Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 40.2

Nghe được kết luận này của Vệ Giáp, dù là Tam điện hạ cũng không khỏi thấy kinh ngạc, quạt gõ nhầm rơi xuống giữa đầu gối.

Mà đồng thời trong một khắc này, thuật im lặng trong các phòng đột nhiên bị công kích vỡ ra. Tam điện hạ khẽ rùng mình, nhíu mày đứng lên. Cửa nhã các bỗng nhiên bị đẩy ra, một người ngã vào trong.

"Ui cha"

Là tiểu Tổ Thị.

Ân Lâm và Thiên Bộ theo sát phía sau nàng. Ân Lâm và Liên Tống đồng thời tiến lên một bước nâng tiểu Tổ Thị đứng dậy, gương mặt trước nay luôn trầm tĩnh lộ ra vài phần xấu hổ: "Ta với tôn... Tiểu công tử đi dạo, lúc ngang qua nơi này mới biết được điện hạ đang ở trong lầu, tiểu công tử mới muốn tới tìm ngài, phát hiện có thuật im lặng trên cửa..." Nói đến đây, vẻ xấu hổ trên mặt càng sâu.

Tiểu Tổ Thị lại hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, xoa xoa bàn tay vừa bị ngã đau: "Ta không phải cố ý phá hỏng thuật im lặng của Liên Tam ca ca, ta cũng không phải muốn nghe lén các ngươi nói gì, ta chỉ là..." Nàng nghĩ ra một từ: "Ngứa nghề, nhìn phép thuật huynh thiết lập trên cửa, nên ta mới muốn thử xem mình có thể phá vỡ nó hay không, ha ha."

Thuật im lặng là thuật pháp ngăn cách không gian, bản chất thực ra là một loại trận pháp không gian cấp thấp.

Ân Lâm mặt không thay đổi bổ sung: "Nàng cực kỳ am hiểu trận pháp không gian, đối với nàng thuật im lặng bình thường đều là vô dụng. Ta đã không kịp ngăn nàng, xin lỗi. Nhưng chuyện quan trọng mà các ngươi nói, chúng ta chỉ nghe thấy một câu thôi." Hắn nhìn về phía Vệ Giáp: "Chính là lúc vị tiên giả này nói, người cứu Thái Tử Dạ Hoa, thực ra là Thái Tử phi Bạch Thiển Thượng Tiên của hắn."

Tiểu Tổ Thị rất nghiêm cẩn, lập tức sửa lời hắn: "Là Thái Tử phi chưa qua cửa."

Tam điện hạ bất đắc dĩ nhìn tiểu Tổ Thị, khẽ thở dài: "Thôi vậy." Ý bảo Vệ Giáp lui ra, lại hỏi tiểu Tổ Thị: "Tới tìm ta chơi sao?"

Tiểu Tổ Thị ngồi xuống, nâng chén trà của hắn lên uống một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay Liên Tam ca ca bận quá, chúng ta không có thời gian đi chơi, hôm nay vừa khéo có thể cùng nhau đi dạo phố!"

Vương thành của cốc Triều Dương là một ngôi thành cực kỳ bình thường, trông không khác gì những thành trì khác trong Bát Hoang. Nhưng tiểu Tổ Thị ở tầm tuổi này chỉ từng ra khỏi Trung Trạch có một lần, chính là lần đi Thiếu Hòa Uyên của Sắt Già lúc Tạ Minh hạ sinh, bởi vậy nàng chưa từng nhìn thành trì trông như thế nào, cũng chưa từng đi dạo phố. Mới bước ra đường, đến một quán mì nhỏ bên đường cũng có thể làm cho nàng cảm thấy mới lạ nửa ngày, vì thế lần dạo phố này vừa đi đã không thể dừng lại được.

Liên Tống kiên nhẫn đi cùng nàng, thẳng đến lúc giờ Dậu chợ tan, mọi người mới hài lòng hồi cung.

Lúc hồi cung đã là cuối giờ Dậu, Liên Tống lại đi theo Tiểu Tổ Thị đến Điện Phục Ba thăm Thái Tử.

Thiếu niên Thái Tử vẫn thản nhiên lạnh lùng, cao quý lãnh diễm như một đóa sen trong tuyết, tiểu Tổ Thị cảm thấy Thái Tử dù lạnh lùng như vậy cũng rất đẹp, cho nên hắn không nói lời nào thì nàng cũng không có ý kiến.

Liên Tống nghe Không Sơn lão bẩm báo hôm nay đã cho thiếu niên Thái Tử điều chế thuốc gì và dùng thuật pháp nào chữa trị, lại giống như dặn dò đứa trẻ mà dặn Thái Tử nên uống thuốc đúng giờ, xong rồi thì lại dẫn tiểu Tổ Thị rời đi.

Không Sơn lão đưa bọn họ ra khỏi điện, lão y giả tỏ ý muốn nói đôi lời với Liên Tống, nhưng cũng không cố ý tránh tiểu Tổ Thị, nên nàng cũng nghe được.

Không Sơn lão nói Thái Tử điện hạ trong lòng buồn bực, điều này cực kỳ bất lợi cho việc khôi phục thể trạng của hắn, hy vọng Tam điện hạ có thể tìm cơ hội khuyên giải Thái Tử điện hạ.

Liên Tống gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Khi Không Sơn lão nói lời này với hắn, trên mặt hắn vẫn không để lộ ra biểu cảm gì, nhưng trên đường trở về, Tiểu Tổ Thị lại phát hiện Liên Tam ca ca vẫn luôn cau mày.

Tiểu Tổ Thị nguyện cùng phân ưu với Liên Tam, vừa ngồi xuống trước bàn trà đã chủ động nhắc tới đề tài này với hắn.

"Ta nghe Thiên Bộ tỷ tỷ nói, Thái Tử là bởi vì vị Thái Tử phi chưa qua cửa kia không thích, muốn từ hôn với hắn nên mấy ngày nay mới rầu rĩ không vui, không muốn để ý tới ai cả." Nàng khoanh chân trên bồ đoàn, hai tay khoanh trước ngực, bày ra biểu cảm nghiêm túc nhưng đang nghị sự: "Ta đang suy nghĩ, lão y sư kia nói trong lòng Thái Tử có buồn bực, chẳng lẽ là nói về điều này."

Liên Tống đang rót trà, nghe thấy tiếng thì nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt và động tác của nàng lúc này, cảm thấy buồn cười: "Vậy thì sao?"

Tiểu Tổ Thị thâm trầm: "Nhưng hôm nay vị tiên giả trong tửu lâu kia lại nói, lúc Thái Tử trọng thương, là Thái Tử phi của hắn cứu hắn. Vậy huynh thử nghĩ xem, nếu Thái Tử phi không thích hắn, vậy tại sao lại cứu hắn." Nàng tự cảm thấy lập luận của mình rất chắc chắn rất có lý, không nhịn được mà chống tay lên bàn trà, nghiêng người tới gần Liên Tống: "Vì thế nên ta cảm thấy, chúng ta hãy kể chuyện này với Thái Tử đi, như thế hắn sẽ không buồn khổ quá, có lẽ còn làm cho hắn vui nữa." Vẻ mặt nàng nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Liên Tống: "Huynh cảm thấy sao?"

Tam điện hạ cảm thấy không được tốt lắm, hắn đặt chén trà đã rót xong cho tiểu Tổ Thị: "Cứu Dạ Hoa thôi đã có nghĩa là thích hắn sao?" Nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của Tiểu Tổ Thị, nhớ tới nàng bây giờ chỉ là một đứa trẻ, thảo luận với một đứa trẻ chuyện này hiển nhiên là không thích hợp, cố ý chuyển đề tài nói: "Hai người bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng có thể..." Hắn chưa nói hết lời, tự hỏi có nên thành thật nói chuyện này với Tiểu Tổ Thị hay không, dù sao việc này phức tạp quanh co, còn liên quan đến quan hệ quyền hành bên trong Thần tộc, nàng không hẳn sẽ có thể hiểu được.

Tiểu Tổ Thị cảm thấy tò mò: "Thế nhưng, không phải nói vị Bạch Thiển Thượng Tiên kia đã đính hôn với Thái Tử từ lâu rồi? Tại sao họ lại chưa bao giờ gặp nhau?"

Vấn đề này không phức tạp và khó giải thích như vậy, có thể nói được. Tam điện hạ đưa hai ngón tay gõ bàn, ý bảo tiểu Tổ Thị uống nước trước, đợi Tiểu Tổ Thị nghe lời hắn nâng chén lên uống nửa chén trà, hắn mới giải thích nghi vấn cho nàng: "Bạch Thiển thượng tiên cũng không khác muội lắm, thích ẩn cư tránh thế, không ra khỏi Thành Khâu, gần ba vạn năm qua nàng chưa từng tham gia yến hội của Thiên Tộc lần nào, nên Dạ Hoa cũng chưa từng gặp nàng."

Tiểu Tổ Thị à một tiếng, rồi lại suy nghĩ. Tư duy của đứa nhỏ bình thường đều rất thẳng thắn, và tiểu Tổ Thị cũng như thế, bởi vậy nàng không hiểu lắm: "Vậy vì sao Thái Tử không đi Thanh Khâu tìm vị Bạch Thiển thượng tiên kia?"

"Bởi vì Thái Tử da mặt mỏng, hay thẹn thùng." Tam điện hạ không chút do dự bán luôn Dạ Hoa.

Tiểu Tổ Thị rất kinh ngạc, chén trà không cẩn thận đụng phải bàn: "Thái Tử vậy mà còn có thể thẹn thùng!" Nàng hứng trí bừng bừng: "Hắn nhìn giống như một đóa Tuyết Liên trong núi băng, Tuyết Liên cũng thẹn thùng sao? Cũng đỏ mặt? Khuôn mặt đỏ lên có phải rất đẹp không!"

Tam điện hạ liếc nhìn nàng: "Muội còn nhỏ tuổi, sao lại thích ngắm mỹ nhân như vậy?"

Tiểu Tổ Thị sờ sờ mũi: "Cái gì đẹp thì ta nhìn thêm hai cái thôi mà." Nàng vẫn gật đầu, tổng kết: "Cho nên Thái Tử chưa từng gặp mặt Bạch Thiển thượng tiên, vì thế..." Nàng bừng tỉnh đại ngộ: "Liên Tam ca ca cảm thấy, rất có thể Bạch Thiển thượng tiên kia khi cứu Thái Tử căn bản không biết người nàng cứu là Thái Tử, chỉ là tâm địa thiện lương vô tình cứu hắn thôi phải không?"

Bạch Thiển Thượng Tiên rốt cuộc là người như thế nào Tam điện hạ cũng không hiểu lắm, vị nữ quân Đông Hoang này quả thực quá mức khiêm tốn, Nhị Thập Tứ Văn Võ thị cũng biết rất ít chuyện của nàng, mấy chuyện biết được điều là mấy chuyện nhỏ nhặt.

Ví dụ như một chuyện.

Trong Bát Hoang, thần tiên chia làm ba bậc, là thần tiên bình thường, thượng tiên, thượng thần. Từ thần tiên bình thường phi thăng lên thượng tiên đã là rất khó. Mà từ thượng tiên phi thăng lên thượng thần lại càng hiếm có. Bởi vậy có thể thấy được, danh xưng thượng thần quả thực cực tôn thế nào, nhưng cái danh hiệu thượng tiên thực ra cũng chỉ có vậy, nếu thân phận vốn đã tôn quý thì những tiên giả khác đều không xưng là thượng tiên, nhiều lắm cũng tôn xưng thân phận quý trọng của hắn, ví dụ như Bát Hoang tiên giả gọi Liên Tống, đều không gọi hắn Liên Tống thượng tiên, mà là Tam điện hạ, gọi Dạ Hoa, cũng không xưng là Dạ Hoa Thượng Tiên, mà là Thái Tử điện hạ.

Nhưng Bạch Thiển, khắp Bát Hoang ngoại trừ thần tiên của tiểu bối thường gọi nàng là cô cô ra, thì các thần tiên khác đều gọi nàng là Bạch Thiển thượng tiên. Nghe nói lý do là vì Bạch Thiển thích nghe người ta gọi nàng là Thượng Tiên hơn Nữ Quân Đông Hoang, nói xưng hô thượng tiên nghe rất thân thiết, cũng có ý nghĩa hơn. Mọi người mặc dù không biết ý nghĩa nằm ở đâu, nhưng không ai đi hỏi thử, nhưng cũng tiếp tục gọi như vậy.

Khả năng tìm hiểu tin tức của Nhị Thập Tứ Văn Võ Thị có bất phàm hơn nữa thì cũng bó tay với một thượng tiên sống ẩn thế đến vậy, nếu biết cũng chỉ có thể biết được mấy chuyện vụn vặt như thế mà thôi.

Chỉ là lần này, bỏ qua suy đoán về tính tình Bạch Thiển, Tam điện hạ cảm thấy suy luận tiểu Tổ Thị rất đáng tin cậy, không tiếc lời khen nàng: "Rất thông minh, suy nghĩ không sai."

Tiểu Tổ Thị bởi hơi sửng sốt vì được khen, chớp chớp mắt, đột nhiên thẹn thùng, gãi gãi mặt nhỏ giọng nói: "Cũng không thông minh như vậy, bởi vì ta còn có chỗ không rõ." Nàng rất nhanh đã nói ra nghi hoặc của mình: "Ta không rõ, nếu Bạch Thiển thượng tiên cứu Thái Tử trước, vậy vì sao nàng không cứu đến cùng? Không phải là Trúc Ngữ tỷ tỷ cướp Thái Tử trên tay nàng, sau đó mang về Thanh Điểu tộc đó chứ?" Nàng biện bạch cho tiểu tỷ muội của mình: " Trúc Ngữ tuy rằng thích Thái Tử, nhưng tính nàng ngốc nghếch đơn thuần, lại rất yếu đuối, cho nên không thể làm mấy việc cướp người từ trong tay người khác, còn mạo nhận là ân nhân cứu mạng như vậy đâu."

Chén trà trước mặt nàng đã cạn, Tam điện hạ đón lấy cái chén nàng uống cạn, vừa tiếp tục rót trà cho nàng, vừa giải thích: "Cho nên rất có khả năng là lúc Dạ Hoa gặp nạn, Bạch Thiển phát hiện ra trước rồi cứu hắn. Nhưng sau đó nàng biết được thân phận Thái Tử Dạ Hoa Thiên tộc, không muốn có gút mắc với Dạ Hoa, nên cũng không muốn Dạ Hoa thừa nhận tình cảm của nàng, mới cố ý đưa Dạ Hoa đến trước mặt Trúc Ngữ Vương Cơ đang lúc trên đường trở về cốc Triều Dương, để Trúc Ngữ Vương Cơ nhặt được."

Buồn cười là bọn họ đều đề phòng việc Bạch Thiển biết Trúc Ngữ cứu Dạ Hoa rồi nảy sinh tình cảm với hắn, tránh cho Thanh Khâu mượn cơ hội từ hôn với thiên tộc, nhưng việc này lại do Bạch Thiển tự tay làm. Thế nhưng Thanh Khâu lại không thúc đẩy chuyện này, sau đó đi Cửu Trọng Thiên từ hôn? Là thời cơ chưa đến sao? Điều này, dù có là Tam điện hạ thì nhất thời cũng không hiểu rõ được.

Có lẽ cần phải dùng chút kế sách gì đó để đi thăm dò thái độ của Bạch Thiển... Tam điện hạ đang phân tâm suy nghĩ, thì nghe được tiểu Tổ Thị nặng nề thở dài một hơi: "Vậy quả thực không thể nói chuyện này cho tiểu Thái Tử được rồi." Vẻ mặt nàng đồng tình, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, thật lòng khổ sở giùm Dạ Hoa: "Người hắn thích tuy cứu hắn, nhưng lại không muốn hắn biết nàng cứu hắn, còn tính kế hắn, nếu hắn biết những điều này, tình cảm có lẽ còn tổn thương nhiều hơn, chuyện này còn tệ hơn cả việc bị bằng hữu thân thiết nhất phản bội, hắn nhất định sẽ càng đau buồn." Lại u buồn thở dài: "Thái Tử thật đáng thương!"

Thái Tử có đáng thương hay không khoan hẵng nói. Chiết Nhan từng nói, thể xác và tinh thần của tiểu Tổ Thị cùng lắm chỉ gần một vạn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Tam điện hạ ở chung với nàng gần một tháng, cũng đã quen với sự ngây thơ gần như chân tình của nàng. Nhưng những lời này lại xuất hiện hai từ quá mức thành thục, nàng vốn sẽ không biết mấy từ như... tính kế, tình cảm tổn thương. Khi nàng còn là một đứa trẻ, ai đã dạy nàng những từ này? Điều này rõ ràng là không thích hợp.

Tam điện hạ đột nhiên cảm thấy tức giận, không khỏi nhíu mày, hỏi nàng: "Là ai nói cho muội biết cái gì là tính kế, cái gì lại là tình cảm tổn thương?"

Tiểu Tổ Thị không nhận ra sự tức giận của Liên Tống, chớp chớp mắt, rất tự nhiên trả lời hắn: "Nhóm hoa mộc đó." Nàng nói rất rõ ràng: "Bởi vì ta là Tiểu Quang Thần mà, ta có thể nghe được âm thanh của tất cả hoa mộc khắp thiên hạ. Huynh biết đấy, hoa mộc là loài đáng yêu và tình cảm nhất, họ có rất nhiều câu chuyện tình cảm, cho nên ta nghe được rất nhiều luôn." Nàng nhún vai, nói thêm: "Mặc dù ta cũng không thể hiểu được." Nói đến đây, cảm thấy may mắn: "May mà sau đó ta học được thuật pháp có thể ngăn được những âm thanh này, chỉ tiếp nhận những lời cầu nguyện cấp bách thành kính nhất, nếu không thì phiền chết mất thôi."

Tam điện hạ nhìn nàng một hồi, đột nhiên làm ra một động tác rất trẻ con, hắn đưa tay che lỗ tai nàng lại: "Bọn họ quả thực không nên nói lung tung với muội."

Bởi vì chỉ là hơi khép lại, nên nàng vẫn có thể nghe được lời hắn nói, không nhịn được phì cười, ánh mắt sáng ngời: "Liên Tam ca ca sao lại bịt tai ta thế, họ đâu có nói với ta bây giờ đâu, huynh trẻ con thật đấy!"

Động tác này quả thực rất trẻ con, Tam điện hạ ngẩn người, bản thân hắn cũng nở nụ cười. Có lẽ chăm con trẻ lâu quá nên mình cũng trở nên trẻ con theo luôn rồi.

Tiểu Tổ Thị khi còn nhỏ, đơn thuần lại ngây thơ như thế. Liên Tống đột nhiên nhớ tới lời bẩm báo của Tương Giáp ban ngày, nói "thích khách" kia chu đáo lên kế hoạch bắt cóc Túy U, trà trộn vào Thiên Tuyệt Hành Cung. Sau đó, hắn lại nhớ tới lần gặp nàng trong đêm đại hôn của Khánh Khương, khi nàng xé mặt nạ ra, gương mặt hiện ra nụ cười lịnh động. Đó là Tổ Thị từng hiến tế vì nhân tộc, sau đó lại trở về. Hắn vẫn còn nhớ rõ đôi mắt khi nàng cười với hắn, xinh đẹp mà khôn khéo.

Là phải trải qua quá trình trưởng thành như thế nào thì nàng mới có thể từ dáng vẻ ngây thơ đơn thuần như bây giờ, trưởng thành thành nữ thần linh tuệ chu đáo, một mình chống đỡ cả góc trời như vậy? Liên Tống không khỏi suy nghĩ đến xuất thần.

"Liên Tam ca ca đang nghĩ gì thế?" Tiểu Tổ Thị chạm vào ống tay áo hắn.

Hắn phục hồi tinh thần, định tùy ý nói hai câu cho có lệ, lại thấy gương mặt nghiêm túc của nàng: "Không được nói dối."

Hắn hơi khựng lại: "Nghĩ muội sau khi trưởng thành sẽ thế nào."

Tiểu Tổ Thị sửng sốt, bản thân cũng suy nghĩ một chút, lộ vẻ mong mỏi: "Ta nghĩ sau khi ta trưởng thành, nhất định sẽ trở thành một vị thần quân phong độ như Liên Tam ca ca!"

Nhìn nàng có lòng tin với việc bản thân sẽ trở thành một nam thần như vậy, Tam điện hạ hiếm khi không biết nên nói gì.

Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe ngoài điện vang lên tiếng chim hót kịch liệt, giống như tiếng rên rỉ, sau đó trong bóng đêm mơ hồ truyền đến tiếng khóc của nữ tử.

Hai người dừng lại, đều yên tĩnh.

Đầu giờ hợi, khi Tam điện hạ và tiểu Tổ Thị ra khỏi điện, Thiên Bộ và Ân Lâm ở điện bệnh cạnh cũng đi theo.

Bốn người lần theo tiếng nức nở lúc ẩn lúc hiện của nữ tử trên bầu trời mà đi, xuyên qua mấy chậu hoa trong ngự viên, đi tới bên cạnh một cái hồ lớn sâu trong vườn, nhìn thấy một gác xép xây gần hồ.

Hồ này Thiên Bộ này cũng từng đi tới, trước đó chưa từng thấy bên hồ có một căn gác xép. Nàng lập tức hiểu được, ngày thường nơi này hẳn là thi chướng nhãn pháp, bây giờ kết giới kia ước chừng là bị tổn hại hoặc là bị rút đi, cho nên gác xép bên trong mới có thể hiện ra.

Gác xép mặc dù không cao, nhưng không biết xây bằng thứ gì, trong bóng đêm tự toả ra ánh hào quang. Tiếng rên rỉ của nữ tử đến từ trong gác xép.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước một đoạn tới chính diện, mới phát hiện gác xép kia được chế tạo rất tinh xảo, dùng bốn cây cột chống đỡ dựng trên mặt nước, vùng nước tiếp giáp trải một khối tinh thạch lớn, mà lúc này, có một vị nữ tử áo xanh đang nằm trên tinh thạch.

Nữ tử đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy gương mặt, chỉ thấy mái tóc rất dài, dáng người mảnh khảnh, giống như một chiếc lá đang bám vào tinh thạch, suy yếu run rẩy trong gió đêm. Có ánh sáng yếu ớt màu lam lượn lờ quanh người nữ tử, cách một khoảng thời gian, ánh lam kia dần dần chuyển thành ánh đỏ, ngưng tụ thành một dải dài chói mắt, giống như rắn độc đỏ thẫm chui vào trong thân thể nữ tử kia. Mỗi khi đến lúc này, nữ tử kia lại bi ai khóc lóc. Không ngừng giãy dụa trong cơn đau đớn.

Lại nói, bọn họ càng đến gần, càng có thể cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong gác xép kia, có thể thấy được đây là đất tu hành tốt. Mà tinh thạch phục kích nữ tử kia, cũng chứa đầy linh lực, đó là chí bảo có trợ giúp tu hành. Kết hợp với tình trạng của nữ tử, cho dù là tiểu Tổ Thị cũng mơ hồ hiểu được, có lẽ là nữ tử này ở đây bế quan thanh tu, bởi vì tu luyện không cẩn thận ngã xuống, mới rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Nữ tử dường như cũng cảm thấy có người tới gần, cố sức run rẩy quay mặt lại. Gương mặt nàng trắng như tuyết, nước mắt loang lổ, yếu đuối đáng thương, tuy không tính là quá xinh đẹp, nhưng sự quật cường và bất khuất hàm chứa trong đôi mắt yếu đuối kia lại làm cho gương mặt thống khổ, tái nhợt này trở nên cực kỳ đặc biệt. Nữ tử nhìn thấy bọn họ, tựa như giật mình, thật lâu sau, nàng mới phát ra tiếng nói: "Tam điện hạ."

Tiểu Tổ Thị đánh giá nữ tử kia, nghe thấy nàng ta gọi Liên Tống, cảm thấy kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Liên tam ca ca của nàng. Thì thấy Liên Tống cũng đang nhìn cô nương kia, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Một lát sau, Tiểu Tổ Thị nghe thấy hắn mở miệng, gọi nữ tử kia "Quyên Nhĩ". Giọng nói rất hờ hững ung dung, không thể nghe thấy bất cứ cảm xúc gì.

Tiểu Tổ Thị suy đoán "Quyên Nhĩ" hẳn là tên của nữ tử kia. Nàng không nghĩ tới nữ tử kia lại quen biết với Liên Tống, nhưng nhìn biểu cảm của hai người lúc này, cũng không phân biệt được bọn họ có quan hệ gì. Nàng không khỏi dời ánh mắt trở lại trên người nữ tử, chợt thấy lam quang trên người nữ tử chuyển thành màu đỏ, tiếp đó gương mặt nữ tử lộ ra vẻ đau đớn không thể chịu nổi, lần thứ hai bật ra tiếng rên rỉ vì đau đớn.

Bọn họ cách nhau gần như vậy, tiếng rên rỉ của nữ tử vang lên trong gang tấc, yêu kiều lại đáng thương. Tiểu Tổ Thị mềm lòng, nghe mà nảy lòng thương, đang muốn tiến lên thì lại bị một bàn tay ngăn lại. Là tay Liên Tống. Tiểu Tổ Thị không rõ nguyên nhân ngẩng đầu, Liên Tống cũng không nói gì với nàng, Ân Lâm lại vừa đúng lúc đứng bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Chúng ta cứ ở đây." Khi Ân Lâm nói chuyện với nàng, Liên Tống đã buông tay nàng ra, một mình đi về phía Quyên Nhĩ vẫn còn đang đau đớn.

Quyên Nhĩ nhìn thấy Liên Tống đi về phía mình, bỗng nhiên nước mắt như mưa, chịu đựng cơn đau đớn khẽ rên lên một tiếng, âm thanh kia giống như khóc lóc, đó là một tiếng cầu cứu: "Điện hạ, cứu ta..."

Cách đó mấy trượng, Tiểu Tổ Thị thấy Liên Tống đứng trước mặt Quyên Nhĩ, rũ mắt nhìn nàng một hồi rồi ngồi xổm xuống, đưa tay điểm lên cổ nàng. Ánh sáng đỏ quấn lấy người Quyên Nhĩ như con rắn đỏ kia rất nhanh đã biến mất, tiếng rên rỉ đau đớn của Quyên Nhĩ cũng dần bé lại.

Nhìn tình trạng của Quyên Nhĩ, tiểu Tổ Thị muốn tiến lên xem thử, lúc này Ân Lâm không ngăn cản nàng, lại còn cùng nàng đi một đoạn, dừng ở phía sau Liên Tống và Quyên Nhĩ vài bước, Thiên Bộ cũng đi theo phía sau. Liên Tống quay đầu lại nhìn thấy họ, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, đầu tiên nói với Ân Lâm: "Phiền ngươi mang A Ngọc về." Tiếp theo lại dặn dò Thiên Bộ: "Ngươi ở lại, hộ pháp cho ta." Cuối cùng nhìn về phía Tiểu Tổ Thị: "Ta sẽ về trễ một chút, muội ngủ trước đi."

Tiểu Tổ Thị hiểu Liên Tống sắp xếp như vậy là muốn ở lại cứu người. Dù như thế nào, cứu người vẫn quan trọng hơn, cho nên nàng mặc dù có một vài nghi vấn, nhưng vẫn hiểu chuyện gật gật đầu. Thấy nàng gật đầu, Liên Tống bế Quyên Nhĩ lên đi vào trong gác xép, Thiên Bộ cũng đi theo vài bước.

Ân Lâm sau khi mang tiểu Tổ Thị về điện Phù Lan, cũng ở lại trong chính điện, biến ra một chiếc giường ở gian ngoài.

Chỉ là đêm nay, Tiểu Tổ Thị không ngủ được, bỗng dưng suy nghĩ Quyên Nhĩ rốt cuộc là ai, làm sao quen biết Liên Tam ca ca của nàng, thoạt nhìn bọn họ dường như rất thân thiết. Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng thì nàng mới khẽ khép mắt lại một lát. Mà suốt đêm qua, Liên Tống vẫn chưa trở về điện Phù Lan.

------------------------------------------

27.10.2022

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.