Đã nửa đêm rồi, Hộ tướng vẫn một mình đi tìm chủ soái, binh lính đã tìm suốt mấy ngày trời vẫn không có tin tức, ai cũng nản lòng.
Bỗng thấy phía trước có luồng sáng bùng lên, ngài mau chóng chạy tới nghe ngóng, không ngờ ẩn sâu nơi vực thẳm này, vẫn còn có một căn nhà tranh nhỏ ẩn lấp sâu bên trong, ngài thoắt nghĩ, không chừng có thể tìm thấy Tư Mặc.
Hộ tướng bước vào, nhưng khung cảnh đầu tiên đập vào mắt lại là một bà lão tuổi đã cao, một tay chống gậy, một tay sắc thuốc. Bỗng trong đầu ngài bùng lên một tia hi vọng mãnh liệt, ngài vội cúi đầu kính cẩn chào bà lão, liền hỏi luôn chuyện của chủ soái:
"Thưa lão bà, ta là tướng quân của triều đình, đang trên đường đi tìm chủ soái bị mất tích, không biết gần đây lão bà có gặp được người nào trên mình mặc giáp, có nhiều vết thương do cung tên gây ra hay không?"
"Chủ soái?"
"Đúng vậy! Nghe khẩu khí của lão bà, chắc là có gặp người rồi. Chủ soái bị đánh lén, đã ngã từ trên cao xuống vực này. Quân lính đã đi tìm suốt mấy ngày đêm vẫn không thấy chủ soái. Nhưng bổn tướng vẫn không từ bỏ hi vọng, cuối cùng cũng có duyên gặp lão bà, xin hỏi lão bà, chủ soái.."
"Có thấy, có thấy. Hôm mà ta gặp cậu thanh niên trẻ đó, mình mẩy đầy máu, chỉ cần chậm một chút nữa, có lẽ đã mất mạng rồi. Một lúc sau, ta lại thấy một đám người tay cầm kiếm đi dọc theo đường đó, lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thu-lo-duyen-nhat-thu-tuong-ngo/2944741/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.