Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên Phần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 63
Ân Lâm đưa bình Tố Hồn tới, lại nói gặp hai Ma tộc lén lút dưới chân núi.
Lúc đó Liên Tống đang chăm sóc Yêu thân của Nam Tinh thay Tổ Thị, lúc Ân Lâm nói chuyện với Tổ Thị hắn không ở trong phòng, chẳng qua Tổ Thị không biết nhiều về kế hoạch của hắn ở Ma Tộc, cảm thấy đó hẳn là người của Thương Lộ, nói với Ân Lâm đừng để ý họ quá.
Từ khi Liên Tống đi tới Phong Tự Ngọc Môn, Tổ Thị thoải mái hơn rất nhiều. Đều là thần tự nhiên, thuật pháp của hai người có nguyên thần lực vốn giống nhau, có thể giúp đỡ lẫn nhau, ví dụ như việc nuôi dưỡng Yêu thân của Nam Tinh, dùng nguyên thần lực của nàng để dưỡng và dùng nguyên thần lực của Liên Tống để dưỡng thực ra không khác nhau mấy, cho nên Liên Tống có thể đổi tay với nàng. Chẳng qua Liên Tống mặc dù có thể chia sẻ với nàng, nhưng những người khác có muốn hỗ trợ cũng rất khó, ví dụ như Tịch Tử Tự, hắn không phải không muốn giúp Tổ Thị, thế nhưng có lòng mà không có sức, có giúp cũng uổng công.
Xuân Dương biết được quá khứ của ca ca mình với Tổ Thị Thần từ chỗ Cốt Dung, từ lúc Liên Tống tới Thánh Sơn, nàng lập tức thấy lo lắng.
Ngoài Cửu Trùng Thiên mặc dù không có tin đồn gì liên quan đến Tống quân và Tổ Thị Thần, nhưng lúc Xuân Dương làm Địch Cơ đã hơi nghi ngờ mối quan hệ của hai người. Nàng và ca ca còn phải tìm linh châu về, mối thù lớn còn chưa báo được, nàng không muốn ca ca phân tâm. Vả lại, từ tận đáy lòng, nếu như ca ca muốn đoạt Tổ Thị thần từ tay Liên Tống quân thì chắc không đoạt được. Bởi vậy khi ca ca hỏi tới thái độ làm người và việc làm của Liên Tống quân, Xuân Dương vắt óc ca ngợi hắn, để hy vọng ca ca nhà mình có thể biết khó mà lui.
Xuân Dương êm tai nói: "Tam điện hạ là con út của Thiên quân, Thiên quân rất chiều ngài, thiên phú cũng cao, thời niên thiếu đã xuất chinh cho Thiên tộc, là vị tướng tài hiếm có. Vả lại tính cách thanh cao, không tham quyền thế, không luyến mỹ danh. Mấy năm nay Thái tử Dạ Hoa dần dần trưởng thành, nếu Thiên tộc có chuyện cần xuất chinh hàng ma phục yêu thì Thiên quân đều để hắn mang theo Dạ Hoa quân. Vì giúp Thái tử lập uy trong quân doanh, hắn chủ động tọa trấn hậu phương, nhường rất nhiều cơ hội cho Thái tử, ba vạn năm qua, truyền thuyết trong Bát Hoang về hắn ít đi rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân ca ca rất ít nghe được danh hào của hắn."
Nhọc nàng nói nhiều như vậy, Tịch Tử Tự lại không cho là đúng: "Ta đâu phải chưa từng nghe đến hắn. Ta nghe nói hình như hắn rất phong lưu, trong cung mỹ nhân lui tới như nêm mà, phải không?"
Xuân Dương sửng sốt, ngẫm lại thì ca ca nhà mình cũng đâu phải người lánh đời, lúc rời núi nghe nói qua vài câu chuyện phiếm của Tam điện hạ cũng rất có thể. Haiz, chỉ trách quá khứ của Tam điện hạ quả thực phong lưu, điểm này nàng không thể ngụy biện được: "Ừm, nói mỹ nhân lui tới không dứt gì đó, thì hơi khoa trương." Nàng kiên trì giải thích: "Lúc còn trẻ ai chẳng từng hoang đường chứ, mấy năm nay đâu nghe nói bên cạnh Tam điện hạ còn có mỹ nhân gì."
Ca ca nàng im lặng một lúc, hơi nhếch miệng nở nụ cười lạnh nhạt: "Thật không công bằng, đúng không,hắn từng có nhiều người như vậy, nhưng bây giờ vẫn được A Ngọc gần gũi yêu mến, nhưng ta..." Hắn không nói hết lời, quay đầu nhìn về phía Xuân Dương, khẽ nhíu mày cảnh cáo: "Liên Tống quả thật có một bộ da tốt, cũng không trách muội có ý với hắn, nhưng hắn không thích muội đâu, đừng mất công với hắn nữa, ca ca là vì muốn tốt cho muội."
Xuân Dương ngơ ngác, nhận ra câu nói cuối cùng của Tịch Tử Tự là có ý gì, nàng sợ ngây người: "Muội không có ý với hắn!"
Rất nhanh, Tổ Thị đã dưỡng xong Yêu thân của Nam Tinh, dự định chọn ngày bế quan tạo hồn cho Nam Tinh, mời Liên Tống hộ pháp cho nàng.
Vì thân thế của mình nên Xuân Dương ít nhiều cũng hiểu biết môn trận pháp, hiểu được trận pháp hộ người kế hồn không giống như việc hộ pháp cho người tu luyện hay độ kiếp. Bởi vì vừa không thể làm trở ngại linh lực Nữ Oa và khí tức mà Nam Tinh lưu lại trong núi tụ lại ở bình Tố Hồn, pháp trận hộ pháp này cần phải vừa mỏng mà trong suốt, cũng cần mạnh mẽ dẻo dai. Đây là trận pháp rất khó, cũng rất tốn thời gian, cho dù Tịch Tử Tự là hậu duệ trận linh, rất giỏi trận pháp nhưng cũng phải coi ngũ hành, tính âm dương, tìm ra một nơi thích hợp, sau đó trước khi Tổ Thị dùng thuật Kết Phách ít nhất hai canh giờ khởi trận, thì mới không kéo chân Tổ Thị.
Nhưng Tam điện hạ được Tổ Thị khâm điểm hộ pháp cho nàng, mấy ngày nay hắn căn bản không ra khỏi cửa, lại càng không cần tính toán âm dương, xem ngũ hành, đã sớm tìm ra nơi khởi trận thích hợp rồi. Sau này nhớ lại quá trình Tổ Thị Thần và Tam điện hạ phối hợp thi thuật cho Nam Tinh, Xuân Dương vẫn cảm thấy khoa trương. Nàng nhớ rất rõ, là giữa trưa sau ngày Yêu thân của Nam Tinh được dưỡng xong, Tổ Thị phá lệ ra ngoài với Tam hoàng tử, đến phòng khách lầu một dùng cơm, đang dùng, thì đột nhiên nói với Tam hoàng tử: "Buổi sáng nghỉ ngơi một giấc, ta cảm thấy tinh thần ta cũng tạm, hay chiều nay ta sẽ bắt đầu bế quan tạo hồn cho Nam Tinh?" Hắn gắp cho nàng một đũa cá tươi vào trong bát. Hai người cứ như vậy đơn giản thô bạo xác định ngày bế quan tạo hồn cho Nam Tinh.
Tiếp theo, hình như không ai cảm thấy nên đi tìm một nơi tốt để thi pháp, lúc dùng cơm uống trà xong, Tổ Thị Thần còn nói một câu, nói: "Yêu thân của Nam Tinh không thích hợp di chuyển, ta định bế quan trong tinh xá." Hỏi Tam điện hạ: "Ngươi ở bên cạnh tinh xá dựng trận hộ pháp cho ta, được chứ?" Cứ thế, chỗ khởi trận cũng bị một câu nói quyết định.
Xuân Dương nghe mà choáng váng, đang muốn hỏi như thế có phải tùy ý quá không thì đã thấy Tam điện hạ đứng lên, lúc dời ghế gỗ về chỗ cũ đã hỏi Tổ Thị Thần là mấy ngày nay muốn ăn linh thực gì. Tổ Thị Thần uống xong ngụm trà cuối cùng, nói "Thanh đạm là được", còn nói "Tốt nhất là có cá tươi". Tam điện hạ gật đầu, bèn đi ra ngoài.
Xuân Dương nghe không hiểu hai người này có ý gì, đang do dự, thì chợt nghe Tổ Thị Thần nói với bọn họ: "Tiểu tam lang khởi trận hộ pháp trong việc, pháp trận hộ pháp của hắn uy thế lớn, các ngươi ở lại đây sẽ không thoải mái. Thiên Bộ dẫn mọi người ra ngoài đi."
Thiên Bộ liền dẫn nàng đang mơ mơ hồ hồ và mấy người khác có vẻ rất bình tĩnh ra ngoài.
Lúc Xuân Dương ra ngoài, thấy Tam điện hạ đứng ở trong viện, đã thu lại vẻ nhàn tản ngày thường, hơi ngẩng đầu giống như đang quan sát cái gì đó. Xuân Dương hỏi Tịch Tử Tự bên cạnh: "Hắn đây là..." Không đợi nàng hỏi xong, Tịch Tử Tự đã gật đầu: "Ừ, hắn đang khảo sát ngũ hành nơi đây." Dừng một chút, đè giọng nói: "Pháp trận sư Hộ pháp tốt nhất không cần tìm nơi thích hợp để khởi trận, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chỗ nào cũng đều là nơi thích hợp, bọn họ đều có thể dựa theo ngũ hành nơi đó mà thiết trận."
Mặc dù có hơi đoán được nhưng Xuân Dương vẫn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng còn không kịp nói gì, đã thấy Tam điện hạ mở chiếc quạt đen trong tay ra.
Cây quạt kia lần đầu tiên được mở ra trước mặt bọn họ, mặt quạt xương quạt đều đen kịt, không phải ngọc không phải lụa, không phải trúc không phải gỗ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, cũng không phải một cây quạt bình thường dùng để quạt mát. Gió lớn nổi lên, quần áo mấy người đều bị thổi, không khỏi đưa tay ra ngăn gió lại. Điện hạ không bị gió lớn quấy rầy, vẫn rất lạnh nhạt nhắm mắt kết ấn. Thủ ấn của hắn thay đổi cực nhanh khiến người ta không kịp nhìn, mà nhắc tới cũng lạ, trong viện gió thổi lớn như vậy nhưng y quan của Tam điện hạ vẫn nằm yên, đến một sợi tóc cũng không bị gió thổi bay.
Lúc ngón tay thon dài của hắn kết một ấn cuối cùng, khiến cho tất cả thủ ấn trước đây đều quy về một ấn, thì gió dừng lại. Điều này giống như là một tín hiệu, chiếc quạt đen này vẫn yên tĩnh ở bên cạnh nam nhân kia đột nhiên bay lên giữa trời. Phép ấn quy nhất giữa ngón tay hắn tỏa ra ánh sáng bạc xông thẳng lên trời, tiếp xúc với quạt. Chiếc quạt lớn phóng to đột nhiên chấn động, phát ra một tiếng kêu trong trẻo, thân quạt tuôn Huyền quang, màn sáng màu vàng đen chợt lồng chặt toàn bộ tinh xá. Kết giới sinh, trận pháp thành. Xuân Dương nhìn đến mơ hồ.
Thiên Bộ mang một cái giường thấp đặt ở bên cạnh kết giới.
Theo lý thuyết, Tam điện hạ lúc này nên ngồi ở thế thiền định, dùng mình làm mắt trận, dốc lòng chống đỡ trận này hộ pháp cho Tổ Thị mới đúng. Là Tam điện hạ thích sạch sẽ, không muốn ngồi dưới đất, cho nên Thiên Bộ mới đưa giường đến sao? Nhưng trên giường đặt nhiều sách như vậy là có ý gì? Xuân Dương đang âm thầm đánh giá đầu óc chợt mơ hồ.
Tam điện hạ ra khỏi kết giới, vén áo bào ngồi trên giường. Thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, không hề giống như vừa thi pháp thiết lập một đại trận quan trọng: "Ba ngày nay các ngươi không vào được tinh xá, nơi này cũng không cần các ngươi, tìm chỗ khác ở đi." Hắn nói với bọn họ: "Chẳng qua đừng quên chuẩn bị linh thực cho A Ngọc, mỗi ngày một lần là được, giờ Dậu đưa tới, nấu thanh đạm một chút. Tạo hồn kết phách hao tổn nguyên khí, thể lực nàng không được tốt lắm, ba ngày này cần đúng hạn dùng linh thực để khôi phục tinh thần."
Hắn dặn dò vài câu, Xuân Dương mới hiểu được mấy câu đối thoại lúc trước của hắn và Tổ Thị ở trong đại sảnh là có ý gì. Xuân Dương lập tức đồng ý, tự giác chuẩn bị linh thực cho Tổ Thị.
Tổ Thị tạo hồn cho Oánh Nam Tinh, Oánh Nam tinh là thần sứ của Phong Tự Ngọc Môn bọn họ, Xuân Dương và Tịch Tử Tự tất nhiên không thể nào thật sự nghe Liên Tống... rơi khỏi đây tìm nơi khắc đời. Mà bọn họ vẫn canh giữ bên cạnh, Liên Tống cũng không quan tâm họ.
Xuân Dương thấy Tam hoàng tử dường như không có ý nhập định, còn ngồi trên giường một hồi, nhưng hoàn toàn không kết ấn mà đặt tay lên đùi, không giống như đang hộ pháp, mà như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, suy nghĩ nửa canh giờ, gọi Thiên Bộ qua dặn dò gì đó, không bao lâu sau Thiên Bộ đã đi rồi trở lại, lấy một cái bằng kỷ đặt trên giường, sau đó Tam điện hạ dựa vào bằng kỷ tùy ý lật sách xem... Đến lúc này, Xuân Dương mới hiểu rõ công dụng của những quyển sách nhàn rỗi trên giường.
Xuân Dương cảm thấy khó hiểu, đồng thời cũng hơi lo lắng, đợi Thiên Bộ đi ra nàng mới do dự hỏi xem Tam điện hạ thủ trận như vậy có thể có vấn đề gì hay không. Thiên Bộ dịu dàng an ủi nàng, nói kết giới Huyền Quang rất kiên cố, không có vấn đề gì, huống hồ điện hạ còn tận chức tận trách canh giữ ở bên cạnh kết giới, vậy thì càng không sao. Phải biết rằng trước đây khi điện hạ giúp Thái tử Dạ Hoa quân hộ pháp tu hành, cho tới bây giờ đều là bố trận xong rồi không biết chạy đi nơi nào, nhưng những trận hộ pháp kia cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì, Dạ Hoa Quân cũng chưa từng tẩu hỏa nhập ma, để Xuân Dương có thể yên tâm.
Xuân Dương cũng không cảm thấy mình có thể yên tâm.
Ba ngày nay, Tam điện hạ vẫn ngồi trên giường, không rời đi một phút, nhưng hắn hoặc là uống trà vẽ tranh, hoặc là đọc sách đánh cờ. Xuân Dương lớn như vậy chưa từng thấy có người nào hộ pháp như vậy, ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm quan sát ba ngày. Tịch Tử Tự quan sát với nàng ba ngày, sắc mặt phức tạp.
Ngày cuối cùng, vào giờ tý, hồn Nam Tinh kết thành, trên trời giáng xuống mười hai đạo thiên lôi tím để khảo nghiệm tân hồn. Lúc thiên lôi vang lên, Tam điện hạ đang đọc sách chợt ngẩng đầu, nhưng hình như cũng không cảm thấy gì. Nàng và ca ca đều đến gần định hỗ trợ, nhưng hắn còn chẳng động đậy, nhìn thiên lôi vài lần, nói với bọn họ: "Không sao."
Ca ca nàng tất nhiên là không tin, đi đến bên cạnh kết giới, Tổ Thị Thần vừa khéo ra khỏi tinh xá, thấy bọn họ lo lắng, thì cách một lớp kết giới nói với bọn họ một câu không sao, lúc này ca ca nàng mới ngừng động tác. Khiến người ta khó tin hơn là, sau khi mười hai đạo thiên lôi đánh xong, thì pháp trận hộ pháp kia vẫn mạnh mẽ dẻo dai như lúc đầu. Tam điện hạ khép sách bước xuống giường, xoay người đi vào trong kết giới, nói vài câu gì đó với Tổ Thị, sau đó hai người cùng vào trong phòng.
Nhìn bóng lưng hai người, ca ca nàng đột nhiên nói với nàng: "Vừa rồi hắn thậm chí còn không đặt sách xuống." Xuân Dương chẳng kịp hiểu ý của những lời này thì đã nghe ca ca nàng nói tiếp: "Chứng minh hắn chẳng để vào mắt mười hai đạo thiên lôi kia, không cảm thấy chúng nó có thể lay động hộ pháp trận của hắn, ép hắn ra tay tăng cường kết giới."
Sau khi Tịch Tử Tự nói xong những lời này, Xuân Dương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó, nàng nhìn thấy vẻ sắc bén trong mắt Tịch Tử Tự. Xuân Dương biết, đó là sự kiêng kị. Ca ca nàng cuối cùng cũng bắt đầu kiêng kỵ vị tam hoàng tử này. Xuân Dương cảm thấy đây là chuyện tốt.
Sáng sớm hôm sau, Tổ Thị xuất quan.
Theo lời Tổ Thị nói, một hồn một phách mới tạo cho Nam Tinh đã thuận lợi nhập vào yêu thân của nàng, đợi hồn thể dần quen với thân thể vài ngày, Nam Tinh sẽ tỉnh lại. Chẳng qua, bởi vì lúc này nàng chỉ có một hồn một phách, nên có lẽ chỉ có thể mở mắt ra, hơi phản ứng với mọi vật trên thế gian thôi.
Nhưng cho dù như thế, Xuân Dương cũng đã rất kích động rồi, nàng ghé vào trên người Nam Tinh còn chưa tỉnh khóc rống một hồi. Tịch Tử Tự nhìn Xuân Dương như thế, trên mặt cũng hơi xúc động.
Mọi người quyết định nghỉ ngơi mấy ngày, đợi Nam Tinh tỉnh lại cảm ứng chỗ giấu linh châu thì thì lại có mấy người vào Phong Tự Ngọc Môn.
Xuân Dương nhìn thấy mấy nam tử kia ở trong viện. Đám người mặc đồ cùng màu, đi theo Sương Hòa vào trong phòng Liên Tống. Đợi Sương Hòa xuống, thì Xuân Dương hỏi thăm thử, mới biết mấy người này là thuộc hạ của Liên Tống.
Lúc đó Xuân Dương cũng không nghĩ nhiều. Kết quả lúc hoàng hôn, nàng và Tịch Tử Tự đều được mời lên lầu hai. Lầu hai có một phòng nhỏ trống, sau khi Tổ Thị vào ở thì bị đổi thành phòng nghị sự.
Mọi người trong tiểu thất đều có mặt, bọn họ vừa mới ngồi xuống, đã nghe Tổ Thị Thần đi thẳng vào vấn đề: "Mời hai vị đến là có một chuyện liên quan đến Trường Hữu môn muốn hỏi hai vị". Giọng của nàng rất bình tĩnh cũng rất ôn hòa, giống như chỉ đang tâm sự với họ vậy: "Mấy người thị tùng của tiểu tam lang mấy ngày trước đến điều tra Trường Hữu môn một chuyến, không ngờ lại phát hiện ra một tiên trận thượng cổ ở mộ địa của mấy đời đại môn chủ. Trước đây Xuân Dương nói, các ngươi từng đào ba thước đất ở Trường Hữu môn để lục tìm linh châu hệ Thổ, vả lại mấy năm nay cũng luôn chú ý đến tông môn này, cho nên ta muốn hỏi thử, các ngươi có từng phát hiện có tiên trận cổ ở mộ địa của các đời đại môn chủ không?"
Các đời đại môn chủ. Tiên trận thượng cổ. Xuân Dương sửng sốt. Đây đâu phải tâm sự gì.
Mọi người đều biết, từ khi Đông Hoa Đế Quân đảm nhiệm chức thiên địa cộng chủ đến nay, thì sinh linh ngũ tộc không sống tạp cư nữa, phàm nhân ở bắc hoang không thể nào còn xuất hiện thần tích của thần tiên. Nhưng trong Trường Hữu môn lại xuất hiện một tiên trận thượng cổ... Đây quả thực không phải chuyện đùa.
Xuân Dương và Tịch Tử Tự liếc nhau. Tịch Tử Tự hơi xoay người nhìn về phía Tổ Thị, ngẫm nghĩ một lát, nói: "Lần cuối cùng ta và Xuân Dương đến Trường Hữu môn tìm kiếm linh châu là một vạn năm trước. Bởi vì Thương Phách Ngu Anh liên tục phi thăng, sau đó hai vạn năm kế tiếp, Trường Hữu môn chẳng có người phi thăng, cho nên khi đó chúng ta đã ít có dự cảm linh châu sẽ không ở trong Trường Hữu môn, chỉ là vẫn chưa từ bỏ ý định. Lúc đó chúng ta cũng đến mộ địa của các đời đại tông chủ, nhưng lại không phát hiện tiên trận thượng cổ nào."
Tổ Thị gật đầu: "Vậy..."
Có Tịch Tử tự ở đây, Xuân Dương không cần hao tâm tổn trí ứng đối với Tổ Thị và Liên Tống, bởi vậy vẫn còn thời gian thất thần. Nàng nghĩ Tổ Thị Thần có lẽ quả thật đã buông bỏ quá khứ, thái độ lúc đối mặt với ca ca cũng giống như đối mặt với bất kỳ người xa lạ nào... Nhưng nàng như thế, là tin lời ca ca hay là không tin đây... Vả lại, trong Trường Hữu môn sao lại xuất hiện tiên trận thượng cổ chứ? Rõ ràng...
Nàng đang nghĩ đến nhập thần thì bỗng nhiên có người gọi tên nàng. Nàng hoàn hồn ngẩng đầu, mới phát hiện là Tam điện hạ nãy giờ vẫn chưa mở miệng. Tam điện hạ gọi đích danh hỏi nàng: "Tu sĩ năm đó Oánh Nam Tinh cứu có còn sống không?"
Xuân Dương im lặng trong chốc lát, cụp mắt lại: "Ta không biết." Nàng khẽ lắc đầu: "Lúc thánh sơn bị hủy ta còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đều là nghe nương kể, nhưng nương đã qua đời rồi."
Tam điện hạ thưởng thức một chén trà, nghe nàng đáp như thế, thì mỉm cười: "Có thể nào tu sĩ kia vẫn còn sống hay không, bởi vì trong vạn năm này, có vật cực kỳ quan trọng với hắn được giữ ở mộ kia, cho nên hắn bày đã bày tiên trận thượng cổ ở đó để bảo vệ? Dù sao năm đó hắn có quan hệ thân cận với Oánh Nam Tinh, trộm mấy trận pháp từ chỗ Oánh Nam Tinh cũng không phải việc khó gì."
Xuân Dương không muốn nói về người nọ, buồn bực nói: "Điện hạ và Tổ Thị Thần không phải chỉ muốn tìm Linh châu hệ Thổ sao? Người này có liên quan gì đến việc tìm linh châu hệ Thổ đâu? Chẳng lẽ điện hạ hoài nghi linh châu hệ Thổ quay về Trường Hữu Môn, người nọ bày ra Thượng Cổ Tiên Trận là vì bảo vệ linh châu hệ Thổ?"
Liên Tống buông chén trà xuống: "Ngươi cảm thấy không có khả năng sao?"
Xuân Dương nghẹn họng: "Không, ta cảm thấy điện hạ suy luận có lý. Chẳng qua thần sứ đại nhân hẳn là sắp khôi phục thần thức, có thể cảm ứng linh châu rồi, linh châu có ở trong Trường Hữu môn hay không, thì ta nghĩ qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ biết thôi."
Liên Tống gật đầu: "Chẳng qua Oánh Nam Tinh muốn khôi phục thần thức ít nhất phải cần năm sáu ngày." Hắn lười biếng nói: "Nhưng tính khí ta khá nóng nảy, muốn đến Trường Hữu môn xem thử cái tiên trận kia là gì, các ngươi muốn đi không?"
Xuân Dương hơi ngẩn ra, không trả lời ngay, Tịch Tử Tự bỗng nhiên nói: "Ta nguyện đi cùng Tam điện hạ. Nếu tiên trận kia quả thật là do tu sĩ kia bày ra, thì mối thù diệt sơn không đội trời chung, lần này đi chắc chắn sẽ khiến hắn tan thành tro bụi, báo thù rửa hận." Dừng một chút: "Chỉ là chúng ta vẫn nghĩ tu sĩ kia đã chết, dù sao phàm nhân không thể sống lâu hơn ba vạn năm."
Nghe Tịch Tử Tự nói như thế, Xuân Dương đột nhiên phản ứng lại, không khỏi run lên, bị Tịch Tử Tự cầm lấy tay. Xương ngón tay bị bóp đau, sự đau đớn khiến nàng bĩnh tĩnh lại. Nàng hơi ngước mắt lên, thấy sắc mặt Liên Tống vẫn bình tĩnh, lười biếng nói: "Được, vậy ngày mai cùng lên đường."
Nàng nghĩ, hắn hẳn là không phát hiện ra gì đâu.
Đợi người trong phòng đi hết, chỉ còn lại Tổ Thị và Liên Tống, Tổ Thị giơ tay tạo thuật Tĩnh Âm, khẽ hỏi Liên Tống: "Tiểu tam lang, hôm nay, ngươi cảm thấy tu sĩ kia là thần quân Thương Phách có bao nhiêu khả năng?"
Thiên Bộ rời đi, chuyện pha trà do Tam điện hạ làm thay. Bàn tay như bạch ngọc của nam nhân vươn ra khỏi ống tay áo trắng như tuyết, nắm lấy chén trà làm bằng sứ trắng, mỗi cử chỉ đều rất xinh đẹp, nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Liên Tống chia trà thành hai chén nhỏ: "Ba vạn năm ngàn ba trăm năm trước, Oánh Nam Tinh cứu tu sĩ kia; ba vạn năm ngàn hai trăm chín mươi bảy năm trước, Phong Tự Ngọc Môn bị san bằng; ba vạn năm ngàn năm trước, Thần quân Thương Phách phi thăng thành tiên. Trước đây chúng ta chỉ dựa vào tuyến thời gian suy đoán tu sĩ được Oánh Nam Tinh cứu có thể là Thương Phách, chẳng qua chỉ là phỏng đoán." Hắn đưa chén trà cho Tổ Thị, ung dung mỉm cười: "Nhưng xem thái độ vừa rồi của Xuân Dương và Tịch Tử Tự thì chúng chắc đã đoán đúng rồi."
Tổ Thị ừ một tiếng, nhận lấy chén trà, một tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn trà: "Về linh châu hệ Thổ đã ở đâu thì trước đây khi ta hỏi Xuân Dương, nàng nói chắc như đinh đóng cột là linh châu hệ Thổ ở trong tay Ngu Anh, lý do là người năm đó dẫn Trường Hữu Môn đến san bằng núi, là ngoại tổ của Ngu Anh, mà sau đó con đường chứng đạo của Ngu Anh cực kỳ thuận lợi, phi thăng nhanh đến bất thường. Điều này quả thực có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì khả năng linh châu ở chỗ tu sĩ phản bội Nam Tinh cũng rất lớn, vì sao bọn họ lại không hoài nghi?" Nàng bưng chén trà lên, cũng nhấp một ngụm: "Nếu hai người Xuân Dương đã có chứng cứ kết luận tu sĩ kia đã chết, vậy thì khi đối mặt đột ngột với câu hỏi của ngươi, Xuân Dương không đáp ngay là nàng không biết tu sĩ kia có còn sống hay không. Tuy Tịch Tử Tự sau đó có nói là vì tuổi thọ của phàm nhân ngắn nên bọn họ đã cho rằng tu sĩ kia đã chết rồi. Nhưng vì phàm nhân tuổi thọ ngắn, nên họ mới không hoài nghi linh châu hệ Thổ còn ở chỗ tu sĩ kia..." Nàng cười hờ hững: "Nếu Sương Hòa nói với ta như vậy thì ta còn tin, chứ người cẩn thận như Tịch Tử Tự thì.... có hơi khác thường, pháp khí có thể giúp phàm nhân tăng thọ ít sao?"
Bàn tay Liên Tống chén trà giống như cánh sen, miễn cưỡng xoay lại: "Nếu năm đó tu sĩ kia là Thương Phách, mà Tịch Tử Tự và Xuân Dương cũng biết điểm này, vậy tại sao bọn họ lại coi Ngu Anh là mục tiêu tính kế duy nhất, nhìn phản ứng khi bị ta hỏi thì không khó giải thích."
Tổ Thị chống má suy nghĩ một hồi, khẽ gật đầu: "Quả là thế, bọn họ cũng không biết phàm nhân phi thăng cần vào ao Tịnh Bảo, ước chừng còn nghĩ nếu linh châu không ở trong tay Thương Phách thì sẽ ở trong tay Ngu Anh, chung quy thì chắc chắn phải ở trên Cửu Trùng Thiên. Thương Phách quanh năm ẩn cử ở cung Linh Uẩn tầng trời ba mươi ba, không phải là sự tồn tại bọn họ có thể chạm tới, nhưng Ngu Anh chỉ là một tiểu tiên quân của Lan Đài Ti, so với việc lập bẫy thần quân giữ Thụ thần thì lập bẫy một tiểu tiên cửu phẩm phần dễ hơn. Hơn nữa, cho dù linh châu hệ Thổ không ở trên người Ngu Anh, thì đến lúc đó lợi dụng Ngu Anh dẫn Thương Phách hạ phàm cũng không muộn... Cho nên Xuân Dương mới tính kế Ngu Anh." Đẩy tới chỗ này, chính nàng đã trả lời vấn đề ban đầu mình đưa cho Liên Tống: "Nói như vậy, tỷ lệ thần quân Thương Phách là người nọ phải đúng tám chín phần mười, thứ duy nhất khiến ta không nghĩ ra..." Nàng khẽ nhíu mày, bàn tay trống không kia tiếp tục gõ nhẹ lên bàn.
Trà trong chén nguội, Liên Tống không muốn uống trà lạnh, bèn cầm chén hoa sen lên, tưới nước trà màu mã não lên một con linh miêu bằng bạch ngọc. Vua của Thiên Thụ Trú Độ Thụ trì luận công bằng, thấy thì đơn giản nhưng thực ra không hề đơn giản, thần quân nó chọn thủ thụ chưa có ai là không phải là quân tử đại đức thanh chính. Nếu Thương Phách quả thật là một tiểu nhân, năm đó mang ác ý phản bội Oánh Nam Tinh, đầu sỏ của việc san bằng Phong Tự Ngọc Môn thì hắn tuyệt đối không thể nào được Trú Độ Thụ chọn ngồi lên vị trí Thần quân thủ thụ. Hơn nữa, từ sau khi Đế Quân nhậm chức thiên địa cộng chủ, thì đã bí mật sửa ba lôi kiếp phi thăng của dị tộc thành công đức kiếp nạn. Kiếp nạn này được dùng để đo lường phẩm hạnh công đức của người tu hành, nếu người đó có nghiệp lớn đeo trên lưng thì không thể nào đủ tư cách độ kiếp lên trời. Điều này cũng chứng minh giữa Thương Phách và Phong Tự Ngọc Môn sẽ không thể có ác nhân ác quả. Nhưng ta cũng không cảm thấy Thương Phách và Phong Tự Ngọc Môn không có nhân quả gì." Nói xong hắn lại pha thêm hai chén trà.
Tổ Thị ừ một tiếng: "Cho nên ngươi vẫn nghiêng về phía Thương Phách chính là người năm đó thành hôn với Nam Tinh, việc hẳn phản bội Nam Tinh, là có ẩn tình khác phải không?" Nói tới đây, nàng yên lặng một hồi, giơ ngón tay xoa huyệt thái dương: "Nhưng nghe ngươi nói như vậy, ta lại không hy vọng người nọ là Thần quân Thương Phách."
Liên Tống ngước mắt, hơi ngạc nhiên: "Vì sao?"
Tổ Thị khẽ thở dài: "Nếu Thương Phách quả thật là một đại đức quân tử, có thể xứng đôi với Nam Tinh, vậy thì hai người quả thực từng hạnh phúc bên nhau, sau đó Nam Tinh chết đi, mấy năm sau hắn lại kết đạo lữ khác, còn sinh hạ một đứa con Ngu Anh với đạo lữ kia... Như thế không phải rất đáng tiếc sao?"
Liên Tống dừng động tác trong tay, ánh mắt dừng trên bàn trà, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau nói: "Chuyện trên thế gian vốn là như thế, có nhiều hoa tàn trăng khuyết, gió thổi mây bay, cũng có nhiều tiếc nuối." Giọng hắn hờ hững, nhưng nếu ngẫm kỹ thì có thể nghe thấy sự thương cảm.
Tổ Thị sửng sốt một lúc. Không đợi nàng thấy được chút thương cảm kia, Liên Tống đã quay lại vấn đề chính: "Người nọ rốt cuộc có phải Thương Phách hay không, thì cứ đến cung Linh Uẩn hỏi là biết. Chẳng qua Thần quân Thương Phách lúc này đang bế quan tu hành, cách ngày xuất quan còn mười bốn ngày. Mười bốn ngày sau ta và nàng đến cung Linh Uẩn thăm hẳn một lần, ta tin có nhiều câu hỏi có thể dễ dàng giải quyết được."
Hai người nói xong chuyện chính thì trời đã xế chiều. Tinh xá của Xuân Dương trước giờ không dùng linh châu chiếu sáng mà dùng đèn dầu như ở phàm thế. Trước màn trúc cách đó vài bước dựng một ngọn đèn Chu Tước cao nửa người, Liên Tống đứng dậy đi qua, lấy đuốc linh hỏa, đốt tim đèn trong bát đèn bên trái.
Chỉ trong vài suy nghĩ, Tổ Thị đã sắp xếp xong việc của mấy ngày sau, lúc này cũng không còn chuyện gì khác, nhìn bóng lưng Liên Tống, nàng lại nhớ tới câu nói tiếc nuối không rõ ý của hắn lúc trước. Nàng thử gọi hắn một tiếng: "Tiểu tam lang."
Liên Tống trả lời nàng, bắt đầu đốt bát đèn thứ hai, hỏi: "Sao thế?"
Nàng nhỏ giọng: "Vừa rồi nghe ngươi bình luận chuyện Nam Tinh, nói đó chỉ là tiếc nuối." Nàng làm bộ hết sức tự nhiên: "Muốn hỏi ngươi thử, nếu ngươi cực kỳ thích một người, nhưng nàng lại chết trước ngươi, vậy ngươi có chấp nhận tiếc nuối này, buông nàng xuống mà kết một mối duyên mới không?"
Động tác thắp đèn của Liên Tống khựng lại, nhưng hắn không quay người, một lát sau, không đáp mà hỏi ngược lại nàng: "Vậy nàng thì sao?"
"Ta... " Nàng đang muốn trả lời, thì bị hắn ngăn lại.
Hắn tiếp tục đốt đèn, thản nhiên nói: "Quên đi, là ta hồ đồ, hỏi nàng chuyện này làm gì, nàng đến tình yêu nam nữ cũng chẳng biết."
Nàng biết, nàng có lẽ không hiểu sâu sắc chuyện này, nhưng khi nàng nhìn hắn, đã biết việc rất thích một người là có ý gì. Nàng nhìn bóng lưng bị ánh đèn bao trùm của hắn: "Ta sẽ không."
Liên Tống nắm chặt ngọn đuốc, một lát sau, xoay người lại, trên mặt không có biểu cảm gì: "Đừng nói là sẽ không." Lời vừa nói ra hắn đã nhận ra sự lạnh nhạt của mình, hơi ngẩn người, sau đó lại điều chỉnh lại biểu cảm: "A Ngọc, nàng suy nghĩ những điều này không có ý nghĩa gì cả." Hắn mỉm cười, giọng ôn hòa, nói một câu tựa như chỉ trích nhưng lại không hề có ý chỉ trích: "Bởi vì nàng căn bản không yêu ai cả."
"Ngươi đâu phải ta, sao biết ta sẽ không yêu ai." Nàng vẫn nhẹ giọng, chống má, hơi ngửa đầu nhìn hắn: "Tình cảm nam tử mặc dù ta hiểu không nhiều lắm, nhưng nếu như ta phạm vào hồng trần, thích một người, thì ta chắc chắn sẽ rất nghiêm túc mà thích họ. Bởi vì rất nghiêm túc, cho nên nhất định sẽ không kết duyên mới. Cả đời có một tình yêu chân thành là đủ rồi, nếu đến nhiều lần, ngược lại có vẻ ngả ngớn không nghiêm túc, không phải sao?"
Đây là suy nghĩ thật lòng của nàng. Thực ra nàng hiểu rất rõ, mình sẽ chết trước người trong lòng. Nhưng nàng muốn Liên Tống thích nàng, muốn cả đời hắn chỉ có một mình nàng, nhưng tiên đồ dài đằng đẵng, tiểu tam lang sợ cô độc xứng đáng được ở bên người mình thương. Nàng muốn làm người này, nhưng nếu là không thể nào phản kháng vận mệnh đã định sẵn, vậy thì nàng thà để hắn mãi mãi đừng biết chuyện nàng thích hắn. Dù có là không cam lòng, thì nàng cũng vẫn hy vọng sau khi nàng rời đi, sẽ có người ở bên cạnh hắn, để hắn không phải chịu cô độc...
Nghĩ đến đây, lại chợt thấy chạnh lòng. Nàng mau chóng cất giấu cảm xúc này, chỉ mỉm cười nhìn hắn: "Tiểu tam lang, đến lượt ngươi trả lời."
Lúc này, hắn không lảng tránh nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng: "Nếu như ta cực kỳ thích một người, nhưng nàng lại thay lòng..."
Nàng nhíu mày sửa lại: "Không phải thay lòng đổi dạ, mà là nàng chết trước ngươi."
"Vậy thì có gì khác nhau." Hắn thản nhiên nói.
Nếu như hắn yêu sâu đậm một người, nhưng người kia lại thay lòng đổi xa, không muốn hồng trần thế gian làm ô uế đạo tâm tinh khiết của nàng. Nàng là người mà hắn yêu nhưng không thể có được nữa, hôm nay lại hỏi hắn có buông nàng xuống để kết lương duyên khác hay không... Nếu như hắn có thể buông xuống thì đã tốt rồi. Cơn đau đớn xông lên đầu, may mà không mãnh liệt lắm, chú Trấn Linh vẫn còn trấn áp được.
Nàng giục hắn, giống như cực kỳ muốn biết đáp án của hắn: "Tiểu tam lang, ngươi sẽ như thế nào?"
"Chấp nhận tiếc nuối, buông bỏ tất cả mới là điều tốt nhất." Cuối cùng hắn lại trả lời nàng: "Nhưng ta nghĩ là ta sẽ không thể làm được."
Rõ ràng trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, ánh mắt nhìn nàng cũng rất bình tĩnh, nhưng Tổ Thị lại thấy sự đau đớn từ sâu trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia, điều này khiến nàng khựng lại, không thể nhúc nhích.
Liên Tống hỏi nàng: "Nàng thì sao, sao lại đột nhiên thấy hứng thú với chuyện này?" Nói xong cất đuốc lại, đi được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn về phía nàng: "Là... bởi vì biết Tịch Tử Tự đến giờ vẫn thích nàng, khiến nàng tò mò về tình yêu nam nữ sao?"
Tổ Thị ngạc nhiên, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi mình: "Sao có thể, ta là..." Nhưng chung quy không tiện nói thật với hắn, suy nghĩ một hồi mới hỏi hắn: "Tiểu tam lang, có phải ngươi không thích Tịch Tử Tự, nên chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn không?"
Liền thấy mặc hắn lạnh đi: "Ta nên thích hắn sao?"
Tổ Thị nhìn hắn một hồi, nghĩ thầm, tiểu tam lang bây giờ không vui, ta muốn an ủi hắn chứ không phải muốn đùa cợt hắn. Sau khi xây dựng tâm lý vững chắc cho mình, thì nàng đứng dậy đi tới trước mặt Liên Tống, làm bộ tự nhiên cầm tay hắn. Bàn tay kia thon dài xinh đẹp, giống như ngọc, cầm lên cũng cứng rắn, nhưng cầm cũng rất thích. Nàng cong môi nở nụ cười, ngửa đầu nhìn hắn: "Ngươi ghét hắn là vì kiếp đó Tịch Tử Tự giết ta à? Kiếp đó đã qua rồi, không quan trọng, ta cũng đã quên, ngươi không cần nhớ mãi như thế, cũng không cần đối với Tịch Tử Tự xử trí theo cảm tính."
Nàng ôn tồn nói chuyện với hắn, hắn rũ mắt nhìn nàng, đột nhiên giơ tay nhéo má nàng: "Không được nói giúp hắn."
Nàng sửng sốt: "Ta không nói giúp hắn, ta chỉ là..."
Hắn đứa nốt tay kia lên nâng má nàng, xoa xoa: "Không được ngụy biện."
Tổ Thị nói không nên lời, mắt hạnh trừng Liên Tống, trừng một hồi lại thấy tủi thân: "Đau."
Liên Tống biến sắc, buông nàng ra: "Đau ở đâu?"
Nàng lại nhân cơ hội kiễng chân, hai tay xoa mặt Liên Tống thật mạnh: "Hà hà, chúng ta huề nhau!"
Trước khi Liên Tống kịp phản ứng lại thì nàng đã dùng thuật định thân với hắn, thấy vẻ mặt như gặp ma của hắn, nàng lại bật cười chạy ra ngoài.
Không ngờ lại đụng phải Tịch Tử Tự ở cửa.
Thuật Tĩnh Âm có thể cách âm, nhưng căn phòng nhỏ này vẫn chưa đóng cửa sổ, chắc hẳn màn vui đùa ầm ĩ của hai người trong phòng đã bị Tịch Tử Tự nhìn thấy. Thật xấu hổ quá, nhưng nàng lại không lộ vẻ xấu hổ. Chỉ ho khẽ một tiếng, làm ra vẻ mặt đoan trang, gật đầu với Tịch Tử Tự một cái. Lúc đi ngang qua người hắn, thì nghe hắn đột nhiên hỏi: "Chưa bao giờ thấy nàng như thế, nàng thích hắn sao?"
Tổ Thị rùng mình, một lát sau nghĩ đến Liên Tống còn bị nhốt trong phòng, trong phòng lại có thuật Tĩnh Âm, hẳn là không nghe được lời họ, trái tim mới chợt thả lỏng, nàng thản nhiên trả lời một câu: "Không nên nói bậy." Rồi xoay người rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]