Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên Phần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 62

Đêm qua Tổ Thị và Tịch Tử Tự mang Yêu thân của Nam Tinh về, Xuân Dương tìm một phòng để cất giữ quan tài băng của Nam Tinh.

Sáng hôm sau, trong lúc chờ Ân Lâm đưa bình Tố Hồn tới, Tổ Thị đã bắt tay vào việc lấy linh lực nuôi dưỡng yêu thân Nam Tinh. Đó là một công việc tỉ mỉ, cần hao tổn tinh thần.

Cốt Dung để ý thấy bầu không khí giữa Tịch Tử Tự và Tổ Thị kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là kỳ lạ thế nào, thì nàng cũng nói không nên lời. Chẳng qua Tịch Tử Tự đối xử rất tốt với Tôn thượng, mặc dù không nói nhiều, nhưng luôn có thể nắm chắc khoảng thời gian Tôn thượng thi pháp nghỉ ngơi, bưng trà dưỡng thần và điểm tâm cho Tôn thượng. Bởi vì hắn nói là Xuân Dương dặn hắn đưa tới, cũng không kể công, nên tôn thượng không thể từ chối hắn.

Nhưng Cốt Dung cũng rất không kiên nhẫn, lúc Tịch Tử Tự mang theo một bình trà sâm tới, bèn lôi hắn đi nhanh vài bước ra khỏi viện, đợi cách Tôn thượng và Nam Tinh một khoảng xa, thì nhíu chặt lông mày trách cứ Tịch Tử Tự: "Kiếp đó ngươi và Tôn thượng đã xảy ra chuyện gì ta cũng biết! Kiếp kia ngươi hại Tôn thượng như vậy, bây giờ còn mặt mũi đến bên nàng? Đúng là không biết xấu hổ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất cách Tôn thượng xa ra!"

Sắc mặt Tịch Tử Tự lãnh đạm, chỉ nói: "Đó là chuyện giữa ta và nàng, không phải do người ngoài phán xét."

Hai chữ "người ngoài" lại chọc giận Cốt Dung: "Rốt cuộc ai là người ngoài? Tôn thượng hơn ba vạn tuổi ta đã đi theo nàng, tình nghĩa với nàng sâu đậm bao nhiêu ngươi biết không." Nàng không kiên nhẫn trừng Tịch Tử Tự: "Tóm lại nhân quả của hai ngươi đã xong, ngươi đừng đến làm phiền Tôn thượng nữa!"

Nhưng Tịch Tử Tự lại giống như không nghe lọt tai: "Nhân quả đã xong ư?" Hắn hơi biến sắc: "Nhân quả đã xong hay chưa không phải do ngươi định đoạt, cũng không phải do nàng định đoạt. Món nợ của ta với nàng còn chưa trả hết." Nói xong bèn định rời đi.

Cốt Dung quả thực không thể tin, chạy đến trước mặc Tịch Tử Tự ngăn hắn lại: "Đời kia ngươi đối với tôn thượng như vậy, tôn thượng cuối cùng còn chịu hộ pháp cho ngươi, đối với ngươi đã là hết lòng hết dạ rồi, nếu ngươi còn muốn chút mặt mũi thì nên cách nàng xa ra?"

Lời này nói không lưu chút tình nào, Tịch Tử Tự giật mình, im lặng một lát, trầm giọng nói: "Đúng như lời ngươi nói, nàng đối với ta đã hết lòng hết dạ. Nhưng kiếp đó, cuối cùng nàng còn tha thứ cho ta, khi ta độ lôi kiếp còn hộ pháp cho ta, chứng minh trong lòng nàng ta vẫn khác biệt. Lúc đó ta đã sai rất nhiều, hôm nay ta muốn vãn hồi, cũng muốn chấm dứt tiếc nuối của kiếp đó, của nàng, còn có của ta." Hắn dừng một chút, hỏi Cốt Dung: "Ngươi có tư cách gì đến yêu cầu ta không nên làm như vậy?"

Cốt Dung mới phát hiện tên nam nhân không thích nói chuyện này một khi nói sẽ khiến người khác nghẹn họng, chợt không biết phản bác thế nào, hơn nửa ngày mới nghĩ ra nên làm thế nào để hòa ván này: "Trong lòng nàng ngươi của kiếp đó có thể là khác biệt, nhưng người khác biệt trong lòng nàng từ lâu lại chẳng phải ngươi, người đừng có tốn công vô ích!" Tịch Tử Tự coi thường, thản nhiên liếc nàng một cái: "Ngươi muốn nói, người A Ngọc coi trọng hôm nay là ngươi?" Cốt Dung hừ một tiếng: "Ta không nói là ta nhé." Nàng trợn mắt nói dối: "Kiếp kia ngài sợ ngươi gặp nạn, chẳng thèm chớp mắt đưa cho ngươi báu vật nửa ngọn núi, có phải khiến ngươi rất đắc ý hay không? Hừ, nhưng vì an nguy của người kia, tôn thượng có thể có thể bỏ ra không chỉ châu báu nửa ngọn núi đâu! Ngươi có biết trên đời này có một chú thuật tên là Phệ Cốt Chân Ngôn không?"      Tịch Tử Tự bỗng dưng cứng đờ, giọng nói lạnh đi: "Đây không phải là một loại nguyền rủa ép buộc người khác sao?" Cốt Dung nhíu mày: "Không ngờ ngươi cũng có chút kiến thức." Ánh mắt nàng đảo quanh: "Nếu một người yêu cầu một người khác lập Phệ Cốt Chân Ngôn với mình, quả thực là có ý miễn cưỡng và ép buộc người khác. Nhưng ngươi có biết hai người tự nguyện lập ra Phệ Cốt Chân Ngôn với đối phương là có ý nghĩa gì không?" Cốt Dung khẽ cong mày: "Nghĩa là họ thần phục lẫn nhau, mãi mãi không phản bội đối phương. Chắc chắn phải có mối ràng buộc rất sâu, coi đối phương là người quan trọng nhất trong sinh mệnh, mới có thể lập ra lời nguyền như thế với đối phương. Mà người kia và tôn thượng đã lập lời nguyền này."

Tuy rằng nói thật lúc trước Tổ Thị và Liên Tống lập Phệ Cốt Chân Ngôn, chẳng qua là bởi vì một là đứa nhỏ không hiểu chuyện, người kia thì lại bất cần đời không coi đó là gì, nhưng sau một hồi ba hoa chích chòe của Cốt Dung, đã bịa ra được đến đây, nghe vào cũng thấy chân thật quá, làm đến nàng cũng bội phục chính mình.

Tịch Tử Tự hiển nhiên cũng tin lời ma quỷ của nàng, sắc mặt của hắn đột nhiên tệ đi: "Người đó là ai?" Hắn bình tĩnh nhìn nàng.

Thấy vẻ mặt Tịch Tử Tự như thế, Cốt Dung lập tức trở nên vui vẻ, đảo tròng mắt: "Hừ, không nói cho ngươi biết!" Nói xong còn làm mặt quỷ với hắn, rồi xoay người chạy đi.

Trong bóng tối của đêm tĩnh lặng. Cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua. Canh ba đã đến.

Tịch Tử Tự không thể ngủ được.

Hắn vừa nhắm mắt, quá khứ nặng nề đã đột kích. Trước mắt toàn là đao quang kiếm ảnh. Đó là cảnh tượng của ba mươi lăm ngàn hai trăm chín mươi bảy năm trước.

Đêm hôm đó, người Trường Hữu Môn xuyên qua đại trận hộ sơn đánh vào trong núi, đám Yêu thị không hề phòng bị, từng người một chết dưới đao kiếm của đám phàm tu kia, trong núi dấy lên ngọn lửa lớn, khắp đất trời toàn là màu máu, kèm theo nhiệt độ cao muốn thiêu đốt tất cả mọi người.

Không hiểu sao hắn lại ghi tạc hết cảnh tượng trong đầu.

Hắn nhớ rất rõ Đại Đào đã cứu hắn khỏi đao kiếm của kẻ địch, đưa đến bên cạnh Thần sứ đại nhân như thế nào. Nhớ rõ khi bước ra khỏi núi thây biển máu, trên người Thần Sứ đại nhân vẫn còn vương lại mùi thơm ấm áp của Dục Kim. Còn nhớ ngón tay Thần sứ đại nhân mang theo mùi máu tươi khẽ vuốt ve mặt hắn, trong giọng nói dịu dàng quen thuộc hàm chứa đau đớn và bi thương, run rẩy ra lệnh cho thị tỳ bên cạnh: "Đại Đào, Tiểu Đào, hai người nhất định, nhất định phải... bảo vệ Tử Tự và Xuân Dương thật tốt..."

Nhận được di lệnh của Thần sứ đại nhân, Đại Đào trói hắn trước ngực, chạy như điên ra khỏi núi. Mấy tu sĩ đuổi theo bọn họ. Đại Đào bị thương, thể lực kém hơn mấy tu sĩ kia, nhìn thấy mình sắp bị các tu sĩ bắt được, thì trên mặt đất bỗng nổi lên một trận cuồng phong... Là thiên đạo rủ lòng thương hay là Thần sứ đại nhân sắp chết đến tiễn bọn họ một đoạn đường, chẳng ai biết được. Chỉ biết sau khi Đại Đào tỉnh lại, phát hiện trận gió kia đưa bọn họ đến gần cửa Nhược Mộc.

Đại Đào bèn mang theo hắn trốn đến phàm thế.

Hắn và Đại Đào đều bị thương, Đại Đào bị thương nặng hơn một chút.

Hai ngàn năm đầu, Đại Đào mang theo hắn trằn trọc qua mấy nơi phàm thế, để tìm kiếm nơi có nhiều linh khí để dưỡng bệnh chữa thương. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Đại Đào, hắn từng ngày lớn lên, vết thương trong hồn thể cũng dần tốt hơn, nhưng tình hình của Đại Đào lại rất tệ, đến khi hắn hơn hai ngàn tuổi, thì Đại Đào tự biết thọ mạng đã hết, trước khi lâm chung, còn trù tính một tiền đồ tốt đẹp cho hắn.

Sau khi đại sư tỷ đỉnh Mộc Dương trong Hạo Thiên Môn thành hôn, sinh ra một đứa bé, Đại Đào ẩn núp ở trong Hạo Thiên Môn đã biết đứa bé kia gầy ốm nhiều bệnh, là số mệnh chết yểu, bèn thay đổi khuôn mặt nó thành của mình khi đứa bé chưa đầy một tuổi, khiến cho đứa nhỏ kia có một khuôn mặt giống hắn như đúc. Đứa nhỏ kia quả nhiên đã bệnh chết lúc tám tuổi, hắn bèn thuận lý thành chương đến thay đứa nhỏ kia.

Để đề phòng lộ ra sơ hở trong Hạo Thiên Môn, Đại Đào đã phong ấn yêu lực và ký ức của hắn, trước khi chết ân cần dặn dò hắn phải tu luyện thật tốt, lại nói cho hắn biết là bây giờ chỉ có chứng đạo thành tiên thì hắn mới có thể trở về tứ hải bát hoang, mà đến ngày đó, hắn sẽ khôi phục tất cả ký ức.

Yêu lực và trí nhớ bị phong ấn, nhìn qua hắn không khác gì một đứa trẻ phàm nhân là bao. Hết thảy đều rất thuận lợi, không ai phát hiện hắn không phải đứa nhỏ kia, bởi vậy hắn ở Hạo Thiên môn sống được vài năm tốt lành. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa tới hai năm, phụ mẫu trên danh nghĩa của hắn lại gặp nạn trên đường thăm dò bí cảnh. Hắn lại lần nữa biến thành một cô nhi, người người có thể ức hiếp, mà lúc này đây, bên cạnh hắn lại chẳng có ai bên cạnh. Từ đó, ngày tháng trở thành một vũng bùn khó có thể nhìn thấy điểm cuối, và hắn là lữ khách duy nhất trong vũng bùn này.

Hắn không còn ký ức trước kia, không còn nhớ rõ mình còn sứ mệnh quan trọng và thân phận quý trọng, bởi vậy không có dũng khí đi đối mặt với sự tự tôn bẩm sinh trong cuộc sống thê thảm của mình.

Hắn cho rằng mình chỉ là một phàm nhân, ở thế gian này không nơi nương tựa, cũng không nhìn thấy bất kỳ tương lai nào, hoàn toàn bị sự cô độc và tuyệt vọng đè bẹp.

Là vào lúc đó, Hồng Ngọc xuất hiện ở trước mặt hắn, vươn tay về phía hắn.

Thiên tài kiếm tiên xinh đẹp không giống một phàm nhân, tuổi còn trẻ đã chấp chưởng một đỉnh núi, lại trong cứng ngoài mềm, sống không rụt rè, nàng là dáng vẻ mà hắn muốn trở thành, là tất cả niềm khát khao của hắn.

Lúc ban đầu, hắn chỉ ngưỡng mộ nàng, nhưng để thích nàng thì quả thực cũng một chuyện rất dễ dàng. Mà khi trong sự ngưỡng mộ trộn lẫn tình yêu thì tự ti lại tiếp tục sinh sôi. Hắn chưa bao giờ hận cái tư chất bình thường của mình đến thế, nhưng hắn dù có tu luyện khắc khổ thế nào thì cái tư chất bình thường đó cũng không thể thay đổi.

Người mình thích là người không thể với tới, tương lai mà hắn mong chờ cũng bị tư chất bình thường hạn chế, tương lai cũng là tương lai không thể với tới.

Thời gian đó hắn rất khổ sở, vì có được kết cục vui vẻ, hắn quyết định đi rèn luyện với các sư huynh sư tỷ.

Trên đường đi rèn luyện, bởi vì đại sư huynh liều lĩnh mà liên lụy mọi người bị vây ở một bí cảnh có cái yêu vật tàn sát bừa bãi bên trong.

Rõ ràng kẻ tìm đường chết chính là đại sư huynh, nhưng người cuối cùng bị bỏ lại, rơi vào trong ao Yêu Linh là hắn, chỉ vì hắn không cùng môn đệ với các sư huynh đệ, không thân thiết. Có thể nói được gì đây, có lẽ chỉ có thể trách số hắn không tốt.

Về sau, trong giới Tu Tiên có rất nhiều người hâm mộ hắn gặp được kỳ ngộ trong nguy hiểm.

Có kỳ ngộ gì đáng để hâm mộ đâu chứ, hắn quả thực muốn bật cười.

Sâu trong bí cảnh Tê Vân, có một ông lão nhăn nhúm dập bao thuốc lá, ánh mắt tinh nhuệ giấu sau nếp nhăn chồng lên nhau: "Đúng là một bán yêu." Ông lão cười quái dị, làm lộ ra hai cái răng nanh ố vàng: "Bản tôn là yêu vương trong bí cảnh này, coi trọng căn cốt của ngươi. Vậy đi, chỉ cần ngươi lập ra Phệ Cốt Chân Ngôn với bản tôn, thề trung thành với bản tôn, bản tôn sẽ..."

Cùng đường hắn bèn giao dịch với ác ma.

Sinh ra ở Nữ Oa Thánh Sơn, lớn lên dưới gối Thần Sứ đại nhân, hắn vốn là con cưng của trời, lại không sống như một đứa con cưng, thứ hắn may mắn đạt được trong kiếp đó đều đổi được từ chỗ ác ma.

Tiếng quạ đêm ai oán truyền đến, Tịch Tử Tự đổ mồ hôi lạnh, trong đêm yên tĩnh vang lên hô hấp nặng nề của hắn. Thật lâu sau, hắn vỗ về ngực chậm rãi ngồi dậy, đau khổ cười nhạo một tiếng. Những quá khứ đen tối này so với nỗi khổ điên đảo khi còn bé, và nỗi khổ của một thiếu niên phàm nhân thất thế thì chẳng là gì. Nỗi khổ lớn nhất nửa đời này của hắn, là bắt đầu từ cái hồ Yêu Linh kia. Nếu thời gian có thể quay ngược, lúc đó hắn có giao dịch với Ngư yêu kia không? Hắn tuyệt đối sẽ không.

Sự chán ghét đánh úp vào tim, hắn bực bội hít thở thật sâu, cầm bàn tay bị nắm đến trắng bệch.

Mặc dù Cốt Dung xinh đẹp diễm lệ, nhưng trong xương cốt lại rất ác liệt, về điểm này, Chiêu Hi và Sương Hòa thường xuyên bị nàng ức hiếp trêu cợt có thể chứng minh.

Ân Lâm ngàn dặn vạn dò, bảo nàng đừng đi tìm Tịch Tử Tự trả thù, nàng cũng đồng ý đó, nhưng sao mà thật sự làm được. Cốt Dung cũng biết giận mà, nàng nghĩ thầm: Không cho ta động thủ với Tịch Tử Tự thì không động thủ, ta cứ phát huy sở trường đặc biệt của mình, đi học tức hắn cũng đủ vui vẻ rồi?"

Cho nên sau giờ Ngọ, nàng thấy Tịch Tử Tự lấy ra bình mai chứa đầy linh lực đặt trong sân,chuẩn bị bắt đầu tập luyện công phu dưỡng núi mỗi ngày, Cốt Dung bèn tiến lại gần, nhướng đôi mày nhỏ cắt đứt công việc của hắn: "Sao ngươi không tới hỏi ta chuyện người kia nữa?" Nàng chất vấn Tịch Tử Tự: "Ngày hôm qua không phải ngươi còn rất muốn biết hắn là ai sao?"

Tịch Tử Tự nhìn nàng, không nói gì, thu bình mai lại.

Cốt Dung mím môi, hỏi: "Sao ngươi không nói gì?" Vừa nghĩ chờ Tịch Tử Tự mắc câu, tò mò đặt câu hỏi, thì nàng có thể bịa lời nói dối nào đó để chọc tức hắn.

Không ngờ Tịch Tử Tự lại xoay người rời đi.

Cốt Dung kinh hãi, vội vàng tiến lên, ngăn cản hắn.

Tịch Tử Tự không kiên nhẫn nhìn nàng, cuối cùng cũng mở miệng như nàng muốn: "Có lẽ ngươi cũng không biết, kiếp đó mặc dù nàng đối xử tốt với ta, nhưng lại không có tình nam nữ với ta. Nàng căn bản không hiểu tình cảm. Mà nay ta mới biết khi đó ta không nên oán nàng, bởi vì Quang Thần vốn vô tình."

Cốt Dung không hiểu lời này của hắn là có ý gì, trầm giọng ngắt lời hắn: "Ngươi có ý gì?"

Tịch Tử Tự xoa huyệt thái dương, lãnh đạm trả lời nàng: "Có nghĩa là, cho dù như lời ngươi nói, bây giờ nàng có người khác rồi, ta cũng chẳng biết làm thế nào. Có lẽ nàng đối xử với người đó tốt hơn ta, nhưng bản chất "tốt" kia hẳn cũng chỉ như thế. Mà ta nói muốn vãn hồi quá khứ, muốn bù đắp cho quá khứ, cũng không phải để có được chữ "tốt" này từ nàng." Nói xong không đợi phản ứng của Cốt Dung, đã xoay người lần nữa.

Cốt Dung càng nghe càng hồ đồ, cân nhắc ý của hắn, cũng quên nàng đang chọc tức Tịch Tử Tự, thấy Tịch Tử Tự sắp đi, lại chẳng nghĩ gì mà đến ngăn cản hắn. Mãi đến khi sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc chào hỏi với nàng, thì nàng mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng người ngạc nhiên nhìn người trước mặt: "Tam hoàng tử!"

Tịch Tử Tự đưa lưng về phía bọn họ đã đi được vài bước cũng dừng lại, xoay người nhìn.

Khi nghe người tới hỏi "A Ngọc đang ngủ hả?", đôi mắt Tịch Tử Tự chợt co rụt lại. Ánh mắt không chớp mắt dừng lại trên người nam nhân.

Nam nhân có vóc dáng rất cao, có một khuôn mặt tuấn tú, khí chất tôn quý, mặc một bộ đồ trắng. Đoạn đường lên núi kia không dễ đi lắm, nhưng trên đôi giày trắng của hắn lại không có chút bẩn. Trong tay hắn cầm cây quạt đen kịt, nhưng không mở ra mà nhàn rỗi cầm trong tay như vật trang trí.

Cốt Dung ở đằng kia cằn nhằn giải thích: "Ừ, Tôn thượng vì nuôi dưỡng yêu thân của Oánh Nam Tinh nên hai ngày nay tiêu hao khá nhiều pháp lực, nên mới ngủ một lát. Tam hoàng tử tới sớm như vậy..."

Liên Tống mỉm cười, trả lời ngắn gọn: "Hứa với nàng tới sớm." Ánh mắt dừng ở Tịch Tử Tự cách đó vài bước, lướt qua: "Vị này là..."

Bây giờ, Cốt Dung rất muốn làm chút chuyện, nhưng nếu Tịch Tử Tự và Liên Tống đánh nhau, thì cái giá này nàng khó mà trả được... Nghĩ tới đây, Cốt Dung cố nhịn không gây sự, bảo thủ giới thiệu: "À, vị này sao? Vị này là người thủ trận của tiên trận Nữ Oa, cũng là Địch Cơ, à, không đúng, là ca ca của Xuân Dương, tên là Tịch Tử Tự."

Liên Tống vuốt cằm nói với Tịch Tử: "Thì ra là tôn sứ của Nữ Oa, hạnh ngộ..."

Cốt Dung lại giới thiệu Liên Tống với Tịch Tử Tự: "Vị này là Thủy Thần, cũng là Tam hoàng tử Liên Tống quân của Thiên tộc." Thực ra đến đây nàng đã giới thiệu xong rồi, nên im miệng, nhưng Cốt Dung thật sự rất ghét Tịch Tử Tự, liếc hắn một cái, không nhịn được, lại nhanh chóng bổ sung một câu: "Là người ta vừa nói."

Tuy đã đoán trước nhưng nghe Cốt Dung chứng thực, thì lòng Tịch Tử Tự vẫn trầm xuống, sau một hồi với trả lời Liên Tống bằng một cái gật đầu cứng ngắc.

Cốt Dung không hài lòng, trừng mắt nhìn Tịch Tử Tự: "Sao ngươi không chào hỏi Tam hoàng tử, lễ độ chút đi!"

Liên Tống nhìn về phía Cốt Dung và Tịch Tử Tự, có một suy nghĩ nào đó xẹt qua trong đầu. Nhưng hắn vẫn bình thản tựa như chẳng phát hiện gì, nụ cười nở bên môi, phá vỡ không khí giương cung bạt kiếm: "Cốt Dung quân, dẫn ta đi gặp A Ngọc trước đi."

Tịch Tử Tự một khắc trước còn đang giằng co với Cốt Dung đột nhiên mở miệng: "A Ngọc còn đang ngủ."

Nghe được hai chữ "A Ngọc" từ trong miệng Tịch Tử Tự nói ra, khiến nụ cười Liên Tống ngậm ở khóe môi kia biến mất, hắn lần nữa nhìn về phía Tịch Tử Tự, một lát sau, thản nhiên nói: "Ta đến phòng nàng chờ nàng."

Tịch Tử Tự lạnh lùng nói: "Trước buổi trưa nàng thi pháp bảo hộ yêu thân của Nam Tinh thần sứ rất mệt, khó khăn lắm mới ngủ được, ngươi vào trong phòng nàng chờ, sợ sẽ làm ồn đến nàng."

Liên Tống vẫn chỉ thản nhiên: "Sẽ không." Nam tử vừa rồi còn lễ độ đột nhiên không còn tồn tại. Giọng điệu lạnh nhạt, sự tự phụ trời sinh hiện ra, bên ngoài hóa thành khoảng cách khiến người ta khó tiếp cận.

Tịch Tử Tự hơi giật mình. Còn Cốt Dung đã ở phía trước dẫn đường, còn không quên quay đầu làm mặt quỷ với hắn: "Ai cần ngươi quan tâm, Tôn thượng ở bên cạnh Tam hoàng tử chỉ có ngủ ngon hơn thôi!"

Tịch Tử Tự nắm chặt nắm đấm dưới tay áo. Vừa rồi nói với Cốt Dung cho dù hôm nay A Ngọc có người khác thì hắn cũng chẳng thấy sao, nhưng khi người này thật sự đứng ở trước mặt, hắn mới phát hiện thực ra mình không lý trí được như thế... Tịch Tử Tự nhắm mắt lại.

Cốt Dung vui vẻ đưa Liên Tống tới cửa phòng Tổ Thị, Thiên Bộ vội vàng đến, chào hắn một tiếng: "Điện hạ."

Liên Tống gật đầu. Cốt Dung bèn giao Liên Tống cho Thiên Bộ, quay đầu đi tìm Sương Hòa.

Thiên Bộ theo Liên Tống tiến vào trong phòng Tổ Thị, đi qua tấm bình phong, quả thực thấy nàng đã ngủ say.

Liên Tống đi tới trước giường, giơ tay đắp lại chăn cho Tổ Thị, thấy sắc mặt nàng mệt mỏi thì nhíu mày, đưa tay vuốt trán nàng, sau khi nhìn nàng một lúc, đột nhiên hỏi Thiên Bộ theo hầu phía sau: "Có chuyện muốn nói?"

Thiên Bộ lo lắng, chần chờ gật đầu.

Mặt trời giờ Dậu chiếu vào, ráng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, ánh sáng màu quýt rơi vào căn phòng trúc của Tổ Thị đang nghỉ ngơi, bị bình phong gỗ đàn ngăn lại, chưa chiếu tới trước giường, bởi vậy ở chỗ giống như đón hoàng hôn sớm kia, lại có bóng tối không giống như bên ngoài.

Liên Tống ngồi trong bóng tối, sắc mặt trầm xuống. Cho dù hắn có tính toán cỡ nào thì cũng không ngờ được Tổ Thị lại gặp được người xưa trên đường chuyển thể ở đây. Hắn càng không ngờ, mười sáu kiếp trước khi gặp hắn, nàng còn từng có tình duyên khác.

Cả gương mặt nam nhân hãm trong bóng tối, giống như không chút gợn sóng, lại không ai biết, đầu óc hắn bây giờ toàn là lửa lớn, thần thức hắn rung chuyển ghê gớm đến đâu.

Lúc trước nàng nói với Thiên Bộ, mười sáu lần chuyển thế nàng vẫn chưa trải qua tình duyên, bây giờ, là thế nào đây? Hắn không kiểm soát được suy nghĩ.

Đời thứ mười sáu, nàng và Tịch Tử Tự trải qua tình kiếp, đời thứ mười bảy, lại trải qua tình kiếp với hắn, sao Tịch Tử Tự còn đến sớm hơn hắn một đời chứ?

Thậm chí sau khi nàng quy vị, còn coi kiếp sống với hắn là nghiệp chướng, liều mạng lột bỏ nó... Nhưng kiếp sống với Tịch Tử Tự, nàng lại giữ lại. Nàng lựa chọn nhớ Tịch Tử Tự, lại quyết định quên hắn...

Lửa trong đầu cháy càng ngày càng lớn, Liên Tống không thể cảm thấy bình thường nữa, đáy lòng dâng lên sự tức giận không đè nén được, nhưng lại không lộ ra trên mặt hắn, làm như bây giờ hắn rất bình thường, vẫn là vị công tử ung dung kiên nhẫn chờ nữ tử trong lòng tỉnh giấc.

Tổ Thị thì chẳng ý thức được chút nguy cơ nào, tỉnh lại nhìn thấy Liên Tống ngồi bên giường, đôi mắt hạnh chợt trợn tròn. Đêm khuya vắng vẻ cách một tấm gương đồng, còn có thể nói được lời nhớ nhung, khi thật sự mặt đối mặt, thì lại cảm thấy rất khó nói. Nhưng sự vui sướng lại không cách nào che dấu. Nàng ngồi dậy, khẽ chạm vào tay Liên Tống dưới ánh đèn lờ mờ: "Tiểu tam lang tới lúc nào thế, sao không đánh thức ta?"

Liên Tống rót một chén nước đưa cho nàng, không nói thật: "Không lâu lắm."

Tổ Thị cầm chén nước uống mấy ngụm, uống hơi vội nên bị sặc. Liên Tống giúp nàng vỗ lưng cho thuận khí, đợi nàng bình tĩnh lại, thì đột nhiên nói: "Ta đã gặp Tịch Tử Tự rồi."

Nếu như Tổ Thị không phải mới vừa tỉnh ngủ, thì nàng có thể hiểu những lời này không đơn giản, nhưng nàng đã ngủ đến mơ hồ, tỉnh lại còn bị niềm vui sướng nhìn thấy Liên Tống làm cho choáng váng đầu, nàng hoàn toàn không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, cầm cái chén suy nghĩ một lát: "À, hắn là người ta từng gặp trong lần chuyển thế cuối cùng của phàm thế." Nói xong đưa cái chén đã uống cạn cho Liên Tống.

Liên Tống lại rót cho nàng nửa chén nước, tựa như rất ung dung: "Không phải chỉ gặp đơn giản thôi đâu nhỉ, không phải hai người còn trải qua tình kiếp sao?"

Tổ Thị uống hết nửa chén nước Liên Tống rót cho nàng, sau đó mới nhận ra hắn đang nói gì: "Tình kiếp?"

Liên Tống thản nhiên nhìn nàng.

"À, ngươi nói ta và Tịch Tử Tự từng cùng trải qua tình kiếp sao? "Tổ Thị vẫn suy nghĩ một lát, lại thừa nhận: "À, cũng có thể nói như vậy." Nàng khẽ dừng một lát, còn rất can đảm lặp lại lần nữa: "Ừ, nói như vậy cũng không sai lắm."

Nếu như nàng ngẩng đầu, thì có thể nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Liên Tống lúc này, nói không chừng nàng có thể bị dọa đến tỉnh táo một chút, để xem kỹ lại lời nói của mình, đổi cách nói khác, đáng tiếc là nàng không ngẩng đầu.

Nàng rũ mắt tùy ý tiếp tục: "Ngươi biết ta chuyển thế là vì học tập thất tình lục dục của phàm nhân mà? À, kiếp đó ta có thể là muốn học tập chuyện nợ người khác nhân tình là sao, mặt khác còn phải học tập vài thứ... như chuyện yêu đương, dục vọng, lo sợ đau khổ các thứ."

Mặt Liên Tống lạnh đi, giống như hoàn toàn không muốn phản ứng lại với nàng, đợi nàng thấy kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, gấp gáp hỏi hắn: "Sao không nói lời nào thế?"

Mặt hắn không thay đổi nhìn nàng, nhưng nghẹn ngào nói: "Cho nên, cái tên Tịch Tử Tự cho nàng biết yêu là gì, dục là gì, phải không?" Giọng nói của hắn vốn là trầm mà hơi lạnh, Tổ Thị rất thích, nhưng khi vang lên trong bóng đêm yên tĩnh thì lời há chỉ có "hơi lạnh", mà nó quả thực giống như là bọc một lớp băng vụn, muốn đóng băng người nghe.

Đến Tổ Thị trước giờ không nhạy cảm cũng thấy sự khác thường của Liên Tống lúc này. Nàng thấy hơi lạ, nhưng cũng không rõ nguyên do, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu tam lang..." Muốn hỏi hắn làm sao thế.

Bỗng nhiên có gió xuyên qua một khe cửa sổ nhỏ, vòng qua tấm bình phong gỗ, đèn đuốc chập chờn lắc lư. Tổ Thị bị hấp dẫn sự chú ý, không khỏi nhìn về phía bát đèn trên bàn. Ngọn đèn như hạt đậu dưới gió đêm dây dưa như một con bướm đêm vỗ cánh giãy dụa, rất nhanh chỉ còn lại một chút ánh sáng màu lam diễm lệ... Sau một khắc, cả căn phòng đều tối tăm. Cằm của nàng bỗng nhiên bị nắm chặt, còn chưa kịp phản ứng, thì môi đã bị hôn.

Là Liên Tống hôn nàng.

Mà lúc hắn hôn xuống, gió đêm cũng giống như rất biết điều, im lặng rời khỏi căn phòng nhỏ này. Ngọn đèn giãy dụa lại khôi phục sinh cơ, tuy vẫn tối, nhưng Tổ Thị cũng đủ ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn rõ đôi mắt màu hổ phách của nam nhân đang dán sát mặt nàng, và lông mi dài như cánh bướm của hắn.

Tổ Thị ngây người, trái tim không khống chế được run lên.

Tay kia của Liên Tống đè eo nàng lại, mặc dù chỉ dùng một tay, nhưng sức lại rất lớn, hoàn toàn giam cầm nàng, khiến nàng khó mà nhúc nhích được. Hắn nhìn nàng, mãi đến khi nàng không chịu nổi ánh mắt của hắn mà nhắm lại thì môi hắn mới có động tác tiếp theo. Hắn ngậm lấy môi nàng, sau đó dùng tư thế không cho phép từ chối cạy răng nàng ra, không kiêng nể gì dây dưa với lưỡi nàng.

Nàng không nhớ rõ mình đã từng hôn thân mật với ai như thế này chưa. Theo lý thì nàng hẳn là hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng phản ứng của nàng với việc này lại không ngây ngô như trong tưởng tượng của mình. Nàng tựa như trời sinh đã biết nên phối hợp với hắn như thế nào, đầu óc tuy rất hồ đồ, nhưng môi, răng, lưỡi của nàng lại không chỉ bị động nghênh đón.

Nàng sợ ngây người vì phản ứng thuần thục này của mình, có một khoảnh khắc, nàng chợt nghĩ mình có phải là thiên tài trong việc này không. Khoảnh khắc thất thần đó bị Liên Tống nhận ra, hắn cắn nàng một cái, khi nàng bị đau khẽ rên lên thì hắn ngậm lấy cánh môi nàng bị cắn cắn một lát, sau đó cuối cùng cũng buông nàng ra.

Trong phòng đột nhiên còn nghe thấy tiếng thở dốc của nàng. Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Liên Tống sâu thẳm nhìn nàng, bàn tay cầm cằm nàng dời lên trên, ngón tay ung dung lau môi dưới của nàng, khiến nàng khẽ rên một tiếng, hắn lại thò người lên hôn nàng một cái.

Đầu óc Tổ Thị hoàn toàn đờ đẫn, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng nàng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn tựa như dâng lên rất nhiều cảm xúc, giống như cuồng phong mưa rào dưới biển. Giọng hắn khàn khàn hỏi nàng: "Cảm giác thế nào?"

Cảm giác thế nào? Tim đập dữ dội, mặt rất nóng, thân thể cũng mềm oặt không có sức. Tổ Thị phục hồi tinh thần lại, nàng chợt thấy ngượng ngùng một cách muộn màng, lại theo bản năng cảm thấy không nên nói những cảm nhận này cho Liên Tống nghe. Nàng mím môi, làm bộ mình không hiểu: "Cảm... cảm giác gì?"

Liên Tống lẳng lặng nhìn nàng: "Không phải học được dục vì Tịch Tử Tự sao?" Hắn cười, nụ cười kia chỉ hời hợt xẹt qua khóe mắt, nhưng không chạm tới đáy mắt: "Cho nên ta thử xem nàng có thật sự học được hay không. Xem ra học cũng không tệ lắm."

Tổ Thị nghi ngờ nhìn hắn. Nàng thấy tuy mình có thất tình lục dục, nhưng vẫn chưa hiểu hết được chữ tình, còn cần học tập nhiều hơn, cho nên lúc này, mặc dù nàng cảm thấy Liên Tống muốn thử nàng mới hôn nàng là không đáng tin, nhưng lại nhịn không được hoài nghi có phải do mình thấy việc đời không đủ nhiều, có lẽ hoa hoa công tử giống như hắn đột nhiên đối với nàng như thế vốn là rất bình thường?"

Vả lại, Liên Tống khen nàng học không tệ, nàng cũng rất chột dạ. Im lặng mặc một lúc lâu, nàng vẫn quyết định thẳng thắn: "Ta chưa từng học." Nàng nói.

Thấy Liên Tống sửng sốt, nàng hơi đau đầu xoa xoa thái dương: "Ta không biết ai nói cho ngươi biết là Tịch Tử Tự dạy ta thế nào là yêu thế nào là dục, nhưng đó đều là nói lung tung. Ta không có gì với Tịch Tử Tự hết. Kiếp đó ta trải qua tình kiếp có thể là..." Nàng bất đắc dĩ tổng kết: "Có thể là Ôn Phù thích Tịch Tử Tự, nhưng Tịch Tử Tự từng thích ta, điều này khiến cho ca ca Ôn Phù là Ôn Mật rất không vui, cho nên gây phiền toái cho ta... Ta cũng không hiểu rõ chuyện gì lắm, dù sao cuối cùng cũng là Tịch Tử Tự và Ôn Mật liên hợp lại hại người một lòng tu đạo là ta...... Chuyện là thế đấy."

Nói tới đây, nàng mới hỏi lại mấy câu Liên Tống vừa hỏi lại một lần, nghiêm cẩn cảm thấy lời giải thích này có thể còn chưa đủ toàn diện, lại bổ sung: "Vì trải qua một đời kia ta mới quy vị, không phải vì Tịch Tử Tự chính tay dạy... dạy ta học được yêu và dục." Tạ ơn trời đất nàng đã kiên cường nói xong câu làm người ta xấu hổ này: "Có thể là một đời kia." Nàng khụ một tiếng, phỏng đoán: "Ta nhìn tình yêu giữa hắn và Ôn Phù, nên đã lĩnh ngộ được không ít. Có lẽ...... Loại lĩnh ngộ này cũng là một loại học tập, cho nên sau khi bị hắn và Ôn Mật bức chết ta đã thuận lợi quy vị cũng chưa biết chừng?" Sau khi kết luận. nàng nhún vai: "Thật ra ta cũng không quan tâm lắm." Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, chợt biến sắc: "Còn ngươi, tiểu tam lang, có phải ngươi rất thường xuyên..." Có thể động tác hơi lớn, đến đụng vào chỗ lúc nãy bị Liên Tống nắm lấy, nàng suýt xoa một tiếng rồi đưa tay lên xoa chỗ đau.

Liên Tống không muốn thừa nhận mình có đôi khi sẽ không khống chế được bản thân, dễ nổi điên, nhưng từ khi có tâm ma, hắn quả thật đã trở nên không bình thường, cảm xúc rất dễ dàng mất khống chế. Trước kia hắn thành thục lý trí trong chuyện tình cảm thế nào thì bây giờ lại xúc động trẻ con đến mức đó, vì dụ như bóng gió nói câu "Nàng học không tồi" này, tựa như muốn khiến nàng đau đớn. May mà nàng bị hẳn hôn đến mê muội, căn bản không kịp phản ứng. Rõ ràng đáy lòng hắn biết, việc nàng tiếp nhận hắn theo thói quen là do hắn tận tay dạy dỗ, nhưng có tâm ma gia trì, ngọn lửa ghen tỵ trong lòng hắn như lửa cháy lan ra trên đồng có, không thể nhịn được."

Tâm ma khó trừ, Thượng thần Chiết Nhan mấy ngày nay vẫn tìm cách để trị tận gốc tâm ma cho hắn. Hắn hy vọng Thượng thần Chiết Nhan có thể nhanh lên, bởi hắn nhận ra, hai lần tâm ma phát tác này, chú Trấn Linh đã yếu đi rất nhiều. Ví dụ như lần này, chú Trấn Linh rất khó trấn an hắn, cuối cùng hắn có thể bình tĩnh lại, hoàn toàn dựa vào việc nàng thuận theo hắn, trời xui đất khiến thế nào lại thuần phục được thần ức đang gây rối của hắn. Nhưng khi nàng không thuận theo hắn thì sao? Hắn không dám nghĩ khi đó mình sẽ điên đến mức nào, sẽ lại làm gì nàng.

Tổ Thị cũng không biết chỉ trong giây lát mà Liên Tống đã suy nghĩ nhiều như vậy, nàng thấy sắc mặt Liên Tống tốt lên thì chỉ cảm thấy lời giải thích của nàng vừa rồi không tồi. Nàng không hiểu vì sao trước đó tâm trạng của Liên Tống lại không tốt, nhưng lúc này lại cảm thấy điều đó cũng không quan trọng, bởi vì tiểu tam lang rất lo lắng, bỏ tay khỏi cằm nàng, dịu dàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta không khống chế được sức lực, để ta đi tìm Thiên Bộ lấy thuốc mỡ bôi cho nàng."

Nói xong, hắn đứng lên.

Nàng bỗng dưng kéo hắn lại: "Ngươi chờ đã." Vì sợ lại đụng đến chỗ đau, nàng cố gắng nói nhỏ: "Ta... ta còn chưa hỏi xong."

Hắn rất phối hợp, dừng bước lại dịu dàng nói: "Nàng hỏi đi."

Nàng khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi cổ quái: "Vậy ta hỏi, có phải ngươi thường xuyên... thử người khác như thế không?"

Liên Tống sửng sốt một hồi, rất lâu mới kịp phản ứng lại, đột nhiên mỉm cười đặt tay lên đỉnh đầu nàng, giống như không biết nên làm gì với nàng: "Có ai như nàng, đến dục là gì cũng cần đi học." Lại đưa tay chạm vào khóe môi nàng: "Ta không thử ai như thế cả, chưa bao giờ như thế, nàng không cần cảm thấy mình thua thiệt."

Nàng lúng túng ừ một tiếng: "Vậy ngươi đi lấy thuốc mỡ đi." Nói xong muốn thay đổi tư thế ngồi, kết quả vừa động đậy lại rên nhẹ một tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng xoa lưng, cắn môi: "Eo của ta, ngươi đã dùng bao nhiêu sức thế hả!"

Nam nhân tuấn tú chợt lo lắng: "Ta xem thử nào." Nói rồi đưa tay chạm vào áo ngủ nàng, nàng bị động tác của hắn làm hồ đồ, cũng quên phải ngăn cản, là hắn tự phục hồi tinh thần dừng động tác trước: "Та đi lấy thuốc mỡ." Sau đó rất nhanh lại rời khỏi phòng của nàng, để nàng ngồi một mình trên giường.

Liên Tống rời đi, trong phòng trở lại yên tĩnh, Tổ Thị ngồi ở dưới ánh đèn, rà soát lại hành động và lời nói vừa rồi của Liên Tống mấy lần. Hắn giải thích hắn chưa từng đối xử với người khác như thế, điều này rất tốt, nhưng hắn hình như cũng không nói sau này sẽ không đối xử với người khác như thế... Nàng chắc chắn là không muốn hắn đối xử với người khác như thế. Vậy đợi lát nữa hắn quay lại, vẫn nên nói với hắn, dù mình có là hoa hoa công tử, thì sau này cũng đừng tùy tiện thử người khác như thế...

Không bao lâu, Liên Tống mang thuốc mỡ đến, còn đưa theo Thiên Bộ tới.

Thiên Bộ mở áo ngủ của Tổ Thị ra, thấy trên làn da trắng như tuyết của nàng có một mảng xanh tím, giống như là dấu tay. Thiên Bộ không khỏi thấy hoảng hốt: Đây là thứ có thể xem mà không cần trả tiền sao.

Dấu tay này có từ đâu? Thiên Bộ vừa bôi thuốc cho Tổ Thị vừa tự tưởng tượng tra một trăm phiên bản, cảm thấy nếu nàng đi viết sách thì có thể viết ra được một tác phẩm vĩ đại không thua gì cuốn "Tuyết Mãn Kim Nỗ" cho xem.

Rất lâu về sau, nàng đưa một nửa đại tác phẩm mình viết cho Cốt Dung lúc đó đã trở thành bạn tốt của mình đọc thử, nào ngờ Cốt Dung đọc xong bèn nói với nàng: "Ngươi quên chuyện viết sách đi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.