một mình ngồi bên hồ nước, dường như chẳng để ý xung quanh. Chàng không dám lộ diện, sợ nàng sẽ rời đi vì khó chịu. Vì chuyện không may trước đó, tới bây giờ, chàng vẫn còn thấy áy náy. Giờ thấy nàng như vậy, ắt nghĩ nàng vẫn còn giận, nên chàng chỉ dám đứng từ xa, nhìn lén nàng mà thôi.
Chàng bất giác tự hỏi:
"Tại sao ta lại như vậy? Sao dạo này ta cứ nhìn lén quận chúa? Ta.."
Từ khi chứng kiến hành động ấm áp của nàng dành cho A Tâm, Tư Mặc đã thay đổi ánh nhìn về nàng. Tới chàng cũng không hiểu tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thu-lo-duyen-nhat-thu-tuong-ngo/2944747/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.