Phó Cửu Vân hơi ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi rất chi là vô tội: “Đậu Đậu ca? Ồ,hắn không tu tiên, lại đổi thành vẽ tranh rồi?”
Khóe miệng Đàm Xuyên co giật một trận, cười khan nói: “Đúng vậy… Nghe nói tutiên không có tiền đồ, đổi nghề rồi.”
“Thì ra là thế.” Hắn gật đầu hiểu ra, “Vậy tiểu Xuyên Nhi đưa ta đi gặp ĐậuĐậu ca kia của ngươi là được, tiên sinh ta muốn gặp hắn xem sao, thuận tiện chỉbảo hắn một số kỹ năng vẽ tranh.”
Đàm Xuyên rốt cục cũng hiểu được thế nào gọi là lấy đá tự đập chân mình, hậntới mức thiếu chút nữa nghiến nát cả răng, gian nan nói: “Huynh ấy… Huynh ấy…đang ở rất xa…”
“Mấy chuyện lặn lội đường xa ấy, tiên sinh ta am hiểu nhất.” Hắn cười dàiđứng dậy, bất chấp giãy giụa ôm lấy vai Đàm Xuyên, trở tay tung kim hoa ra, bàchủ nhanh chóng đưa tay tiếp được, đặt trong lòng bàn tay yêu thích không rời.Hắn nói: “Bà chủ, ta sẽ đưa cô bé đầu bếp đi, đa tạ các người chiếu cố nàng thờigian qua.”
Kim hoa trong tay, bà chủ sớm cười nhăn nheo cả mặt, vui tươi hớn hở gật đầu.Đàm Xuyên cuống đến độ vặn vẹo thành bánh quai chèo, thế nào cũng không gạt nổitay hắn, nàng hét to: “Bà chủ! Thím! Cháu, cháu không muốn…”
Lời còn chưa dứt, người đã bị ôm kéo túm lôi ra ngoài, chỉ còn dư âm lượn lờ.Bà chủ đang ôm kim hoa bỗng nhiên từ trong niềm vui khôn xiết nháy mắt tỉnh táolại, khó xử nói: “Đợi đã, có phải vừa nãy Xuyên Nhi bảo không muốn không ấynhỉ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499486/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.