Chương trước
Chương sau
Tịch Thần dựa theo bản đồ chậm rãi rời xa nơi thị phi tranh đấu. Cho tới khi cách bí cảnh Ngạc Sơn hơn năm dặm thì nàng mới đình chỉ việc sử dụng Tật Phong Thuật.

Lúc này, nàng mới có thời gian cảm nhận không khí của đại lục này.

Nói thế nào đầu, nàng thật sự rất có duyên với phía Bắc. Lần trọng sinh của năm năm về trước, nàng cũng xuất hiện ở phía Bắc.

Nhưng mặt Bắc của Hoang Vực Giới và mặt Bắc của đại lục Thần Châu lại đối lập nhau như hai cái thái cực vậy.

Một bên là sa mạc trải dài, quanh năm khô hạn, nóng bức.

Còn một bên là bình nguyên băng tuyết, quanh năm lạnh lẽo, hàn ý thấu xương.

Nhưng cả hai đều có một điểm chung là khí hậu cực kỳ khắc nghiệt, cho nên xung quanh bình nguyên cơ hồ là trụi lủi, trống trơn, không có một gốc cây ngọn cỏ.

Còn may mà nàng đã đổi mới trang bị, lần trước luyện chế mấy bộ ma pháp bào, có thể là tay nghề nâng cấp, hoặc là nhân phẩm đại bùng nổ, cho nên phẩm cấp của trang phục đều đạt tới Trung cấp. Lực phòng ngự, giữ ấm, khiết tịnh trực tiếp phiên gấp ba lần so với giai đoạn Sơ cấp.

Bởi vậy, khí hậu lúc này tuy rằng khắc nghiệt, nhưng lại không gây ảnh hưởng lớn đối với nàng.

Tịch Thần ngày đêm kiêm trình mà lên đường, trong lúc cũng gặp gỡ vài tốp người dân bản xứ. Bọn họ hoặc là vào rừng đi săn thú, hoặc là ngự kiếm phi hành, "vèo" một phát thì đã chẳng thấy bóng dáng tăm hơi. Thậm chí, nàng còn thấy hai tốp người trình diễn một màn giết người đoạt bảo, sau đó cả hai vì tranh giành một cái túi trữ vật mà đánh đến lưỡng bại câu thương. Kết cục chỉ còn một tên thanh niên bên má trái có vết sẹo là còn sống.

Hắn thu gom túi trữ vật của những người khác - kể cả đồng đội của mình, mang một thân vết thương chồng chất, khập khiếng rời đi.

Tịch Thần chỉ bàng quan đứng xem, không tham dự vào trong đó. Cuối cùng nhìn theo tên thanh niên đã rời đi kia, nàng mới âm thầm cảm thán trong lòng.

Đây là một kẻ tàn nhẫn!!!

Trải qua đoạn nhạc đệm này giúp Tịch Thần nhận thấy được sự tàn khốc của thế giới này. Nàng phải cần thận hành sự, mọi mặt suy xét, quan trọng nhất là không nên khoe khoang tiền tài giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu không, phiền toái thật là nơi nơi đều có.

Cứ như thế, Tịch Thần chỉ dùng không tới hai ngày thì đã thấy được mục tiêu.



Vạn Tượng Thành.

Sơ nghe qua tên thì cũng đã hiển lộ uy nghi của nó. Nhưng khi trực quan đứng trước tường thành, Tịch Thần mới càng thêm chấn động vì sự hùng vĩ tráng lệ, uy nghiêm túc mục của ngôi thành này.

Vạn Tượng... Vạn Tượng... mới đầu nghe qua thì chỉ cho rằng người đặt tên ngôi thành này có chút tự cao, nói quá cho hoa mỹ. Nhưng chỉ khi gặp gỡ rồi thì mới biết, cái tên ấy... không phải là lời nói suông mà thôi.

Tổng diện tích của tường thành cực kì dài rộng, độ cao hơn hai mươi mét, cho dù trải qua tháng đổi năm dời, nhưng băng tuyết phong sương lại như mạ lên cho nó thêm một tầng uy nghi dày nặng, đồ sộ thần bí.

Tường thành không phải gạch đá xi măng, là một loại vật liệu mà Tịch Thần không biết tên. Cái đáng nói ở đầy, tường thành không bằng phẳng mà gồ ghề lồi lõm, cứ cách một đầu ngón tay thì sẽ được khắc hoạ một pho

tượng.

Pho tượng có nhiều hình thù kỳ quái: có nam nữ già trẻ - chẳng phân biệt tuổi tác, có người cầm kiếm đằng vân, có người lăng không phách trảm,... Đủ loại vũ khí với kiểu dáng chẳng ai giống ai... nhưng biểu tình của bọn họ lại túc sát, quyết tuyệt, thể chết không sờn....

Pho tượng này chồng chất lên pho tượng kia, ngàn ngàn vạn vạn trông rất đáng sợ. Có điều, ngũ quan của tất cả pho tượng đều rất mơ hồ, hơn nữa cặp mắt họ chỉ có một cái hình dáng mà không có tròng mắt.

Cái này Tịch Thần biết, nàng mơ hồ nghe ai nói qua một cầu: vạn vật trên đời đều có linh, bởi vậy có một số cẩm ky là tuyệt đối không cần đi nếm thử. Chẳng hạn như: vẽ rồng, vẽ mỹ nhân thì không được điểm mắt, tạc tượng thì ngũ quan cần thiết phải mơ hồ - không được hoàn nguyên dung mạo chân thật của người đã khuất,....

Trên đời này rất ít trường hợp người chết mà có thể sống lại. Mỹ nhân từ trong tranh đi ra, pho tượng đại biến người sống, người chết cạy nắp quan tài bật dậy,... Mọi việc kỳ lạ xảy ra như thế chỉ có thể là tà linh phụ thể, yêu vật quấy phá thôi!

Nhưng cho dù tất cả pho tượng không được điểm mắt, nhưng Tịch Thần lại phảng phất cảm thấy chính mình như đang đứng ở một mánh chiến trường khói bụi mù mịt.

Bên tai vang lên từng tiếng vó ngựa hí vang, tiếng rên rỉ của các loài yêu thú, tiếng va chạm đinh tai nhức óc từ binh khí, và cả tiếng hô rống rung trời đầy sát khí của nhân loại.

Sat! Sat! Sat!

Đột nhiên, Tịch Thần bừng tỉnh trở lại, giật mình phát hiện có người đang vỗ vai chính mình.

Kèm theo sau là thanh âm trong trẻo của một người thiếu niên:



"Đạo hữu là lần đầu tiên tới Vạn Tượng Thành phải không!?"

Tịch Thần âm thầm quan sát người đối diện, đó là một thiếu niên tầm hai mươi mấy tuổi, trên người mặc áo giáp sắt, bên hồng đeo một chuôi kiếm, lúc này hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò thêm chút xét nét.

Dựa theo y phục, Tịch Thần âm thầm đoán người này hẳn là binh lính thủ thành. Nàng bình tĩnh mà đáp lời:

"Đúng vậy! Ta lần đầu tới nơi này, muốn vào thành trụ một đoạn thời gian, không biết cần phải chú ý những gì?"

Thiếu niên nghe vậy, nhìn thoáng qua tường thành rồi lại vội thu hồi tầm mắt, thần sắc có chút kiêng dè nói:

"Mới tới lần đầu? Thảo nào không biết sự lợi hại của thành Vạn Tượng! Thành Vạn Tượng là chiến tuyển quan trọng thứ hai của phía Bắc. Vô số pho tượng trên tường thành được khắc hoạ dựa theo nguyền hình của các anh hùng vì chống lại Vực Ngoại Thiên Ma mà anh dũng hi sinh. Có lẽ là thần tính hoặc ý chí của bọn họ vẫn còn, đời đời bảo hộ nơi này. Nếu ngươi nhìn vào tường thành quá lâu thì sẽ có xác xuất bị cuốn vào trong cảnh mà các anh hùng từng trải qua. Thần chí của ngươi sẽ bị vây ở trong đó, cho đến khi thần thức khô kiệt mà chết. Cho nên, bất kỳ ai lần đầu đến Vạn Tượng Thành, binh sĩ thủ thành như chúng ta cũng sẽ ra tiếng nhắc nhở. Nếu các ngươi cố chấp làm theo ý mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì Vạn Tượng Thành sẽ không chịu trách nhiệm."

"Đến nỗi ai muốn vào thành thì chỉ cần giao ba khối linh thạch hạ phẩm là được. Nhưng mỗi người các ngươi đều phải bị kiểm tra bởi Chiếu Ma Kính, người có Ma khí không được bước vào nơi này nửa bước. Vạn Tượng Thành là nơi thiêng liêng thờ phụng anh linh chiến sĩ, cho nên thành chủ có lệnh: cấm ẩu đả - giết người trong khu vực trị an, cấm phi hành, cấm phá hư các vật thể kiến trúc quan trọng trong thành. Nếu vi phạm, tùy theo mức độ nặng nhẹ mà xử phạt."

Tịch Thần thưởng thức sự nghiêm cẩn của ngôi thành này, nhẹ nhàng tự tại móc ra ba khối linh thạch, cười nói:

"Đa tạ đạo hữu đã báo cho! Đây là linh thạch, ta muốn vào thành."

"Ngươi đi theo ta!" Thiếu niên thủ thành nói.

Tịch Thần đi theo hắn đến cửa thành, dựa theo chỉ dẫn của hắn đứng yên trước một mặt kính.

Mặt kính chợt loé lam quang, Tịch Thần nhạy cảm phát giác có thứ đồ muốn nhìn trộm nàng. Bất quá nàng không lo lắng, nàng hành đến chính ngồi đến đoan, tu tập nguyên tố chính thống trong thiên địa. Nàng không biết Ma khí là thứ gì, nhưng nàng chắc chắn chính mình không có thứ đó.

Còn việc bị nhìn trộm gì đó, nàng cũng không tin cái kính này có thể tra được nàng đến từ đâu, có Thiên Đạo Di Lan Giới hỗ trợ che giấu vận mệnh, nàng không hề sợ hãi.

Quả nhiên, nàng thực thuận lợi mà thông qua kiểm tra.

Giao nộp linh thạch, nàng tiêu sái tự nhiên rảo bước tiến vào thành Vạn Tượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.