Tịch Thần không có tìm kiếm quá lâu, vì nàng chỉ mới đi qua hai con phố thì đã thấy Hoa Vân khách điểm nằm chễm chệm ở giữa trục đường chính.
Cách nơi đó còn có gần trăm mét, nàng dùng tinh thần lực truyền âm cho Cự Thạch Tiểu Thú:
“Ngươi tận lực ngụy trang thành vật trang sức trên vai của ta! Và nhất định không được mở miệng nói chuyện! Có nghe thấy không!?”
Cự Thạch Thú hơi hếch tròng mắt lên trên tỏ ý khinh bỉ. Nhưng khi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ Tịch Thần thì nó lập tức gục đầu vào hõm vai nàng, và truyền âm lại với ngữ điệu đầy ủ rũ:
“Biết rồi, chủ nhân khó tính của ta!”
Tịch Thần biết thứ này ngày thường hỗn láo, thích cãi bướng, nhưng mỗi lần gặp phải sự cố bất ngờ thì chưa bao giờ rớt dây xích. Thế nên nàng không thèm chấp nhất với nó làm gì, mà tiếp tục đi về phía trước.
Từ xa nhìn lại, Hoa Vân khách điểm rất cao, có hẳn cả mấy tầng lầu. Rìa ngoài là ban công trồng vô số chậu hoa, thậm chí có cả những cành liễu đong đưa từ lầu trên rũ xuống tới lầu dưới. Đằng sau ban công là vô số phòng ở, mỗi cách một đoạn thì lại xuất hiện một ô cửa sổ khác nhau.
Phía trên cửa chính đặt một bảng hiệu to, bốn chữ Hoa Vân khách điểm in rõ trên đó, với nét bút cứng cáp, sắc bén hữu lực, màu chữ được dát vàng càng khiến toà nhà nọ trở nên có sức hút hơn bao giờ hết.
Trước sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-than-ky/3649075/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.