"Chú em" khom mình nhặt cây kiếm của Đỗ Phương lên chọc thẳng vào vũng máu mũi kiếm dính máu và "chú em" liếm sạch. Bỗng gã lật tay cứa tay trái mở một vết cứa, máu tươi vọt ra thì gã ghé miệng vào hút lấy, sau đó mới từ tốn ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn không đổi, "chú em" lạnh nhạt bảo:
- Máu người sống mặc, máu người chết mặn quá hóa đắng!
Mặt Hắc Quỷ không nén được cũng hơi biến sắc, hắn lạnh lùng bảo:
- Nào ta đâu đã hỏi ngươi nhiều đến thế?
"Chú em" đáp:
- Làm một việc gì thì phải làm đến đầu đến đũa!
Hắc Quỷ hỏi:
- Đó là lời ai vậy?
"Chú em" đáp:
- Lời Ông Chủ Lớn!
Hắc Quỷ bỗng cười vang:
- Có người như thế này giúp ông ta, chuyến này chúng ta tới đây cũng khỏi uổng công!
"Chú em" khom lưng bảo:
- Nếu vậy xin mời theo tôi!
Khi gã quay mình đi, tất cả mọi người không nén nổi trên mặt đều lộ vẻ tôn kính thật sự. Chỉ có Trương Tam trong mắt tràn ngập vẻ thẹn thùng và đau khổ.
Gã biết đời gã thế là tàn rồi! Người trong thành đang náo nhiệt bỗng lặng yên chỉ nghe thấy tiếng guốc gỗ "lóc cóc lóc cóc" từ xa lại gần và thấy hai người đi đôi guốc gỗ cao đến năm tấc đang loạng choạng bước tới.
Hai người đầu tóc rối bù, hai kẻ lưu lạc xứ Phù Tang, mặt mày nanh ác, áo rộng, ống tay áo to. Một trong hai kẻ thắt một cái thắt lưng toàn tơ rộng đến bảy tấc giắt một cây đao dài tám thước, nhưng hai bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/1367559/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.