Chương trước
Chương sau
- Hừ! Long tướng quân, nơi đó là Hắc Thủy tùng lâm đó, một trăm lẻ ba Tiên Thiên cao thủ của Thần Lang giáo chúng ta chỉ vì sự kiên trì của ngươi mà thành bữa ăn trong miệng linh thú, chuyện này ngươi không có trách nhiệm sao?

Dư Thương Hải phẫn nộ nói.

- Lỗi của bản tướng sao? Dư trưởng giáo không nên hồ đồ như thế chứ! Nếu như không phải ngươi chỉ cho đám tiểu bối đi vào đó, mà thay vào là Cửu phẩm Vương Tọa, thì làm sao có chuyện này, chẳng lẽ Dư trưởng giáo muốn bản tướng phải chịu tội sao?

Sắc mặt Long Uy đầy vẻ âm trầm, vốn tâm tình hắn cũng không được tốt, chính mình là tướng mà thái tử trọng dụng nhất, dùng mất mấy tháng để huấn luyện đám đệ tử Thần Lang giáo, chẳng ngờ lại không bằng được đám tán tu mà Hán vương phủ huấn luyện trong một tháng. Cứ mỗi lần nhớ lại chuyện này là Long Uy tức giận vô cùng, đồng thời hắn cũng tò mò thủ đoạn luyện quân của Lý Lân ra sao. Đây chính là nguyên nhân mà hắn đồng ý với quyết định đuổi giết của Dư Thương Hải. Về phần Lý Lân với linh thú bộ tộc thông đồng với nhau, không nói hắn, đám người Dư Thương Hải còn chả biết nối.

- Long tướng quân, chuyện huấn luyện thì cứ để bản tọa xin chỉ thị của Đại thái tử đã rồi nói. Hiện giờ thế cục của Vương thành đã có biến hóa mới rồi. Lão trưởng giáo muốn xuất quan rồi, hiện tại toàn bộ Thần Lang giáo đều phải nghe Lão trưởng giáo.

Dư Thương Hải áp chế sự bực bội trong lòng, nói ra chuyện vị Hoàng cấp cao thủ đã ẩn cư chuẩn bị xuất quan ra.

- Ngươi…

Sắc mặt Long Uy khó coi vô cùng, Thần Lang giáo dù sao cũng là thế lực mà Thần Lang hoàng triều phụ thuộc, chính mình tuy có quân đội và Long gia ủng hộ, thế nhưng Hắc Thủy vương thành nằm ngoài tầm với, nếu Dư Thương Hải không điều hắn đi thì hắn cũng chả làm gì được.

Cuối cùng Dư Thương Hải nổi giận đùng đùng mà bỏ đi. Trong phòng Dư Thương Hải, không gian dao động, rồi một lão giả râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt bước ra. Nhìn tướng mạo người còn trẻ hơn cả Dư Thương Hải.

- Đồ nhi tham kiến sư phụ!

Dư Thương Hải quỳ một chân, thần sắc cung kính nói.

- Thương Hải à, con không nên đắc tội tiểu tử Long gia như vậy..

Lão giả bình thản nói, Long Uy đại tướng trong lời của lão lại chỉ là một mao đầu tiểu tử, có thể thấy được sự bất phàm và kiêu ngạo của lão ta.

- Đệ tử chỉ là khó chịu mà thôi, đã làm cho sư phụ lo lắng rồi.

Dư Thương Hải vẫn cung kính, thoạt trông biến thành một đệ tử nhu thuận, nào có bộ dáng oai phong của một Dư trưởng giáo nơi Hắc Thủy vương thành này.

- Thôi bỏ đi, Long gia tuy địa vị bất phàm nhưng lão phu cũng chả sợ. Nhưng còn Đại Đường, lão phu nhớ không nhầm năm đó khi ta gặp Lý Thế Huân, hắn mới chỉ là một tiểu tử mới vào Tiên Thiên. Không ngờ hắn đã là Hoang cấp cao thủ rồi, đến cả Đại Diễn tông cũng ăn phải thua thiệt với hắn.

Thần sắc lão giả đầy vẻ buồn rầu, Lý Thế Huân lão nói chính là Đường Hoàng đời hai, cũng là lão tổ nhất mạch Đại Đường bây giờ.

- Sư phụ, chúng ta làm gì bây giờ? Lão nhân gia cũng đã xuất quan, thời điểm để Thần Lang giáo chúng ta thống nhất Hắc Thủy vương thành cũng đến rồi.

Dư Thương Hải kích động nói.

- Chưa đâu.

Lão giả lắc đầu, trong mắt đầy vẻ thâm thúy.

- Tại sao?

Dư Thương Hải không hiểu được.

- Ngươi quản lý Thần Lang giáo đã ba trăm năm, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới vì sao Hắc Thủy vương thành này cần phải tồn tại sao?

Lão giả trầm giọng hỏi.

- Hắc Thủy vương thành vì sao tồn tại sao?

Dư Thương Hải ngạc nhiên, hỏi lại:

- Sự phụ, chẳng lẽ không phải vì tài nguyên trong Hắc Thủy tùng lâm sao?

- Hừ! Tài nguyên nơi đó cũng mê người, nhưng vì có Hoàng đạo minh ước, cho nên không có tác dụng với Hoàng cấp cao thủ. Năm đó Hắc Thủy vương thành đã bạo phát đại chiến Hoàng cấp rồi, ta lúc đó mới chỉ là nửa bước vào Hoàng cấp, còn chưa có tư cách tham dự. Mãi tới khi ba trăm năm trước, khi lão phu phá vỡ bình chướng, tiến vào Hoàng cấp mới có thể tiếp xúc tới cái bí mật này. Hắc Thủy vương thành không đơn giản, nó có bí mật rất lớn.

Lão giả vẻ mặt nghiêm túc.

- Đại bí mật? Chẳng lẽ nơi này có bảo tàng gì sao?

Dư Thương Hải là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, bởi vì lão giả là sư phụ hắn cho nên hắn không hề nghi ngờ lời lão nói.

- Lão phu cũng không biết, Hoàng cấp đại chiến cũng không có đơn giản như thế, bởi nghe nói còn có cao thủ Vũ Hoàng của trung vực tham gia nữa. Kết quả ra sao cũng không biết được. Nhưng Hắc Thủy vương thành đã bị đánh nát, giờ nơi này chẳng qua chỉ là nơi mà Tứ đại thế lực tập trung cao thủ mà thôi. Dần dần nó khiến cho địa vị của Hắc Thủy vương thành được đẩy cao lên.

Lão giả lại nói ra bí mật thứ nhất.

Dư Thương Hải hơi động, cũng khẩn trương hỏi:

- Hiện tại dị biến nơi này phải chăng có quan hệ tới cái bí mật đó sao?

- Đúng thế! Đáng tiếc là Kim Mã đường đã bị diệt, Mân Côi hoàng triều cũng sẽ không từ bỏ thủ đoạn đâu. Cao thủ trung vực chỉ sợ tương lai cũng lại xuất hiện, Hắc Thủy vương thành rồi cũng sẽ đại loạn thôi. Nên làm quái còn kẻ nào có tâm tư thống nhất nó nữa. Cứ an tâm mà tích súc lực lượng thì mới được trọng dụng.

Lão giả trả lời.

- Sư phụ an tâm, đệ tử nhất định sẽ khôi phục lại thực lực của Thần Lang giáo ta.

Dư Thương Hải hứa hẹn.

Cũng lúc đó, cao thủ Hoàng cấp đang bế quan của Phượng Hoàng cốc và Đại Diễn tông cũng hiện thân, kể lại mọi chuyện. Tam đại thế lực dừng ngay việc thu tán tu, bắt đầu mở đại trận sơn môn, rèn luyện đệ tử, đề cao thực lực tổng thể. Chuyện này lại tiện nghi cho Phách Vương môn. Đám tán tu không còn cách khác đành tới chỗ Phách Vương môn tìm vận may, điều này khiến cho người của Phách Vương môn bận rộn lên hẳn. Hạng Đạc tuy không có thực lực mạnh cho lắm, nhưng địa vị ở trung vực lại bất phàm, mà tên này thích xa hoa, diễu võ dương oai lắm. Thế nên việc tuyển nhận cứ phất cờ trống chiêng tưng bừng, nguyên bản sơn môn Kim Mã đường đang trống rỗng lại náo nhiệt hết lên, đối với chuyện này các thế lực khác chỉ giữ thái độ lạnh nhạt, vừa nghĩ cách thu nạp người, rồi đề cao thực lực ra sao.

Thời gian bất giác qua nửa tháng, lúc mọi người mới thích ứng với sự bình lặng nơi đây thì một tiếng rống lớn tựa thiên lôi khiến cho toàn bộ Vương thành bị chấn động, mọi người hoảng sợ, bởi không biết là kẻ nào lại có thể phát ra động tĩnh lớn thế.

- Bọn khốn khiếp ở đâu tới, dám chiếm địa bàn của Mân Côi hoàng triều, chết đi cho lão phu!

Âm thanh này ẩn chứa sự phẫn nộ, khiến cho toàn Vương thành cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đều đưa ánh mắt vui mừng về phía nơi từng là chỗ ở của Kim Mã đường. Có kẻ vui khi người gặp họa, có kẻ lo lắng, có người mịt mờ, có người khẩn trương….

Trên không trung của Kim Mã đường, một lão giả mặc hoa phục màu vàng đang lăng không, vẻ mặt giận dữ hỏi.

- Các ngươi là người ở đâu? Cũng dám lớn mật chiếm lấy sơn môn của Mân Côi hoàng triều chúng ta?

Sắc mặt lão giả kém tới cực điểm. Ở bên ngoài Kim Mã đường cũng có một đại đội nhân mã, những kẻ cầm đầu đều mang khí tức mạnh mẽ. Mặc dù đã thu liễm khí tức bản thân lại nhưng vẫn khiến cho người ta không thể khinh thường. Đệ tử canh cửa của Phách Vương môn da đầu tê dại hết, cũng không dám bước về sau nửa bước.

- Đạo hữu là người của Mân Côi hoàng triều sao?

Một lão giả thần thái uy mãnh từ của sơn môn chậm rãi bay lên, phía sau lưng lão là một cây trường thương huyết sắc, khí tức cương liệt, thị huyết. Dĩ nhiên người này cũng là một Hoàng cấp võ giả, điều này khiến cho mọi người bị bất ngờ.

Cường giả Hoàng cấp của Mân Côi hoàng triều cũng biến sắc, không nghĩ ra ở một nơi sơn môn này lại xuất hiện thế lực có Hoàng cấp cao thủ tọa trấn, trách không được đám này lại dám gióng trống khua chiêng mà chiếm lấy sơn môn Kim Mã đường.

- Các người là ai? Chẳng lẽ không biết nơi này là Kim Mã đường của Mân Côi hoàng triều sao?

Hoàng cấp cao thủ của Mân Côi hoàng triều sắc mặt rất khó coi, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.

- Bản tọa chính là Thái thượng trưởng lão của Phách Vương môn! Bản tọa nói cho ngươi biết, nơi này là nơi vô chủ, được Phách Vương môn tiếp nhận, cũng không phải là cướp từ trong tay quý giáo. Ngươi giống trống khua chiêng đánh lên sơn môn, phải chăng khinh thường Phách Vương môn ta không có người sao?

Thái thượng trưởng lão của Phách Vương môn cực kỳ cường thế, khí thế trên người sắc bén vô cùng, tựa như một lời không hợp liền lao vào đánh luôn vậy.

- Hừ! Nơi này Kim Mã đường ta đã kinh doanh mấy trăm năm, thuộc địa phận của Mân Côi hoàng triều ta. Bản tọa với ngươi cùng là một thế hệ cao thủ, cho nên xin các hạ hãy nhường lại cho chúng ta, các người cũng không nên bá đạo như vậy như nữa!

- Bá đạo? Ha ha. Chúng ta được xưng là Phách Vương môn, ắt phải có chỗ bá đạo. Bản tọa chẳng quan tâm nơi này là lãnh địa của ai, hiện nay nó là sơn môn của chúng ta. Muốn lấy thì được thôi, ngươi lấy bản sự ra mà đoạt đi.

Vị trưởng lão này lấy cây trường thương huyết sắc sau lưng ra, kiêu ngạo chỉ tới Hoàng cấp cao thủ của Mân Côi hoàng triều, ý tứ rõ ràng mười mươi, muốn đoạt thì đánh bại lão tử đê.

Hoàng cấp cao thủ của Mân Côi hoàng triều sắc mặt trắng bệch, nhìn đối thủ kiêu ngạo như vậy liền lạnh giọng nói:

- Một khi đã như vậy, bản tọa cũng chỉ có thể đánh một trận mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.