Chương trước
Chương sau
- Phụng bội tới cùng!

Thái thượng trưởng lão nói, giọng đanh thép vô cùng.

Hai người phá nát không gian, dùng làm bàn đạp, phóng thẳng về phía quần sơn phía nam Vương thành. Hoàng cấp cao thủ giao thủ tuy không thể nói là hủy thiên diệt địa, nhưng lực phá hoại không phải đám Tiên Thiên có thể so bằng. Hai người cũng không muốn phá hỏng Hắc Thủy vương thành, cho nên lựa chọn ra khỏi thành để giao thủ.

Một ngày này, phía nam Vương thành không ngừng phát ra âm thanh thương mang mãnh liệt cùng tiếng gầm kịch liệt, toàn bộ Hắc Thủy vương thành bị chấn động rất lớn, mọi người đều bàng hoàng vì sợ chiến đấu cấp bậc Hoàng cấp sẽ lan tới gần Hắc Thủy vương thành này. Chờ tới khi trận chiến ây kết thúc, kết quả thì ngoài đám Hoàng cấp cao thủ ra thì không ai biết, nhưng theo hành động tiếp theo thì Mân Côi hoàng triều cũng không tiếp tục ngăn cản ở sơn môn Phách Vương môn nữa, bọn họ đi tới tây bắc vương thành, chiếm cứ địa bàn nơi này lập thành sơn môn. Mặc kệ là thế lực lúc trước ở đây có cường đại hay không đều sáng suốt mà rút lui. Thấy được Hoàng cấp giao thủ thì các thế lực trong Hắc Thủy vương thành đều bị chấn động, một trận này là một cái tín hiệu, nói lên một điều Hoàng cấp cao thủ sẽ không còn tịch mịch nữa, bọn họ sẽ bước lên đài. Đây cũng là lúc để cho các thế lực trong Hắc Thủy vương thành lựa chọn.

Phía bắc Hắc Thủy vương thành, một đội nhân mã đã bay về vương thành, bỗng dưng lại dừng lại. Bã vị cẩm bào lão giả đi đầu liếc nhau, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ không ngừng.

- Dừng lại thôi! Tình hình trong đó đã không phải chuyện mà chúng ta có thể chen chân vào được!

Lão giả đi đầu nói.

- Không sai, không nghĩ tới đám cao thủ Hoàng cấp đã không nhịn được mà động thủ rồi. Hiện tại chỉ có thể cầu phúc cho Hán Vương phủ mà thôi!

Một vị khác thở dài nói.

- Ba vị vương gia, ta nghe nói Hán vương đã cho Vệ quân đóng ở Địch Sơn tiểu thành. Chúng ta có lẽ nên tới đó tìm hiểu tin tức.

Một lão giả diện mạo đáng khinh, khí chất âm trầm lên tiếng.

- Tháp La! Tin tức có thật không đấy?

Cẩm y lão già hỏi.

- Thiên chân vạn xác, trước khi lên đường ta đã cố ý điều tra tin tức nơi này rồi.

Tháp La vô cùng cung kính nói.

- Vậy thì chúng ta tạm thời tới Địch Sơn tiểu thành vậy. Chờ cho cục diện ổn định lại thì bước sang kế hoạch tiếp theo.

Vị cẩm y lão giả đó liền quyết định, những người khác cũng không có ý kiến gì. Đám người này vì khẩn trương cho nên không phát hiện, nụ cười nơi khóe miệng Tháp La hiện lên một chút tàn nhẫn.

Thời gian dần dần mà qua, bây giờ ba người Đế Thí Thiên đã luyện chế Chiêu Yêu Phiên được 48 ngày, chỉ cần một ngày cuối là có thể tế luyện viên mãn rồi, mà Chiêu Yêu Phiên này có thể thành công hay không thì mấu chốt là ở chỗ này.

Đối với chuyện Đế Thí Thiên luyện chế Chiêu Yêu Phiên thì không có người biết, cũng tại vì Thánh Long động không phải kẻ nào cũng có thể đi vào. Cho nên dù mọi người có hiếu kỳ thì cũng không dám bước vào tìm hiểu.

Đại Địa Bạo Long Ngạo Thiên sau khi được Đế Thí Thiên chỉ định làm Thống lĩnh đại quân linh thú, đoạn thời gian này hắn phong quang vô hạn. Hắn đối với nhân loại tiến vào tùng lâm vô cùng phẫn hận. Bây giờ lại có trong tay nhiều Vương thú ngũ cấp như vậy, hận không thể đi ra ngoài, sát nhập vào thế giới nhân loại, đánh bay cái Hắc Thủy vương thành tựa như cái gai thịt trong mắt hắn vậy. Thế nên người đi tới Thánh Long động nhiều nhất lại là hắn, vì nếu như không có sự đồng ý của Vương nữ hay là Đế Thí Thiên, bọn hắn không thể nào đánh ra ngoài Hắc Thủy tùng lâm.

Uỳnh, uỳnh, uỳnh!

Một loạt tiếng sấm nổ truyền tới, toàn bộ Long cốc đều bị chấn động!

- Sao lại thế này? Long cốc chính là không gian độc lập làm sao lại có tiếng sấm truyền tới chứ?

Sắc mặt Ngạo Thiên biến đổi, nhanh chóng chạy ra khỏi Thánh Long động, hướng về nơi vừa phát ra âm thanh mà tới.

- Nơi đó là chỗ bế quan của đại trưởng lão Thần Lang( không theo dõi truyện, nhưng ta nghĩ hắn là Thần Long, tùy ngươi sửa như nào nhé) nhất mạch Ngao Vô Ba, chẳng lẽ hắn đột phá sao?

Sắc mặt Ngạo Thiên khó coi hẳn, Cự Long nhất mạch với Thần Long nhất mạch sở dĩ oán hận nhau mấy trăm năm này, cũng đề là do cái lão Ngao Vô Ba này gây ra. Cự Long nhất mạch bọn hắn không thể quay về Long Cốc cũng vì cái lão già này phản đối. Cho nên Ngạo Thiên rất ngứa mắt với lão già này, ngay lúc này lão lại đột phá, khiến cho lòng Ngạo Thiên không khỏi trầm đi.

Ha ha ha… Tiếng cười sảng khoái vang lên. Một thân ảnh màu tím xuất hiện bên ngoài chỗ bế quan, sơn động ở nơi này vì hành động này của hắn mà sụp đổ hết.

- Chúc mừng Đại trưởng lão bước vào Hoàng cấp!

Bảy vị trưởng lão còn lại của Thần Long nhất mạch đều tới, lên tiếng chúc mừng. Những linh thú ngũ cấp đỉnh phong Vương thú cũng tới nơi này. Thần sắc nhìn Ngao Vô Ba đang đứng trên không trung rất phức tạp.

- Bản trưởng lão muốn vượt qua thiên kiếp, chư vị có thể tiến tới quan sát.

Ngao Vô Ba nhìn xung quanh, phát hiện không thấy Đế Thí Thiên hay Ngao Vô Tình thì có chút thất vọng, ánh mắt nhìn thấy thần sắc phức tạp của những người ở đây. Lão nghiêm mặt, khí phách lăng lệ, lên tiếng nói, sau đó bước về phía Long Cốc mà đi.

Sự vui mừng hiện lên trong mắt mọi người, có thể quan sát một vị linh thú ngũ cấp đỉnh phong tiến giai, đối với cái đám gia hỏa vẫn bị vây ở Vương Tọa như bọn họ, thực là chuyện khó cầu, cho nên ai cũng vui mừng.

Thần sắc Ngạo Thiên hơi đấu tranh, cuối cùng vẫn đi theo mọi người tới Long Cốc.

Bên trong ngoài Long Cốc, trên trời đang tụ tập mây đen, dần dần kiếp vân bắt đầu hoạt động, một cỗ uy áp khủng bố từ kiếp vân truyền tới.

- Thiên kiếp hắc sắc!

Trong mắt Ngao Vô Ba hiện lên vẻ may mắn, lại có chút thất vọng. Thiên kiếp cũng phân cấp bậc, thấp nhất là hắc sắc, trình độ nguy hiểm nhỏ, cũng chứng tỏ khảo nghiệm giả cũng tiềm lực rất thấp. Ngao Vô Ba tự cho mình hơn người, nên khi đối mặt với Thiên kiếp này thì trong lòng có cảm giác như bị khinh thị vậy. Đồng thời lão cũng thấy may mắn, vì loại Thiên kiếp này dễ vượt qua nhất, bằng vào thú thể ngàn năm của lão vượt qua nó không phải là chuyện gì khó khăn cho lắm.

Grao…!

Một tiếng rồng ngâm, thân hình Ngao Vô Ba biến hóa. Lão già Ngao Vô Ba tuổi cao sức yếu đã biến mất, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một đầu Thần Long tử sắc, uy mãnh dị thường, dài hơn trăm trượng, trên lân phiến cũng tỏa ra kim mang nhàn nhạt.

- Đại trưởng lão muốn tiến hóa thành Tử kim Thần Long sao? Nghị lực thực lớn.

Trong Thần Loanh nhất mạch thì đỉnh cao nhất là Tử Kim Thần Long và Hoàng Kim Thần Long. Bản thể Ngao Kim là Hoàng Kim Thần Long, cho nên hắn được gọi là Long thái tử. Ngao Vô Ba kế thừa chính là Tử Long huyết mạch. Qua ngàn năm khổ tu, lão đã cô đọng huyết mạch, ý muốn tiến giai thành Tử Kim Thần Long, trở thành hoàng tộc của Thần Long nhất mạch…

- Hóa ra đây là lý do lão gia hỏa này lại để ý ngôi vị Thánh Long vương, thì ra huyết mạch của lão đã tiến hóa đến mức này. Xem ra tên tiểu tử Ngao Kim kia có phiền toái rồi.

Trên mặt Ngạo Thiên đầy vẻ trầm trọng, bằng tư lịch và thế lực của Ngao Vô Ba, một khi biến thành Tử Kim Thần Long thì địa vị sẽ vượt qua Ngao Kim, địa vị gia chủ của Ngao Kim cũng phải nhường lại rồi. Dù sao thì Tử Kim Thần Long Hoàng cấp cùng với Hoàng Kim Thần Long Ngũ cấp đỉnh phong không phải là kẻ cùng cấp bậc nữa.

Theo sự ngưng tụ của Thiên kiếp, Ngao Vô Ba cũng không thu sự khinh thị lại, một tiếng rồng ngâm, rồi phóng tới kiếp vân trên trời.

Linh thú vượt Thiên kiếp khác với chuyện nhân loại vượt qua Hoàng đạo thiên kiếp. Nhân loại có thể nhờ vào trận pháp, phù triện, thậm chí linh bảo để tránh lôi kiếp. Mà linh thú thì khác, phải lấy thú thể ra ngạnh kháng với thiên lôi. Chỉ có mượn sức thiên lôi cải tạo bản thể, tiến hóa nhân hình, vượt qua Tiên Thiên được.

Uỳnh ùng…!

Thiên kiếp tựa như bị hành động này chọc giận. Một đạo lôi điện đường kính mấy thước khủng bố đánh xuống từ trong kiếp vân, đánh thẳng lên người Ngao Vô Ba. Một tiếng nổ lớn, Ngao Vô Ba gào thảm một tiếng, bị đánh thẳng xuống đất, phía dưới đã xuất hiện một cái hố lớn chu vi 10 trượng rồi.

Sắc mặt mọi người địa biến, tuy Ngao Vô Ba chưa có vượt qua Thiên kiếp để biến hóa nhưng lão đã thành công bước vào Hoàng cấp. Thực lực thật sự đã là Hoàng cấp cao thủ, mà đạo thiên lôi này có thể đánh rớt, nghĩ tới điều này mọi người theo bản năng lui về phía sau, sự dư ba lan tới thì chết lúc nào không biết.

Rống…

Một tiếng gào thê lương vang lên, Ngao Vô Ba phóng từ dưới đất lên, tiếng gầm đầy sự phẫn nộ. Lão quá sơ suất, không ngờ tới đạo Thiên lôi thứ nhất đã lợi hại đến mức này. Nếu như không phải là long thân cường hãn, chỉ sợ một kích này đã lấy đi cái mạng già của lão. Mặc dù như thế, lão cũng bị thương nhẹ, một cây long trảo đã không thể dùng.

- Xem ra không thể xem thường thiên địa lôi kiếp này được rồi!

Ngao Vô Ba cẩn thận, một viên long đan màu tím phun ra, bay ở trên đỉnh đầu lão. Lần này lão cũng không có lỗ mãng lao tới Thiên kiếp nữa, chỉ chờ đợi Thiên kiếp buông xuống mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.