Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên Phần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 61
Ngày hôm sau là một ngày nắng.
Tổ Thị tối hôm qua ngủ cũng khá ngon, sau khi dưỡng đủ tinh thần, vốn buổi sáng sẽ đến tiên trận của Nữ Oa để lấy Yêu thân của Nam Tinh về, nhưng vừa dùng điểm tâm, thì Sương Hòa lại đưa từ Ân Lâm ngàn dặm xa xôi lên núi Phong Tự Ngọc Môn tìm nàng bẩm báo, chuyện lấy Yêu thân Nam Tinh đành phải dời về sau.
Sau đó, Ân Lâm mỗi một đời đều đi theo bên cạnh nàng lại gặp Tịch Tử Tự.
Ân Lâm nhìn thấy Tịch Tử Tự, kinh ngạc một hồi rồi bèn xắn tay áo lên định đánh người, Tịch Tử Tự nhìn thấy hắn cũng hơi giật mình, nhưng khi đối mặt với trường kiếm của Ân Lâm thì lại không nhúc nhích, không giống như muốn chống cự. Tất cả mọi người đều mơ hồ, may sao Tổ Thị bước ra, giơ tay ngăn chặn Ân Lâm, kêu hắn vào phòng nói chuyện. Tịch Tử Tự nhìn bóng lưng Tổ Thị, rồi đi về phía trước hai bước. Ân Lâm đi ngang qua người hắn, chùng mặt hừ một tiếng. Tịch Tử Tự giật mình, cụp mắt thu cảm xúc trong mắt lại, dừng bước.
Cốt Dung thông minh đảo mắt nhìn, từ tối hôm qua bước vào tinh xá, nhìn thấy Tịch Tử Tự, nàng đã cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và tôn thượng không đơn giản.
Theo lý thuyết, hai người là người quen biết cũ, sau khi nhận ra nhau hắn sẽ hàn huyên vài câu. Sự chấn động và kinh ngạc của Tịch Tử Tự sau khi nhận ra tôn thượng không giống giả vờ, nhưng tôn thượng dường như lại hơi lãnh đạm với hắn.
Cốt Dung và Thiên Bộ được chia vào một gian phòng. Thiên Bộ cũng phát hiện ra giữa Tổ Thị và Tịch Tử Tự có chuyện gì đó. Hai người đoán đến nửa đêm, cũng không đoán ra được gì. Trùng hợp là hôm sau Ân Lâm đã tới. Hai người nhất trí cảm thấy chuyện giữa Tổ Thị và Tịch Tử Tự, vị đại tổng quản Ân Lâm này chắc chắn biết, bởi vậy đợi Ân Lâm bẩm báo xong, bèn kéo hắn ra sau núi.
Phía sau núi yên tĩnh, là một nơi tốt để nói chuyện lén lút. Thiên Bộ biến ra một bàn trà, vừa pha trà vừa nháy mắt với Cốt Dung.
Dung Dung có hơi sợ Ân Lâm, ấp a ấp úng nói xong ý đồ tìm hắn tới nơi này, vốn tưởng rằng dù không bị mắng, cũng không thể nào nghe được tin tức các nàng muốn từ miệng Ân Lâm dễ dàng được. Nhưng có lẽ Ân Lâm rất ghét Tịch Tử Tự. Mà khi đã chán ghét một người, thì quả thực rất khó khống chế muốn có người ghét chung với hắn."
"Tôn thượng ở thế gian luân hồi lịch kiếp, ở kiếp thứ mười sáu thì gặp phải Tịch Tử Tự, Tôn thượng một tay nuôi dạy hắn, cuối cùng hắn lại phản bội nàng." Ân Lâm trả lời hai người: "Khúc mắc giữa hai người hơi phức tạp."
Cốt Dung run rẩy hỏi: "Khúc mắc giữa bọn họ, bao gồm cả khúc mắc tình cảm sao?"
Ân Lâm im lặng một chút: "Nếu ta nói không bao gồm, các ngươi tin không?"
Cốt Dung và Thiên Bộ nhìn nhau, khiếp sợ đến không thể kiềm chế, nhất là Thiên Bộ, chỉ hận mình không có kính truyền thanh kia để cho điện hạ nhà nàng nghe.
Ân Lâm cũng rất lạnh nhạt: "Đời đó nàng vốn đi lịch tình kiếp, không có vướng mắc tình cảm gì với người khác thì sao tính là trải qua tình kiếp chứ?" Hắn uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Chẳng qua không phải tôn thượng có gì với Tịch Tử Tự, mà là tên Tịch Tử Tự kia, sau khi phụ mẫu hắn chết, tôn thượng đưa hắn đến đỉnh Vũ Tiêu để tự mình chăm sóc, kéo hắn từ trong vũng bùn ra, lại chu toàn mọi thứ, đối xử rất tốt với hắn, bởi vậy hắn đã yêu tôn thượng. À, lúc đó tôn thượng có đạo hiệu là Hồng Ngọc, hắn gọi nàng là Ngọc sư thúc."
Cốt Dung thực ra là một vị thần rất bảo thủ, Cốt Dung bảo thủ bị sợ ngây người, hỏi: "... Tôn thượng là sư thúc của Tịch Tử Tự, Tịch Tử Tự yêu sư thúc của mình chẳng phải là phạm vào luân thường, huống hồ tuổi tác của hai người cũng không tương đương!"
Ân Lâm không cảm thấy đây là vấn đề: "Khi đó Tôn thượng lớn hơn Tịch Tử Tự gần hai trăm tuổi, nhưng chỗ phàm thế kia là cảnh giới tu tiên, chênh lệch hai trăm tuổi ở bên ngoài nhìn không ra." Hắn nói như rất hiểu Tịch Tử Tự: "Lúc đó tôn thượng là một thiên tài kiếm tiên được tôn sùng, rất có danh vọng ở giới tu tiên, lại thêm cái vẻ ngoài kia, trên đời không biết có bao nhiêu người muốn thân cận với nàng, nhưng nàng hoàn toàn không đặt họ vào mắt, lại cộng thêm việc nàng rất bảo vệ Tịch Tử Tự... Tịch Tử Tự muốn không động lòng cũng rất khó."
Thiên Bộ nghe đến đó, thấy toát mồ hôi cho điện hạ nhà mình. Chịu ảnh hưởng của quyển sách "Tuyết Mãn Kim Nỗ", gần đây nàng cũng cảm thấy điện hạ nhà mình có thể có tâm tư không thuần khiết với Tổ Thị Thần. Lúc này nghe Ân Lâm nói đến tình duyên của Tịch Tử Tự với Tổ Thị Thần, lập tức cảm thấy lo lắng cho điện hạ nhà mình: "Vậy... Tổ Thị Thần có biết Tịch Tử Tự có tình với nàng không?"
"Tôn thượng sao?" Ân Lâm uống trà xong, đặt ly lên bàn, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên là từ chối Tịch Tử Tự." Ân Lâm cười cười: "Mười lăm kiếp luân hồi trước, nàng chẳng thể hiểu được tình cảm nam nữ là gì, bởi vậy sau khi nhận thấy được tình cảm của Tịch Tử Tự, nàng cảm thấy rất hoang đường." Ân Lâm trước giờ vẫn chủ quan trọng việc tình cảm bổ sung: "Thật đáng tiếc, nàng không vì thế mà chán ghét hay xa lánh Tịch Tử Tự, chỉ cho rằng hắn chỉ là thiếu niên bồng bột, ít người đối xử tốt với hắn, còn mình lại đối tốt với hắn như thế nên hiểu lầm tình thân là tình cảm nam nữ."
Ân Lâm nhớ lại năm đó, tự trách trí nhớ của mình quá tốt, chuyện ba vạn ba ngàn năm trước, vẫn có thể nhớ rõ mồn một.
Kiếp kia Tôn thượng một mình chấp chưởng một đỉnh trong Hạo Thiên Môn, vì để cho nàng chuyên chú tu luyện, môn chủ đã tuyển mấy đệ tử ngoại môn đến làm làm người hầu của nàng, chăm sóc chuyện cơm áo sinh hoạt thường ngày của nàng. Ân Lâm là một trong tám đệ tử ngoại môn kia, từ khi Tổ Thị chín tuổi đã theo nàng ở trong đỉnh Vũ Tiêu, là người hầu nàng tin tưởng nhất.
Ân Lâm nhớ rõ, Tịch Tử Tự đã mượn rượu tỏ tình với Tổ Thị vào đêm sinh nhật hai mươi bốn tuổi của hắn, Tổ Thị bị dọa cho nhảy dựng lên, rất ngạc nhiên, cảm thấy Tịch Tử Tự kỳ cục, nhưng lại thấy khó hiểu nhiều hơn.
Lúc đó Ân Lâm đã đứng đầu trong tám người hầu của đỉnh Vũ Tiêu, nói hắn là tổng quản của Đỉnh Vũ Tiêu cũng đúng, bởi vì hắn kín miệng, làm việc giỏi gian, bởi vậy gặp phải chuyện ngoài việc tu hành, dù chuyện lớn hay nhỏ, thì Tổ Thị đều sẽ tìm hắn thương lượng.
Khi đó Tổ Thị vẫn rất thiên vị Tịch Tử Tự, bế quan ba ngày đã tự nghĩ ra một lý do cho Tịch Tử Tự, nói hắn như thế, hơn phân nửa là bởi vì ở một mình với nàng trong Đỉnh Vũ Tiêu, chưa từng ở chung với nữ tử nào khác, cho hắn rời khỏi đỉnh Vũ Tiêu có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng tuổi của hắn còn nhỏ, nên bảo hắn đi đâu đây? Cho dù kêu hắn về đỉnh Mộc Dương nơi cha mẹ hắn từng ở, thì nàng cũng không yên tâm. Với tu vi trước mắt của hắn, thì nếu bị người bên ngoài ăn hiếp cũng chẳng đánh trả được, bởi vậy nàng dự định phải mau chóng tìm được cách cởi bỏ phong ấn yêu lực trong cơ thể hắn, giúp hắn đột phá, đợi hắn có thể đánh đại đa số đệ tử trong môn, thì sẽ để hắn quay về đỉnh Mộc Dương, ở chung với các sư tỷ sư muội cùng tuổi.
Tổ Thị chân thành nói dự định này với Ân Lâm xong, lại bảo hắn lén giúp nàng tìm những điển sách cổ xưa có liên quan đến việc phong ấn yêu lực.
Trong mắt Ân Lâm, mặc dù lúc đó Tổ Thị không có tình yêu nam nữ với Tịch Tử Tự, thì cũng đã đối xử với hắn rất tốt. Nhưng Tịch Tử Tự lại ít nhiều hơi không biết tốt xấu, vẫn còn giận dỗi chuyện Tổ Thị từ chối hắn... rõ ràng học nghệ không tinh, lại xuống núi để gặp nguy hiểm, còn muốn theo các sư huynh sư tỷ xuống núi rèn luyện, chẳng phải là giận dỗi với Tổ Thị sao?
Tổ Thị cũng nhận ra tâm trạng Tịch Tử Tự không tốt, cho phép hắn xuống núi du ngoạn, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, gần như đã lấy hết pháp bảo của nửa đỉnh Vũ Tiêu cất vào túi gấm hắn mang theo. Nhưng cuối cùng Tịch Tử Tự vẫn xảy ra chuyện.
Cốt Dung nghe đến đó, lập tức cảm thấy ghen tị, đấm vào bàn mấy cái: "Tên Tịch Tử Tự này! Tôn thượng đối xử với hắn tốt như vậy, hắn còn không biết đủ gì nữa? Năm đó ta rời núi du ngoạn, tôn thượng cũng chẳng đưa pháp bảo nửa núi cho ta!"
Ân Lâm im lặng. Hắn vẫn biết làm thế nào trấn an Cốt Dung, dừng một chút nói: "À, không phải tôn thượng không cưng chiều ngươi, chủ yếu là ngươi chẳng không hiểu chuyện như Tịch Tử Tự. Năm đó khi ngươi và Sương Hòa rời núi du ngoạn đã là một vị thần siêu đỉnh rồi, không cần pháp bảo của Cô Dao."
Cốt Dung hừ một tiếng, quả nhiên không tức giận qua nữa, nhưng lông mày vẫn không giãn ra, tức giận nói: "Vậy... Theo lời ngươi nói, tôn thượng đối xử với Tịch Tử Tự rất tốt, mà Tịch Tử Tự còn rất thích tôn thượng, vậy tại sao sau đó hắn lại phản bội tôn thượng? Ta nghĩ mãi mà không ra."
"Vì sao ư?" Ân Lâm nâng chén trà lên: "Có thể vì lòng người dễ thay đổi."
Cốt Dung không rõ nguyên do. Ân Lâm châm chọc cười: "Năm đó sau khi hắn mất tích, tôn thượng đào cả bí cảnh hắn gặp lên trời để tìm hắn. Người bên ngoài nhìn cũng thấy tôn thượng rất trọng tình với hắn, nhưng Tịch Tử Tự lại không thỏa mãn, hắn cảm thấy tôn thượng chưa gì đã chấp nhận việc hắn qua đời, sau chín mươi năm cũng không đến tìm hắn, là hoàn toàn không quan tâm hắn. Cho nên sau khi trở lại tông môn, hắn vẫn oán hận tôn thượng. Nghe nói yêu quá sinh hận chưa?" Ân Lâm nhìn về phía các nàng, ánh mắt lạnh lẽo: "Trước kia không có năng lực, mặc dù có hận cũng không thể làm gì được, sau khi có năng lực rồi, tất nhiên phải trả thù. Huống hồ, muốn có được Ôn Phù, tất nhiên phải thể hiện lòng trung thành với vị ca ca Ôn Mật coi muội muội như châu báu trong tay." Hắn cười nhạo nói: "Có cách nào tốt hơn việc phá đi tình yêu thời niên để thiếu biểu lộ lòng trung thành với Ôn Mật nữa?"
Cốt Dung và Thiên Bộ cùng sửng sốt: "Tỏ lòng trung thành với Ôn Mật? Có ý gì? Ôn Mật... Ôn Phù, hai người này là ai?"
Ân Lâm thản nhiên: "Tịch Tử Tự gặp chuyện không may trong bí cảnh, sau đó bị thương rất nặng, Ôn Phù là người cứu hắn, cũng là người mà hắn thích sau này, đó cũng là một cô nương rất hồn nhiên, nhưng ca ca Ôn Mật của nàng thì..."
Ân Lâm dừng một chút.
Muốn nói rõ chuyện kiếp đó thì không thể không nhắc tới Ôn Mật. Nhưng Ân Lâm thực sự không muốn nhắc tới hắn.
Hắn sinh từ thời Hồng hoang đi qua cựu thần kỷ, lại luân hồi mười bảy kiếp với Tổ Thị, không biết đã tiếp xúc bao nhiêu người, bán yêu Ôn Mật tuyệt đối là kẻ khiến hắn ghét nhất.
Ôn Mật và muội muội song sinh Ôn Phù của hắn đều không phải phàm nhân, mà là bán yêu trong bí cảnh, được Ngư yêu và phàm nhân kết hợp sinh ra. Bởi vậy Tịch Tử Tự đưa bọn họ trở về Hạo Thiên Môn, rất cẩn thận che giấu thân phận của hai người. Ôn Mật và Ôn Phù đều có tướng mạo tuấn tú dịu dàng, hai huynh muội phải có bảy tám phần tương tự, nhưng Ôn Mật cao gầy hơn, còn có đôi mắt đào hoa như cười như không, khí chất hơi tà nịnh. Ôn Phù thì yếu đuối hơn nhiều, vì từ nhỏ đã bị bệnh tim, thân thể mảnh khảnh, đứng bên cạnh Tịch Tử Tự, giống như một gốc cây tơ hồng yếu đuối không nơi nương tựa, phải trèo lên cây gỗ lớn cắm rễ trên mặt đất mới có thể sinh tồn, nhìn thấy đáng thương."
Khi Thiên Bộ nhịn không được nói, gấp gáp hỏi Ân Lâm: "Ôn Mật kia làm sao." Ân Lâm lấy lại tinh thần: "Ôn Mật? Hắn rất đáng ghét." Hắn khẽ nhéo mũi một cái, "À, quên nói với các ngươi, Ôn Phù theo hắn về Hạo Thiên Môn trên danh nghĩa là vị hôn thê của Tịch Tử Tự."
Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục kể chuyện cũ với hai ngươi: "Sau khi Ôn Phù theo Tịch Tử Tự trở về Hạo Thiên Môn, hai người không ở lại đỉnh Vũ Tiêu, mà đến đỉnh Mộc Dương, cho nên Ôn Phù chỉ gặp Tôn thượng một lần khi theo Tịch Tử Tự đến đỉnh Vũ Tiêu bái kiến. Tôn thượng thấy biết ơn vì nàng đã cứu Tịch Tử Tự, đưa cho nàng một viên linh đan có thể giải bách độc làm lễ gặp mặt. Đó là đan dược Tôn thượng luyện bảy mươi năm mới luyện thành, cả Hạo Thiên Môn chỉ có một viên này, có thể nói là hậu lễ. Ôn Phù thấp thỏm nhận lễ này.
Không ngờ hậu lễ này lại gây họa. Phần hậu lễ này khiến cho ca ca nàng Ôn Mật rất không vui. Ôn Mật không biết đã nghe được việc Tịch Tử Tự từng thích việc tôn thượng, hoài nghi tôn thượng chuẩn bị lễ gặp mặt quý báo này cho muội muội hắn cũng bởi vì có tình với Tịch Tử Tự, tặng quà cũng là vì cảm kích muội muội hắn cứu Tịch Tử Tự.
"Ta nói rồi, Ôn Phù là báu vật của Ôn Mật, là người hắn yêu nhất trên thế gian này. Chỉ cần là thứ Ôn Phù muốn, thì Ôn Mật đều có thể cho nàng, hắn không chỉ cho nàng, còn có thể nghĩ cách cho nàng thứ tốt nhất. Cho dù Ôn Phù không nói, cho dù nàng không biết gì."
Những ám chỉ trong câu cuối cùng này đủ rồi, kế tiếp xảy ra chuyện gì, Thiên Bộ thông minh cũng có thể đoán ra: "Cho nên sau đó, Ôn Mật ly gián tình nghĩa giữa Tịch Tử Tự và Tổ Thị thần..." Nàng cân nhắc một chút, dùng từ "tình nghĩa" này: "Phải không?"
Ân Lâm lại cười gằn: "Tình nghĩa gì chứ, Tịch Tử Tự là một kẻ chỉ biết đòi hỏi, có lẽ chưa từng nhận ra ân giáo dưỡng của tôn thượng đối với hắn." Hắn đột nhiên chuyển đề tài: "Các ngươi muốn biết Tịch Tử Tự cuối cùng đã phản bội tôn thượng như thế nào không?"
Hai người liếc nhau. Ân Lâm uống cạn chén trà, rồi ngắm nhìn chén ngọc: "Môn nhân Hạo Thiên môn không biết Ôn Phù là con gái của chủ quân Tê Vân trong bí cảnh, sao ta có thể không biết được. Tịch Tử Tự ở bên cạnh với Ôn Phù, là bởi vì yêu nàng, hay vì muốn bảo vật bí mật trong bí cảnh Tê Vân thì ta cũng chẳng quan tâm. Chẳng qua có một điều không thể nghi ngờ là, hắn muốn thành hôn với Ôn Phù. Nhưng muốn thành hôn với Ôn Phù thì cần lấy được sự tin tưởng của ca ca Ôn Mật. Mà muốn để Ôn Mật tin tưởng tình yêu và sự trung thành của hắn đối với Ôn Phù, thì cần làm một ít chuyện."
Cốt Dung và Thiên Bộ chẳng dám thở mạnh.
Ân Lâm ngẩng đầu nhìn hai nàng: "Ôn Mật bắt Tịch Tử Tự làm một việc, để chứng minh tình yêu của hắn đối với Ôn Phù."
Hắn bắt Tịch Tử Tự hủy đi khuôn mặt của Tôn thượng. Hắn cho rằng Tịch Tử Tự yêu Tôn thượng, phần lớn là bởi vì Tôn thượng có một gương mặt xinh đẹp, chỉ cần hủy đi khuôn mặt của nàng, đoạt đi vẻ đẹp của nàng, Tịch Tử Tự sẽ không bị nàng hấp dẫn nữa. Tịch Tử Tự đồng ý yêu cầu của hắn, lấy danh luận bàn võ nghệ để so kiếm với Tôn thượng, rồi cố ý xẹt qua gò má Tôn thượng. Hắn tự tay hủy dung mạo của Tôn thượng.
Nhưng như vậy cũng không đủ.
Sau đó không lâu Ôn Mật phát hiện, mặc dù không có dung mạo, thì mỹ danh của Tôn thượng trên thế gian vẫn khiến nàng chói mắt, muội muội ốm yếu của mình vẫn so với nàng chỉ giống như lửa so với mặt trời, điều này khiến hắn cảm thấy bất an. Vì thế, hắn âm thầm rải tin đồn tôn thượng không để ý luân thường dụ dỗ Tịch Tử Tự. Lời đồn lan rất nhanh, giằng co tới tận chỗ môn chủ, và trước mặt trưởng lão tông môn, Tịch Tử Tự cũng nói thật, nói cũng không phải tôn thượng dụ dỗ hắn, bao nhiêu chuyện trong quá khứ đều do hắn tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng nói như thế chỉ càng chứng minh giữa hai người quả thực từng có khúc mắc. Giới tu tiên có những tin đồn rất khó nghe, thanh danh tôn thượng bị hủy.
Ôn Mật cuối cùng cũng hài lòng. Cuối năm đó, hắn để Ôn Phù và Tịch Tử tự thành hôn.
Thực ra nếu như chỉ như vậy thôi thì ta cũng không căm ghét Tịch Tử Tự và Ôn Mật đến như vậy, dù sao đây đều là kiếp nạn Tôn thượng phải trải qua, nhưng cho dù bọn họ chỉ là công cụ để Tôn thượng lịch kiếp, cũng không nên mơ ước thân thể và tu vi của Tôn thượng.
Miệng Ân Lâm như ngậm băng, giọng nói lạnh lẽo.
Cốt Dung và Thiên Bộ nghe mà kinh hãi: "Đã như vậy rồi, còn không tính là gì sao?Vậy cuối cùng... bọn họ rốt cuộc đã làm gì với Tôn thượng?"
Hồi lâu sau, Ân Lâm mới trả lời các nàng, giọng nói khàn đi: "Ôn Phù sức khỏe yếu, không vượt qua được bệnh tật, trong năm thứ hai gả cho Tịch Tử Tự thì đã chết vì bệnh. Vì để Ôn Phù sống lại, Tịch Tử Tự thừa lúc tôn thượng hộ pháp cho hắn, đã liên thủ với Ôn Mật dùng lôi đoạt hôn đánh lén tôn thượng, chiếm phàm thân và tu vi của tôn thượng. May mà phàm thân và tu vi của Hồng Ngọc mặc dù bị bọn họ đoạt lấy, nhưng hồn phách rời thể lập tức trở về trong ánh sáng tĩnh dưỡng, chưa rơi vào trong tay bọn họ."
Ân Lâm nói xong những lời này, dưới ánh mặt trời, khu rừng chợt cực kỳ yên tĩnh.
Cốt Dung và Thiên Bộ nói không nên lời, thật lâu sau, mới nhớ ra nói như thế nào: "Sao lại..."
Chẳng trách hôm nay Tổ Thị nhìn thấy Tịch Tử Tự lại có thái độ như thế, quá khứ thảm thiết như vậy, quả thực vượt qua hiểu biết của các nàng.
Ân Lâm đã biết nàng muốn làm cái gì, lập tức đứng lên ngăn cản nàng, cảnh cáo "Đừng đụng vào Tịch Tử Tự, tôn thượng nói kiếp đó nàng nợ sư tỷ một mạng, cuối cùng trả cái mạng kia lại cho Tịch Tử Tự cũng coi như là nhân quả. Ngươi mà đi làm gì hắn thì hai người lại nảy sinh nhân quả khác, chỉ gây thêm phiền toái cho tôn thượng thôi, có hiểu không?"
Cốt Dung tuy rằng rất tức giận, nghe Ân Lâm nói thế thì cũng không dám lỗ mãng nữa, cuối cùng tủi thân gật đầu.
Ba người lập tức giải tán.
Ân Lâm rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn sau giờ Ngọ.
Tổ Thị cũng không hay Thiên Bộ và Cốt Dung đã biết chuyện mình và Tịch Tử Tự, chẳng qua cho dù nàng biết thì cũng chẳng thấy gì. Nàng không cảm thấy những thứ này có gì tốt để đi nói với người khác.
Sau giờ ngọ, khi Ân Lâm rời đi, nàng đã dặn Ân Lâm một câu, bảo hắn đi đường vòng về Cô Dao giúp nàng lấy bình Tố Hồn giấu ở trong động Linh Lộ. Sau đó nàng ngủ non nửa một buổi chiều để dưỡng thần, sau khi mặt trời lặn, thì theo Tịch Tử Tự lên đỉnh núi Phong Tự Ngọc Môn, lại đi theo hắn xuyên qua bốn mươi chín trận pháp không gian, tiến vào đỉnh Thương Lam chứa tiên thể Nữ Oa và yêu thân của Nam Tinh.
Tiên thể Nữ Oa được đặt trong nham động trên đỉnh Thương Lam.
Núi Phong Tự Ngọc Môn nhìn như một tòa tiên sơn linh lực khô kiệt, nhưng đỉnh Thương Lam được trận pháp không gian che chở lại là một nơi mây lành sương tốt, tiên khí ngập tràn.
Tổ Thị đi một bước về phía nham động kia. Tịch Tử Tự đi theo phía sau nàng, nói: "Nham động có hai tầng, yêu thân của Nam Tinh Thần Sứ được cất giữ trong quan tài băng của tầng thứ nhất của nham động."
Tổ Thị ừ một tiếng rồi đi vào nham động, thấy một hành lang chật hẹp quanh co khúc khuỷu kéo dài vào bên trong, hành lang kia phân ra hai hướng trải phái, ngã rẽ chỉ có vài bước, lần lượt thông tới hai hang đá nhỏ.
Tổ Thị nghĩ đây chính là tầng thứ nhất nham động, nếu Tịch Tử Tự không nói nên rẽ trái hay rẽ phải, nàng cũng không muốn chủ động nói chuyện với hắn, vậy tùy tiện chọn một hướng là được. Nếu rẽ nhầm thì lát nữa rẽ lại là được.
Nàng chọn bên phải.
Bước chân Tịch Tử Tự hơi chần chờ, nhưng cũng không nói là nàng đi nhầm. Nàng cảm thấy mình hẳn là đã đoán đúng.
Bước vào trong động, lại không thấy quan tài băng nào, chỉ thấy được một cái giường băng. Trên giường băng có một tầng linh khí cực dày bao phủ, che đi khuôn mặt người trên giường. Đi đến trước giường băng, Tổ Thị mới thấy rõ người trên giường có hình dáng thế nào.
Nàng dừng bước.
Nữ tử tóc đen áo trắng, mắt nhắm chặt, gò má bên phải có một vết sẹo nhợt nhạt, căn bản không phải là Nam Tinh, mà là... phàm thể của nàng... phàm thể của Hồng Ngọc tiên trưởng mà Tịch Tử Tự đoạt đi lúc trước.
Nàng nhớ vết sẹo trên má phải là do Tịch Tử Tự ban tặng. Khi đó Tịch Tử tự tìm nàng so kiếm, làm nàng bị thương, nhưng sau đó lại tìm rất nhiều linh dược đến trị thương cho nàng. Có lúc hắn sẽ ngẩn người nhìn vết sẹo kia, gương mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng toát ra vẻ bi thương, giống như rất khổ sở vì đã làm nàng bị thương, khiến cho nàng cũng tưởng hắn thật sự ngộ thương mình... Tổ Thị dừng suy nghĩ, cụp mắt nhìn phàm thân kia. Nhưng phàm thể này, không phải hắn đã cho Ôn Phù rồi sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Giọng Tịch Tử Tự vang lên sau lưng nàng, có hơi đè nén: "Ta vẫn chưa đưa thân thể của nàng cho Ôn Phù, vẫn luôn bảo tồn nó, cũng vẫn luôn tìm nàng, nghĩ đến một ngày có thể tìm được hồn phách của nàng, giúp nàng sống lại, lại không biết nàng lại là Quang Thần, đây chẳng qua chỉ là phàm thể trong một lần chuyển thế của nàng." Lại nói, "Năm đó ta..."
Tổ Thị đột nhiên giơ tay về phía giường băng, Tịch Tử Tự dường như có cảm giác, vội vã nhào về phía phàm thân kia, thất thanh nói: "Đừng!" Kim quang đánh vào người Tịch Tử Tự, hắn bỗng dưng phun ra một ngụm máu. Kim quang xuyên qua thân thể hắn, hắn không thể bảo vệ phàm thân kia, thân thể tái nhợt ở trong lòng hắn chợt hóa thành một sương đỏ tản đi, sau đó có một hạt châu màu đỏ rơi vào trên giường băng.
Tịch Tử Tự ngạc nhiên nhìn hạt châu kia, thậm chí còn quên lau vết máu bên môi: "Ngươi..."
Tổ Thị thu tay về, giọng bình thản: "Đây không phải là thứ nên tồn tại ở đời sau, nếu lộ ra bên ngoài thì sẽ gây ra mầm họa."
Tịch Tử Tự vẫn nhìn hạt châu kia, đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười còn có sự khổ sở: "Mấy năm nay, ta chỉ dựa vào phàm thân này, dựa vào tâm nguyện mong muốn nàng sống lại để chống đỡ, sao có thể để nó lưu lạc ở bên ngoài được."
Tổ Thị cau mày, cảm thấy hơi hoang đường, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu: "Ngươi nói như vậy, nghe như kiếp đó ta không phải chết ở trong tay ngươi vậy." Nàng suy nghĩ trong nháy mắt, hỏi hắn: "Ta còn nhớ lúc trước ngươi chiếm trước thân thể này là vì Ôn Phù, lấy được phàm thể này rồi lại không để Ôn Phù sống lại, vậy mấy chuyện ngươi không niệm ân tình của ta, làm tổn thương ta hủy báng ta, cuối cùng giết chết ta trước đó, chẳng phải là hoàn toàn vô nghĩa rồi sao?"
Mỗi một câu nàng nói ra, thân thể Tịch Tử Tự nằm bên cạnh giường băng lại run rẩy, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Là ta sai rồi, nhưng không phải ta muốn giết nàng, đoạt lấy phàm thể của nàng cũng không phải là muốn cho Ôn Phù sống lại, đến khi không tìm được hồn phách của nàng ở Bích Lạc Hoàng Tuyền, ta mới thấy hối hận... Thật sự rất hối hận. Khi đó ta chỉ là..."
Hắn dường như muốn giải thích gì đó, nhưng Tổ Thị chỉ cảm thấy phiền, cũng không muốn nghe hắn nhiều lời.
Tuy rằng đêm qua lúc mới nhìn thấy Tịch Tử Tự còn chưa nhớ ra, nhưng sự phản bội và vô ơn của hắn, giống như một cây gai nhọn ẩn núp, khi nàng nhớ lại thì hắn lại chui ra, đâm vào ngực nàng, khiến nàng đau đớn. Nhưng sau khi nói chuyện với Liên Tống, nàng đã ý thức được đây đã là hơn ba vạn năm sau, chuyện ở phàm thế kia chung quy vẫn là trần duyên của rất lâu về trước, nên nàng ít nhiều cũng thấy thoải mái hơn, coi như kiếp đó chỉ là mây khói thoảng qua. Hôm nay không nói chuyện Tịch Tử Tự, không phải bởi vì nàng còn để ý, mà chỉ không muốn lại ôn chuyện cũ, nhắc lại chuyện cũ mà thôi. Tịch Tử Tự lại để mặc nàng đi vào động đá này, còn muốn nói với nàng về quá khứ, dường như quá khứ còn có ẩn tình gì đó... Nhưng cho dù có ẩn tình gì thì nàng cũng chẳng quan tâm.
Nàng ngăn lời Tịch Tử Tự lại: "Được rồi, lúc đó ngươi có nỗi khổ gì cũng không cần nói nữa, không quan trọng."
Tịch Tử Tự mờ mịt nhìn nàng, dường như không biết nàng có ý gì, lẩm bẩm nói: "Sao lại không quan trọng."
Nàng rũ mắt lạnh nhạt nói: "Hồng Ngọc đã chết, nhân duyên của ta và ngươi đã kết thúc ở kiếp đó. Nói cho cùng thì chẳng qua chỉ là hai người mà thôi. Ta không quan tâm vì sao ngươi lại đến phàm thế, vì sao lại làm con của sư tỷ ta, cũng không quan tâm vì sao người trở về, làm lại người thủ trận của Phong Tự Ngọc Môn, chung quy đây là bí mật của Phong Tự Ngọc Môn các ngươi. Từ nay về sau ngươi cứ làm người thủ trận của Nữ Oa Thánh Sơn đi, coi như chưa từng đến phàm thế là được, cũng không cần nhắc lại kiếp sống đã qua đi kia."
Khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tịch Tử Tự dần tái đi: "Nàng muốn vứt bỏ hoàn toàn lần chuyển thế kia sao? Vì sao?" Gương mặt hắn đau khổ, nhỏ giọng phỏng đoán: "Là bởi vì quá đau lòng sao?"
Tổ Thị không trả lời hắn, quyết đoán xoay người rời đi. Mặc dù phát hiện hắn từng hao hết tâm sức bảo vệ phàm thân của nàng, lại thấy sự đau đớn của hắn, nghe thấy hẳn hối hận, nhưng nàng chẳng hề rung động. Đúng rồi, Tịch Tử Tự nghĩ, kiếp đó nàng vốn đã lãnh đạm như vậy, chỉ đối hơi ngoại lệ với mình, nhưng hắn lại không quý trọng nàng, hoặc là nói vì hắn tham lam nên đã mất đi tất cả."
Hắn chợt không thể đứng dậy, chỉ mất hồn mất vía ngồi ở chỗ đó.
Tổ Thị đi tới một hang đá khác. Lần này nàng đã đi đúng hướng.
Chính giữa hang đá, là chiếc quan tài băng chói mắt người, thiếu nữ tóc bạc mặc đơn y mười bảy lớp lụa màu trắng đang nằm ở đó, vẫn duy trì dung mạo lúc nhỏ. Mỗi một đời Yêu Quân đều xuất thân từ Oánh thị, người Oánh gia huyết thống tinh khiết nhất mới có được mái tóc bạc thuần túy không chút tạp sắc này, sau này Yêu tộc không ngừng liên hôn với Ma tộc, bên bây giờ rất khó nhìn thấy một Yêu tộc có màu tóc bạc xinh đẹp như thế này.
Tổ Thị đến gần vài bước, quỳ xuống trước quan tài Nam Tinh, lẳng lặng nhìn nàng một hồi, sau đó đưa tay ra thăm dò bàn tay đặt trên bụng Nam Tinh. Bàn tay kia vươn vào đơn y bằng lụa trắng, làm tôn lên cánh hoa Phật Tang xinh đẹp thêu trên đó, nhưng chạm vào rất lạnh.
Sau khi nhìn lại, thấy những bạn hữu ngày xưa đều đã rời khỏi thế gian, mặc dù khi đó biết được mình cũng sắp rời đi, Tổ Thị vẫn cảm thấy hơi buồn. Có đôi khi nàng rất muốn hỏi Đông Hoa Đế Quân, hắn sống ba mươi tám vạn năm, nhìn thấy người thân bạn bè đều lần lượt biến mất, có phải cũng từng có cảm giác năm tháng dài đằng đẵng khiến người ta bàng hoàng hay không. Nhưng khi tiếp xúc với Đế Quân, phát hiện hắn dường như chẳng có loại cảm xúc này, còn sống rất tự tại, nàng cũng chẳng biết nói gì nữa.
Buổi chiều lúc ngủ trưa, Tổ Thị mơ thấy Nam Tinh. Trong mơ Nam Tinh cũng nằm trong quan tài băng như này, nhưng không mặc mười bảy lớp áo trắng tượng trưng cho thân phận Thần sứ của Nữ Oa, mà mặc một bộ hỷ phục. Trên hỉ phục vẫn thêu hoa Phật Tang, chỉ là hoa Phật Tang kia có màu trắng, thể hiện điềm xấu.
Đó là cảnh thành hôn. Ngay tại đỉnh núi Phong Tự Ngọc Môn này, Nam Tinh và một nam tử cùng mặc hỉ phục đi về phía đông, đang bái đường. Phía đông có nắng sớm mặt trời, trong mơ nàng dường như đứng ở phía sau bọn họ, nhìn thấy Nam Tinh hơi nghiêng đầu, bởi vậy có thể thấy được bên một mặt nàng. Môi Nam Tinh son đỏ, nở nụ cười dịu dàng. Nàng thực ra còn lớn tuổi hơn nàng và Thiếu Quán, nhưng bị Nữ Oa nuôi đến thuần khiết ngây thơ, tâm như đứa trẻ, bởi vậy thời gian chẳng làm gì được Nam Tinh. Nàng mãi mãi sống với thời thiếu nữ, mãi mãi là tính cách chân thật nhất.
Tổ Thị chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nam tử bái đường với Nam Tinh, chỉ thấy bóng lưng nam tử... cao lớn hơi gầy, khí chất cũng không tệ. Nếu giấc mộng này là chuyện đã từng xảy ra trong thánh sơn, thì nam tử kia hẳn là tu sĩ của Trường Hữu Môn mà Xuân Dương nói là lịch kiếp không thành bị thiên lôi đánh trọng thương, cuối cùng được Nam Tinh cứu. Chẳng qua giấc mộng kia rất ngắn ngủi, chỉ có vài đoạn ngắn thoáng qua trong đáy mắt, khiến người ta không hiểu ra sao, cũng không cách nào giải thích được.
Chẳng qua nàng biết, Nam Tinh quả thật là rất muốn lập gia đình. Nàng rất muốn tìm một người có thể bầu bạn với mình.
Đại khái là vào hai mươi tám vạn năm trước, Tổ Thị từng gặp Nam Tinh lần cuối cùng... nàng ấy hiếm khi rời núi, lúc đó tới tìm nàng mượn nước Linh Tuyền, để nuôi cây Dục Kim Tử mà nàng mới trồng.
Bởi vì trong Phong Tự Ngọc Môn lại có yêu thị chết đi, Nam Tinh nhìn qua hơi u buồn: "Tuổi thọ yêu tộc không sánh được với Thần tộc và Ma tộc, Tây Lăng năm nay đã mười ba vạn lẻ bảy tuổi, sống đến tuổi này, thì tuổi tác đã cao hiếm có rồi, lúc này thọ chung chính tẩm, cũng không thể xem như một chuyện bi thương, chỉ là hắn qua đời rồi, tám mươi yêu thị mà nương nương để lại lúc trước cũng không còn." Giọng nói nàng run rẩy, khẽ thở dài: "Trường sinh là phúc gì chứ, bọn họ lớn lên với ta, mỗi một người rời đi, ta đều..." Lời còn chưa nói xong, đồng tử màu nâu lại phủ một tầng sương mù mỏng manh.
Tổ Thị nhớ rõ, khi đó nàng còn chưa hiểu được thất tình. Chẳng qua Nam Tinh lại hiểu rất rõ. Một Nam Tinh mãi mãi mặc bộ áo trắng mười bảy tầng, có một đầu tóc bạc xinh đẹp như tuyết rơi, luôn đoan trang yên tĩnh, lại có tình cảm phong phú.
Lúc đó Tổ Thị còn vì chẳng hiểu tình cảm còn đề nghị với nàng: "Nếu như thế, sau này ngươi đừng dùng nhiều tâm huyết với hậu duệ của đám Yêu thị kia quá, hơi xa cách họ một chút, có khi lúc họ rời đi ngươi cũng không đến nỗi đau lòng thế này."
Nam Tinh dường như cảm thấy lời đề nghị của nàng rất đáng yêu lại ngây thơ, hỏi nàng: "Như thế thì không phải sẽ rất cô độc sao?" Lại thì thào: "Cô độc cũng là thứ khiến người ta không thể chịu đựng được." Nàng đoan trang ngồi ở đó, giống như thấy phiền não, lại ngượng ngùng mỉm cười, trong nụ cười kia lại chứa một chút bi thương, hỏi Tổ Thị: "Có phải ta hơi phiền toái hay không? Hình như có hơi nhiều thứ không chịu đựng được thì phải."
Tổ Thị không có chút thất tình này cảm thấy Nam Tinh rất biết mình biết ra, nàng ấy quả thật hơi phiền toái, chẳng qua làm bạn bè nên mình có thể chịu đựng tất cả phiền toái của nàng.
Nàng là thật sự rất quan tâm Nam Tinh, cho nên cũng cảm thấy khó xử thay nàng: "Ừm, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nam Tinh yên lặng một lát, nhìn sương mù phía xa xa, nói: "Trước khi Nữ Oa nương nương ngủ say đã nói với ta, hy vọng ta có thể tìm được người mình thích, nguyện ý ở bên ta suốt đời, chúng ta có thể dựa dẫm vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau, hơn nữa có thể chia sẻ sự đau khổ trên đời, ví như nỗi khổ sinh ly tử biệt này. Ta nghĩ, nương nương có lẽ đã nói đúng, ta phải đi tìm một người như vậy thôi."
Khi đó, Tổ Thị thiếu thất tình không thể hiểu được lời nàng nói, chỉ cảm thấy Nam Tinh mặc dù thuở nhỏ mất phụ mẫu, nhưng sau khi Nữ Oa thu dưỡng nàng thì thật sự rất thương nàng, giống như mẫu thân nàng, nói mấy tâm huyết như mẫu thân dặn dò con cái vậy, tuy rằng nàng nghe không hiểu lắm, nhưng cũng cảm thấy tủi thân ghê. Nhưng nàng cũng rất lý trí, bèn nhắc nhở Nam Tinh: "Nhưng cho dù tìm một vị thần làm bạn, thì hắn cũng chưa chắc có tuổi thọ dài như ngươi, có thể rất khó vẫn làm bạn với ngươi được."
Nam Tinh dịu dàng mỉm cười, trả lời nàng: "Nương nương cho ta vận mệnh trường sinh, nhưng sợ ta cô đơn, bèn cho ta năng lực chia sẻ tuổi thọ của mình cho người khác. Nếu quả thực tìm được người kia, ta có thể chia tuổi thọ của mình cho hắn, cũng khiến hắn trường sinh."
Nam Tinh đơn thuần như thế, lại khát vọng tìm được một người có thể cùng nàng sưởi ấm lẫn nhau, cho nên cuối cùng mới thua bởi một phàm nhân xảo quyệt. Tổ Thị không biết tu sĩ Trường Hữu Môn kia sau khi ở bên Nam Tinh, đã có được năng lực trường sinh bất tử này chưa, thậm chí không biết người nọ là ai, bây giờ đang ở nơi nào. Nàng chợt thấy buồn cho Nam Tinh.
Nàng ngồi cùng Nam Tinh rất lâu đứng lên định rời đi. Yêu thân của Nam Tinh bảo quản không tồi, hôm nay nàng tới đây tâm trạng không tốt lắm, nhưng lại có được một tin tức tốt... đó là nàng có thể cứu Nam Tinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]