Chương trước
Chương sau
- Cái gì? Ngươi điên rồi hả? Nhân loại các ngươi sao có thể sống trong Hỏa Diệm Sơn được. Huống chi trung tâm Hỏa Diệm Sơn còn có vị đại nhân kia ở…

Nói tới đây, sắc mặt Hỏa Viên đại biến, tự biết mình đã lỡ lời nên ngậm miệng lại.

- Kẻ ngươi nói đó là Thiên hỏa à! Chẳng lẽ nó cũng thành tinh quái rồi sao?

Sắc mặt Lý Lân hiện lên chút ngưng trọng.

- Không phải… Đương nhiên không phải…

Hỏa Viên ấp úng, không chịu nhiều lời. Nhưng Lý Lân và Hương Lân liếc nhau, theo biểu hiện của Hỏa Viên thì quả thật sâu trong Hỏa Diệm Sơn này quả thực có Thiên hỏa.

- Nói cho ta biết, vị đại nhân mà ngươi nói kia ở phía nào, khoảng cách an toàn không kích động tới hắn là ở đâu?

Lý Lân đưa vào một luồng chân khí, đảo loạn một tia linh lực đang từ từ hội tụ lên trong đan điền của Hỏa Viên.

Ánh mắt Hỏa Viên hiện lên chút hung lệ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Lý Lân, trong lúc nhất thời nó nhụt chí lại, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

- Nói hay không, nếu không nói bản vương sẽ đem ngươi ra khỏi Hỏa Diệm Sơn, bản vương thật muốn xem mất đi Hỏa Diệm Sơn rồi, con Hỏa Viên như ngươi liệu có còn thân thể bất tử hay không.

Lý Lân trầm giọng uy hiếp. Ai ngờ Hỏa Viên chẳng những không sợ hãi, mà còn vô cùng khí thế rống lên:

- Thiên Hỏa đại nhân đã nổi giận, ngươi còn không mau thả ta ra, ngươi muốn bị Thiên Hỏa đại nhân đốt thành tro bụi à?

- Thiên hỏa bị kinh động rồi?

Hương Lân biến sắc, theo bản năng muốn chạy khỏi tiểu không gian này. Thiên hỏa chính là Hỏa linh lực hoàn chỉnh, một khi bùng nổ, đừng nói sức chiến đấu của bọn họ chỉ là cấp Võ Hoàng, cho dù cao thủ Võ Tôn cũng chỉ có thể bỏ chạy.

- Nó lừa chúng ta đấy! Mặc dù Thiên hỏa đó có nổi giận, chúng ở đây cũng sẽ rất an toàn.

Lý Lân nói với vẻ tự tin.

- Sao ngươi biết?

Hương Lân dừng chân lại, tò mò hỏi. Mà trong ánh mắt Hỏa Viên lại hiện lên chút chột dạ.

- Bởi vì nó cũng ở đây. Chúng ta sợ Thiên hỏa, chẳng lẽ nó không sợ. Cô xem từ đầu đến giờ có lúc nào là nó tỏ ra sợ Thiên hỏa. Cho nên ta phán đoán rằng, dù Thiên hỏa có thật sự bạo động, tiểu không gian này chắc chắn là an toàn.

Nói xong, Lý Lân giơ tay vỗ bốp một cái vào mông Hỏa Viên.

Tiếng bốp vang dội đó khiến Hương Lân không nói gì, mà Hỏa Viên thì gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, khuôn mặt khỉ kia còn đỏ hơn cả mông nó.

- Nhân loại vô liêm sỉ, ngươi nhất định phải chết, lại dám đánh mông bản đại gia. Ngươi nhất định phải chết!

Hỏa Viên lớn tiếng kêu gào, đột nhiên giãy dụa dữ dội, trong đôi hỏa nhãn kim tinh kia hiện lên vẻ quyết tuyệt.

- Giờ còn muốn chạy ư, muộn rồi!

Lý Lân vung đôi tay lên, một quyển thần thư màu vàng xuất hiện trong tay Lý Lân. Sau đó từ trong thần thư, hai con kim long năng lượng lao ra, như hai chiếc dây thừng quấn quanh người Hỏa Viên lại, sau đó kéo về trong thần thư.

- Không!!! Đây là thứ quái quỷ gì!

Hỏa Viên hoảng sợ rống lên, Định Thần phù trên trán nổ bùm, ma đao trong bản thể lại đứt đoạn trong chớp mắt này. Trên thân thể Hỏa Viên xuất hiện những vết rạn nứt, máu tươi màu đỏ rực chảy ra trông thật sự tợn mà khủng bố.

- Nhà giam không gian!

Lý Lân cũng nóng nảy, hét lớn một tiếng. Một đạo huỳnh quang màu lam lóe lên trong tay Lý Lân, sau đó bao bọc lại, cả người Hỏa Viên hoàn toàn bị giam cầm, sau đó bị hỏa long từ từ kéo vào trong thần thư.

Xoạt xoạt xoạt…

Thần thư lóe lên kim quang sáng chói, rồi vụt tắt, thần thư khôi phục lại bộ dáng trước rồi, rồi từ từ nhập vào trong cơ thể Lý Lân.

- Đây… đây là…

Hương Lân khiếp sợ đến mức không nói nên lời. Ma đao, thần thư màu vàng, năng lượng thần long, không gian chi lực, lại thêm phương thức tiến giai bất thường của Lý Lân nữa, Hương Lân phát hiện ra mình càng không nhìn thấu được Lý Lân. Mỗi lần ngươi cho rằng ngươi hiểu biết được Lý Lân vài phần, hắn lại bộc lộ ra một mặt mà ngươi không biết.

- Đi thôi! Bản vương chỉ tạm thời phong ấn lại. Con Hỏa Viên này không đơn giản, hẳn là lấy được truyền thừa của cao thủ nhân loại. Vừa rồi nếu bản vương chậm vài phần, sợ là nó đã hoàn toàn tự bạo, e là ta và cô đã chôn cùng nó rồi.

Lý Lân cũng còn chút sợ hãi. Lần đầu tiên ma đao đâm vào cơ thể mà còn bị bức ra như vậy, ngay cả ma đao chi hồn cũng bị trọng thương, đã rơi vào ngủ say.

- Ngươi định đối phó con Hỏa Viên đó như nào?

Hương Lân hỏi. Nó chính là một quả bom hẹn giờ, nếu không cẩn thận thì cả hai bọn họ đều gặp nạn.

- Ra ngoài rồi tính sau! Chỉ cần ra khỏi Hỏa Diệm Sơn, năng lực của Hỏa Viên sẽ giảm mạnh.

Lý Lân cũng không có biện pháp tốt gì, hiện tại chỉ có thể đưa ra ngoài trước, có lẽ Ngao Vô Tình có cách để giải quyết vấn đề.

- Cũng chỉ có thể như vậy!

Nếu giờ đã biết đến sự tồn tại của Thiên hỏa, hai người không cần tiếp tục đi sâu vào nữa. Gặp phải Hỏa Viên là vì đại ý nên để Lý Lân có cơ hội, nhưng nếu gặp phải Thiên Hỏa thì chỉ có chết.

- Không gian này thì sao đây? Có để chúng ta luyện hóa không nhỉ?

Lý Lân nhìn tiểu không gian điểu ngữ hương hoa này, trong lòng cực kỳ ưa thích.

- Hiện tại nơi này đã bị Hỏa Viên luyện hóa, ngươi nếu muốn cướp thì phải giết Hỏa viên, rồi rút không gian bản nguyên ra khỏi cơ thể nó, nếu không thì ngươi căn bản không luyện hóa được không gian này.

Hương Lân lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc. Chỉ là không giết được Hỏa Viên, hai người cũng chỉ có thể nhìn không gian này mà thở dài.

- Con Hỏa Viên này để ta xử lý, nơi này giao cho cô! Về sau linh dược của Hắc Thủy Tùng Lâm sẽ liên tục được đưa tới chỗ của cô, ngoài đan dược cho nhân loại thì cô cũng nên suy nghĩ loại đan dược giúp linh thú tiến giai nữa. Dù sao nơi đây là Hắc Thủy Tùng Lâm, mượn địa bàn của người ta thì cũng phải giao tiền thuê chứ.

Lý Lân nói như vậy trước khi đi.

- Đan dược để linh thú tiến giai ư, cấp bậc cũng không thấp, nhưng lại dễ chọc phiền toái. Ngươi không sợ làm chuyện này sẽ bị thế giới loài người bài xích à?

Hương Lân tò mò hỏi.

- Suy nghĩ của kẻ khác đâu liên quan gì tới ta. Chúng ta chỉ cần cố gắng tăng thực lực của mình lên là được rồi! Vẫn câu nói đó, cô cần người thì ta đưa cô người, cô cần linh dược ta sẽ đưa linh dược. Thậm chí bản vương có thể đàm phán với vua linh thú, để một đội linh thú tới cho cô sai khiến. Mà điều cô cần làm giờ là nhanh chóng dùng Hỏa Diễm Sơn này thành lập căn cứ luyện đan. Nếu cô cần kẻ có thiên phú luyện đan thì bản vương cũng sẽ đưa tới đây cho.

Lý Lân không chút để ý nói. Không nói tới địa vị của Thánh Long Vương trong Hắc Thủy Tùng Lâm, cho dù là Lý Lân dùng thân phận nhân loại thì cũng sẽ không quá mức cố kỵ cái nhìn của kẻ khác. Với thực lực hiện giờ, người có thể tạo được uy hiếp với hắn ở khu vực Đông Bắc đại lục Thương Long này đã không nhiều lắm.

- Cũng được, có phải ngươi chuẩn bị ra khỏi Hắc Thủy Tùng Lâm?

Hương Lân hỏi.

- Không sai, Hắc Thủy vương thành náo nhiệt như vậy, bản vương sao có thể để lỡ trận thịnh yến này. Mà bản vương cũng rất hứng thú với tông phái thượng cổ kia, có thể để lại cấm chế mạnh như vậy thì tất không phải là môn phái đơn giản. Đây chính là cơ duyên nghịch thiên, bỏ qua thì đáng tiếc quá.

Lý Lân gật đầu, cũng không giấu diếm Hương Lân. Hương Lân là cao thủ Hoàng cấp, hơn nữa Lý Lân cực nể trọng nàng ta, nên với loại truyện này hắn cũng không tính giấu diếm.

- Bản cô nương sẽ không cản ngươi, nhưng cho ngươi một lời khuyên. Cao thủ Hoàng cấp không dễ đối phó thế đâu. Đừng tưởng rằng giết được một con Hỏa Viên có tu vi Hoàng cấp là tự cao tự đại được. Những thủ đoạn bảo mệnh của cao thủ nhân loại Hoàng cấp chúng ta không phải là một con Hỏa Viên ở đây có thể so được.

Lý Lân gật đầu, rồi tìm đám người Ngụy Duyên, Mạc Phi Linh và Trương Hạo tới, để bọn họ chờ lệnh của Hương Lân. Sau đó hắn vỗ đôi cánh sau lưng, cả người phá không như tật phong thiểm điện mà đi.

- Hương Lân tỷ tỷ, lần này điện hạ đi có gặp nguy hiểm gì không?

Ny Ny nhìn bóng lưng Lý Lân biến mát, buồn bã như mất mát nói.

- Không phải là gặp nguy hiểm, mà là vô cùng nguy hiểm. Hiện giờ Hắc Thủy vương thành tập trung không dưới trăm cao thủ Hoàng cấp, trong đó có rất nhiều cường giả Hoàng cấp đỉnh phong vô cùng khủng bố. Những kẻ như vậy, chưa kể Lý Lân, cho dù toàn bộ cao thủ địa vực Đông Bắc này có tập hợp lại thì cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ.

Hương Lân nói với sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

- Vậy điện hạ đi chuyến này chẳng phải là rất nguy hiểm sao, ta phải đi nhắc nhở ngài ấy!

Ny Ny rất là lo lắng, nếu không phải Hương Lân kéo lại thì nàng đã đuổi theo Lý Lân rồi.

- Nha đầu này, đuổi theo cái gì mà đuổi theo. Lý Lân không phải tướng đoản mệnh, nào có dễ chết như vậy, nhưng bị đánh một trận đau thì có khi là có!

Hương Lân hơi bất đắc dĩ.

- Là sao cơ?

- Không gì đâu, đi thôi, chúng ta vào Hỏa Diệm Sơn, con Hỏa Viên kia để lại một tiểu không gian, vừa vặn để cho các ngươi ở.

Hương Lân vung tay lên, dùng năng lực của Hoàng cấp giam một tiểu không gian, rồi dẫn mọi người vào sâu trong Hỏa Diệm Sơn.

Trong Thánh Long động, Lý Lân phóng thích Hỏa Viên bị phong ấn ra khỏi Thú Đạo Thiên Thư.

Vừa mới thả ra, một dòng lệ khí vô cùng hung lệ đột nhiên bùng phát, một con vượn thân dài gần mười mét, cả người đầy lông đen sì lao tới, trong tay có nhấc một cây đại bổng đen sì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.