Quả đúng như cái tên mà người ta đã đặt cho nó. Sở hữu nhà ở, đường xá và các vật thể kiến trúc đều được xây dựng bằng vật liệu y hệt như tường thành bên ngoài. Với gam màu xám vôi cũ kĩ càng thể hiện vẻ thần bí và chứng tỏ ngôi thành này đã trải qua nhiều tang thương biến đổi.
Người ở thành này không đông đúc, náo nhiệt như Đoạn Tiên Thành, nhưng những gì cần thiết cho sinh hoạt thì đều có đủ. Cửa hàng bán thức ăn, y phục, vũ khí đều mở cửa, nhưng lại có rất ít khách ghé thăm.
Bởi vì thời tiết lạnh lẽo, cho nên dân bản địa mặc nhiều lớp áo, hoặc người giàu có hơn thì khoác áo lông chồn, nón phủ kín từ đầu cho đến chân. Ai không có nón thì đội mũ rơm, rồi lấy vải quấn quanh mặt và cổ, chỉ chừa mũi, miệng và một đôi mắt.
Hầu hết dân bản địa đều ăn mặc như vậy, bởi vậy người khác rất khó phát hiện được biểu cảm trên gương mặt của họ. Nhưng Tịch Thần lại tinh ý mà thấy được, bàn tay và bàn chân lộ ra bên ngoài của bọn họ đều trở nên trắng bệch và rạn nứt. Bọn họ khoanh hai tay trước ngực, hơi còng lưng mà đi, mũi miệng hà hơi vào không khí với những làn khói trắng mờ mịt.
Cũng may Tịch Thần mặc ma pháp bào, kiểu dáng kín mít, ôm trọn cả thân thể. Nàng hòa mình vào dòng người bản xứ cũng không thấy đột ngột, không khiến người khác chú ý.
Nàng vừa đi trên cung đường chính, vừa quan sát nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-than-ky/3647423/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.