Chiều thứ tư, tiểu Tổ Thị nhìn thấy Thiên Bộ trở về điện Phù Lan.
Thiên Bộ nói chuyện với nàng một lát. Qua lời Thiên Bộ, tiểu Tổ Thị biết được nữ tử tên là Quyên Nhĩ đêm đó đúng là nữ quân tộc Thanh Điểu đang bế quan mà Đài Dã Quân từng nhắc đến.
Theo cách nói của Thiên Bộ, tất cả đều giống như lời của Đài Dã Quân, nữ quân quả thực là đang bế quan, địa điểm bế quan là thủy các bên hồ Vũ Toàn. Đêm bọn họ gặp nàng đúng lúc nàng đang tích khí để vượt quan, nhưng không biết vì sao mà lại xông quan thất bại, đến nỗi khí trạch trong cơ thể hỗn loạn, mạng sống chỉ còn mành chỉ treo chuông.
Thiên Bộ thở dài, nói may mà lúc nguy cấp gặp được Tam điện hạ. Tam điện hạ mất ba ngày ba đêm lọc khí trạch trong cơ thể, kéo nàng từ ranh giới sinh tử trở về, nhưng nội thương của Quyên Nhĩ vẫn còn nặng, chẳng qua cũng không quan trọng, Tam điện hạ đã triệu Không Sơn lão đến chữa trị cho nàng rồi. Phỏng chừng Không Sơn lão kê phương thuốc tốt, đợi nàng không có gì đáng ngại, thì Tam điện hạ sẽ trở về.
Thiên bộ giải thích thỏa đáng, kể ngọn nguồn rất rõ ràng, tiểu Tổ Thị cũng không có gì để hỏi. Thế nhưng Thiên Bộ vừa nói xong, lại quan tâm tiểu Tổ Thị, hỏi nàng: "Không có điện hạ và nô tỳ ở bên, không biết ba ngày nay tôn thượng ở trong Liêu Đài cung có ổn không?"
Tiểu Tổ Thị cảm thấy mấy ngày nay nàng sống... Có vẻ như một câu cũng không dễ tóm tắt.
Sau đêm đó, sáng hôm sau, sau khi nàng rời giường, cực kỳ lo lắng cho Liên Tống, nên mới bảo Ân Lâm đi thủy các hỏi thăm tin tức. Ân Lâm đi một hồi, trở về nói cho nàng biết Quyên Nhĩ bị thương rất nặng, Liên Tống vẫn luôn chữa thương cho nàng, lại nói bên ngoài Thủy Các có thêm rất nhiều thủ vệ, có thể làm hộ pháp, cũng không cần lo lắng an nguy Liên Tống và Quyên Nhĩ.
Nghe Ân Lâm nói vậy, nàng dần dần buông lỏng. Nhưng nàng cũng nghĩ, Liên Tống vẫn còn ở trong Thủy Các cứu chữa Quyên Nhĩ, vậy nên không thể đi đến điện Phục Ba thăm Thái tử, nhưng tâm trạng Thái Tử mấy ngày nay tâm tình không tốt nên rất cần quan tâm. Vì thế ba ngày tiếp đó, mỗi ngày nàng đều dành chút thời gian đi thăm Thái tử.
Hai ngày trước cũng ổn, nàng còn trò chuyện với Thái tử, nhưng ngày thứ ba, cũng chính là hôm qua, khi nàng đi ngang qua tiểu hoa viên, lại nghe hai cung nga nghị luận nói cái gì thái tử bệnh tình nặng thêm, hôm qua nửa đêm lại ngất đi, sáng nay mới tỉnh lại.
Nàng hoảng sợ, vội vàng chạy tới điện Phục Ba, đã thấy Thái tử rất khỏe mạnh, nhìn thấy cành hoa ngọc lan mềm mại trên tay nàng, còn chủ động khen một câu.
Nàng nghi hoặc lại lo lắng, kể lại lời nghị luận của tiểu cung nga cho Không Sơn lão nghe, hỏi Không Sơn lão có chuyện gì xảy ra. Vẻ mặt Không Sơn lão rất vi diệu, do dự một lúc lâu mới nói thực ra Thái Tử không sao cả, mấy ngày nay khôi phục cũng không tồi, chỉ là lời này nàng tự mình biết là được rồi, tuyệt đối không thể nói với người khác.
Nàng cảm thấy câu trả lời của Không Sơn lão rất kỳ quái, đi hỏi Ân Lâm, Ân Lâm cũng không biết lão y giả này đang giở trò gì, đoán chừng có thể là Liên Tống bên kia có dặn dò gì đó.
Nàng vốn định chờ Liên Tống trở về rồi hỏi hắn có chuyện gì, nhưng mà bây giờ Thiên Bộ chủ động quan tâm nàng, nàng cảm thấy việc này hỏi Thiên Bộ cũng giống nhau thôi, nên đã kể lại từ đầu đến cuối cho Thiên Bộ nghe.
Thiên Bộ nghe xong, quả nhiên khẽ ừ một tiếng: "Thái tử điện hạ quả thực không sao, về phần thái tử bệnh nặng... Là nô tỳ phụng lệnh Tam điện hạ, lựa thời gian thả ra tin tức, hành động này là..." Thiên Bộ châm chước một chút: "Hành động này là vì thăm dò thái độ của một người. Về phần người này là ai, không có sự đồng ý của Tam điện hạ, nô tỳ không thể nói cho tôn thượng được."
"À." Tiểu Tổ Thị tỏ vẻ thông cảm.
Chuyện của Thái tử mặc dù đã giải quyết xong, nhưng nàng còn có một chuyện muốn hỏi: "Ta thấy Quyên Nhĩ giống như rất thân với Liên Tam ca ca, bọn họ quen biết rất lâu rồi sao, quen biết thế nào?"
Thiên Bộ hơi sững sờ, cân nhắc lời nói một hồi: "Quyên Nhĩ là nhi nữ của bằng hữu cũ của Tam điện hạ, hơn vạn năm trước, từng tạm trú ở Nguyên Cực cung hơn bảy trăm năm, được Tam điện hạ chiếu cố và che chở, nhưng về sau không biết vì sao, nàng lại chủ động rời khỏi Nguyên Cực cung, sau đó không trở về nữa."
Tiểu Tổ Thị giật mình: "Thì ra là như vậy." Lại hỏi: "Vậy lúc nàng rời đi, Liên Tam ca ca cũng không biết nàng đi đâu sao?"
Thiên Bộ cân nhắc một hồi: "Nô tỳ cảm thấy điện hạ biết. Sau khi nàng rời đi điện hạ cũng có tìm nàng, nhưng nàng không muốn trở về, điện hạ cũng không miễn cưỡng, chỉ nói nếu nàng đã lựa chọn rời đi, vậy từ nay về sau không liên quan gì đến Nguyên Cực cung nữa."
Tiểu Tổ Thị à một tiếng: "Nói như vậy, khi đó Quyên Nhĩ rời đi khiến cho Liên Tam ca ca rất tức giận?" Nàng khoanh tay trước ngực, trầm ngâm: "Bởi vì nếu là từ này về sau không còn liên quan đến mình nữa thì nhất định là vì người đó đã khiến cho ta vô cùng tức giận." Suy nghĩ một hồi, lại nói: "Tính tình Tam ca ca cũng thực tốt, Quyên Nhĩ làm cho huynh ấy tức giận như vậy, mà tối hôm đó nàng thông quan gặp phải nguy hiểm, huynh ấy vẫn không chút do dự cứu nàng."
Lúc trước Quyên Nhĩ rời đi, điện hạ có tức giận hay không, Thiên Bộ cũng không rõ nhưng muốn nói điện hạ là bởi vì tính tình tốt mới cứu Quyên Nhĩ... Thiên Bộ cảm thấy nàng vẫn cần phải giải thích rõ cho Tiểu Tổ Thị: "Lúc trước Quyên Nhĩ ở Nguyên Cực cung, điện hạ niệm tình bằng hữu cũ đối xử với Quyên Nhĩ cũng không tồi, lần này hẳn là cũng là nể mặt cố hữu mới tốn công phu cứu nàng. Điều này đối với điện hạ mà nói, chẳng qua chỉ như một cái nhấc tay mà thôi."
Cũng không biết Tiểu Tổ Thị có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nàng gật gật đầu, chống má cân nhắc một hồi, đột nhiên lại hỏi Thiên Bộ: "Ta biết Nguyên Cực cung thường có rất nhiều mỹ nhân tới lui, những mỹ nhân kia đều thích Liên Tam ca ca, vậy Quyên Nhĩ này, nàng cũng là một trong những mỹ nhân kia ư? Nàng cũng thích Liên Tam ca ca sao?"
Thiên Bộ khựng lại, đây là một câu hỏi hay.
Nhớ lại quá khứ, Quyên Nhĩ ở lại Nguyên Cực cung hơn bảy trăm năm, ít nhất có bảy trăm năm, Thiên Bộ đều cảm thấy nàng không thích Tam điện hạ. Bởi vì Quyên Nhĩ thật sự rất có chừng mực. Mặc dù lúc đó trên trời từng nghe đồn điện hạ thiên vị nàng hơn cả Trường Y tiên tử lúc trước, mỹ nhân lui tới Nguyên Cực cung cũng đều phải tránh mũi nhọn, nhưng bản thân Quyên Nhĩ lại chưa bao giờ được sủng ái, luôn duy trì khoảng cách vừa phải với điện hạ. Đây đại khái cũng là nguyên nhân điện hạ vẫn đối xử với nàng không tệ.
Nhưng có một ngày, Thiên Bộ lại vô tình phát hiện, Quyên Nhĩ trộm một chiếc khăn gấm của điện hạ. Nàng cực kỳ không muốn suy đoán Quyên Nhĩ trộm khăn gấm của điện hạ là xuất phát từ tư tình với điện hạ, nhưng trừ bỏ nguyên nhân này, hình như cũng không có cách giải thích nào khác.
Thiên Bộ trầm mặc một hồi, cuối cùng nàng lắc đầu, cố gắng khách quan hết sức trả lời tiểu Tổ Thị: "Nô tỳ không biết, xem ra không phải, nhưng... Ta không biết." Lại hỏi tiểu Tổ Thị: "Tôn thượng vì sao lại hỏi chuyện này?"
Câu trả lời này của nàng hơi mơ hồ, cũng không khác gì không trả lời, nhưng Tiểu Tổ Thị cũng không cảm thấy thất vọng, ung dung nhún vai: "Không có gì, chỏ tò mò nên tùy tiện hỏi chút thôi."
Quyên Nhĩ có thích Liên Tống hay không, đây quả thực là một vấn đề hay.
Đó là một bí ẩn mà Thiên Bộ không hiểu. Đối với Quyên Nhĩ mà nói, đây là một bí mật mà nàng phải dùng rất nhiều sức lực để che giấu.
Trong thời khắc khắc nghiệt nhất, Quyên Nhĩ nằm trên chiếc giường dài của Thủy Các, nàng đã tỉnh, rõ ràng nghe được tiếng nói, Liên Tống đang thương nghị về phương thuốc với Không Sơn lão, nhưng nàng không cách nào mở mắt ra.
Thực ra vào ngày Liên Tống đi tới cốc Triều Dương, nàng còn chưa bế quan. Liêu Đài cung thay vì nói là một tòa cung thành, không bằng nói là một khu vườn nổi tiếng với cảnh đẹp.
Tới điện Phục Ba mà Thái tử điện hạ dưỡng bệnh, phải đi qua một thác cảnh nhỏ, ngày đó nàng ẩn thân ở thác nước kia, chờ đợi cuộc trùng phùng cả vạn năm với Liên Tống.
Một sự trùng phùng đơn phương.
Đài Dã Quân dẫn chư thần dẫn đường phía trước, Tam điện hạ áo trắng quạt đen đi ở chính giữa, vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng nhẹ nhàng như ngọc. Khi hắn đi ngang qua trước hồ nước, nàng ướt đẫm nước mắt sau thác nước, thương cảm cùng cực, lại nghĩ, lần này gặp hắn, cuối cùng nàng cũng không còn là một cô nương hèn mọn nữa.
Thực ra, lúc ban đầu... Liên Tống mang nàng từ Nam Hoang về Cửu Trọng Thiên, Quyên Nhĩ vẫn chưa mẫn cảm với với thân phận cô nữ của mình như vậy. Khi đó, nàng cũng không thích Liên Tống.
Thiên quân Tam hoàng tử phong lưu nổi tiếng khắp thiên hạ, nàng như thế nào không biết. Lúc mới vào Nguyên Cực cung, nàng rất khinh thường những thần nữ sóng sau dồn sóng trước theo đuổi Liên Tống kia, chỉ cảm thấy thân phận các nàng cao quý, lại tự cam chịu thấp hèn. Mấy vạn năm qua, nữ tử lui tới Nguyên Cực cung nhiều như mây, lại không có một nữ tử nào được vị hoa hoa công tử này thương xót, các nàng biết Thủy Thần quả thật sống như nước, vô tình cũng vô tâm, buồn cười là các nàng lại cứ giống như đàn vịt tranh nhau xin vào Nguyên Cực cung, quả thật ngốc nghếch.
Lúc nàng ở lại Nguyên Cực cung, thấy Liên Tống đối xử với nàng khác biệt, ánh mắt các thần nữ nhìn nàng vừa ghen vừa hận. Nàng lại cảm thấy họ đáng thương lần nữa. Nàng từ nhỏ theo mẫu thân lưu lạc ở Nam Hoang, chịu quá nhiều khổ sở. Một người sống hơn nửa thời gian đều chịu khổ, mặc dù được tạm thời an ổn, nhưng cũng không có sức mà suy nghĩ đến những chuyện yêu đương tình trường kia. Các thần nữ theo đuổi phong hoa tuyết nguyệt, đối với nàng mà nói, vừa xa xỉ vừa nhàm chán. Nhưng lúc nàng khinh miệt cảm thấy đám thần nữ kia vừa đáng thương vừa buồn cười thì đồng thời, thỉnh thoảng nàng lại thấy hâm mộ các nàng có thể không chút tạp niệm thật lòng đi theo đuổi một người.
Lúc đó nàng cũng ở lứa tuổi xuân thì, sao có thể không hâm mộ. Nhưng mặc dù hâm mộ, nàng cũng hiểu được, như thế là không thông minh, con đường kia nàng tuyệt đối không thể đi. Nàng nên thừa dịp Tam điện hạ còn nguyện ý che chở cho nàng, cố gắng nắm bắt sự kỳ ngộ này, chăm chỉ tu học, hy vọng tương lai được phong một vùng tiên sơn, tự lập ở bát hoang. Đó là con đường nàng nên đi.
Nhưng lý trí là một chuyện, cảm xúc lại là một chuyện khác.
Mặc dù bây giờ, nàng cũng không hiểu rõ bản thân đã thích Liên Tống như thế nào. Có lẽ là ở thời niên thiếu không biết gì, sự yêu thích đã gieo xuống một hạt giống, đợi đến lúc nàng trưởng thành, hạt giống kia cuối cùng cũng phá đất mà ra, hiện ra một cái bóng mờ nhạt nhưng lại không thể dời mắt khỏi được.
Có thể nhớ được chính là, những ngày đó, dưới sự sắp xếp của Thiên Bộ, sau khi gặp mặt mấy vị thiếu niên thần quân, trong lòng nàng vẫn giống như có một tảng đá đè xuống, vừa buồn bực vừa nặng nề, nàng cũng không biết đó là vì sao. Thiên Bộ lựa chọn cho nàng đều là thiếu niên thần quân thiên tộc giỏi giang, có thể thấy được Tam điện hạ quả thực mở ra một con đường thẳng cho nàng. Nhưng vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi Nguyên Cực cung, trong lòng nàng chợt thấy buồn bực đến mức gần như thở không nổi.
Ngày đó, lần thứ hai nàng từ chối một vị thần quân, đó đã là vị thần quân thứ mười ba nàng từ chối, Thiên Cung từ đó có không ít lời đồn, nói nàng tuy không phải thiên tộc công chúa, nhưng còn làm cao giá hơn cả một công chúa. Thiên Bộ cũng thở dài hỏi nàng có muốn gả nữa hay không, nếu không muốn, vậy nàng hãy bẩm tấu với điện hạ khoan hẵng chọn phu quân cho nàng, nếu không mấy lời đồn ở thiên đình sẽ không dứt, như thế cũng không tốt với nàng. Nàng gật đầu.
Chưa qua mấy ngày, Tam điện hạ trở về Nguyên Cực cung, triệu nàng đến nói chuyện, ngoại trừ theo thường lệ hỏi nàng sinh hoạt và bài học, còn phá lệ hỏi nàng việc này, nói ngày đó đã đồng ý với mẫu thân nàng sẽ chọn cho nàng một phu quân tốt, nếu không hài lòng với các thần quân Thiên Bộ chọn, nàng có thể nói muốn tiêu chuẩn gì, hắn sẽ giúp nàng chú ý.
Hắn nói những lời này giống như bậc trưởng bối, nàng không nhịn được, có chút buồn bực hỏi hắn: "Điện hạ cứ muốn gả ta ra ngoài, là Nguyên Cực cung không muốn giữ ta nữa sao?"
Tam điện hạ nhìn nàng, giống như thấy kinh ngạc: "Vì sao lại ngươi nghĩ như vậy?"
Nàng cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi nói: "Ta chỉ là, chỉ là không muốn tùy tiện chọn một người, sau đó gả cho hắn." Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Tống, lấy hết dũng khí nói: "Ta muốn tìm người ta thích, tuy rằng ta còn không hiểu cái gì là thích. Khi còn bé, ta nhìn những thần nữ kia bởi vì thích điện hạ ngài mà cầu vào Nguyên Cực cung, vì đạt được sự ưu ái của ngài mà cố gắng như vậy, cảm thấy các nàng rất nhàm chán, nhưng hôm nay... Ta trưởng thành rồi, lại có thể hiểu được suy nghĩ của các nàng, ta cũng muốn... Cũng muốn trải nghiệm tình yêu như vậy, ta muốn được thành hôn với một người có thể làm cho ta thích đến vậy."
"Suy nghĩ của ngươi không sai." Tam điện hạ gõ gõ chuôi quạt: "Chỉ là." Hắn sửa lời nàng: "Những thần nữ ngươi nói, đại đa số các nàng cũng không phải là thích gì ta, chẳng qua là muốn chinh phục mà thôi." Nói xong tự thấy thú vị mỉm cười: "Giống như là muốn chinh phục một con ngựa tuyệt đối không thuần phục, hoặc là một con tọa kỵ vĩnh viễn không nhận chủ, các nàng hưởng thụ khoái cảm chinh phục, cũng không phải là yêu thích gì." Hắn hạ thấp mình như con ngựa và tọa kỵ, thái độ cũng hờ hững bình thản như vậy, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, còn cảm thấy buồn cười cong môi, phong độ mê người. Hắn đổi tay cầm quạt, khuyên nàng: "Ngươi phải học hỏi từ họ thích như thế nào, e là sẽ đi sai đường."
Nàng chưa bao giờ biết hắn lại đối xử với những mỹ nhân theo đuổi hắn như thế, không khỏi giật mình nói: "Vậy, thích là như thế nào?"
Hắn lại mỉm cười như thể nàng vừa hỏi một câu rất thú vị: "Sao ngươi nghĩ ta biết?"
Nàng không khỏi nghẹn lời: "Nhưng...nhưng..."
Hắn gấp quạt: "Đôi khi ta có ảo giác như mình biết." Hắn im lặng một lúc, và sau đó xoa huyệt thái dương đứng dậy: "Nhưng thực tế là... ta không biết." Trước khi đi, hắn nói với nàng: "Nếu một ngày nào đó ngươi biết rõ thích là gì, thích ai, muốn gả cho hắn, có thể nói cho ta biết, chỉ cần thân phận của hắn không quá đáng, ta sẽ cố gắng hết sức chiều theo mong muốn của ngươi."
Đợi Liên Tống rời đi, nàng mới phục hồi tinh thần. Tam điện hạ trước đây chưa bao giờ thảo luận với nàng đề tài như vậy, nàng ở Nguyên Cực cung bảy trăm năm, chưa bao giờ đến gần được nội tâm của Tam điện hạ như vậy. Thật ra nàng không thể hiểu được câu thứ hai đếm ngược của hắn là có ý gì, không hiểu cái gì gọi là "Có đôi khi ta có ảo giác, cảm thấy mình nên biết, nhưng trên thực tế lại không biết". Nhưng nàng cảm thấy nói lời và cách xoa huyệt thái dương kia rất giống như đang hồi ức cái gì đó, một Tam điện hạ cố gắng nắm bắt suy nghĩ như thế này, dường như rất cô độc, cũng rất tịch mịch.
Nàng nghĩ đêm nay nàng đã nhìn thấy một Tam điện hạ mà người bên ngoài tuyệt đối chưa từng thấy, suy nghĩ sai lệch này khiến nàng muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng, đồng thời, cũng khiến cho nàng đỏ mặt tim run. Tuy rằng lúc đó nàng cũng không biết, vì sao nàng lại đỏ mặt tim run.
Nhưng không lâu sau đó nàng đã hiểu, bởi vì nàng thích Liên Tống.
Không biết lúc hiểu mình thích Tam điện hạ, Quyên Nhĩ có còn kiêu ngạo vì sự tỉnh táo của mình trước đó, cảm thấy mình khác với những thần nữ kia không, bây giờ, nàng cũng không khác gì các nàng. Thích một người, vốn là tâm sự thiếu nữ tuyệt vời như bài thơ, nhưng đồng hành với tâm sự thiếu nữ bí ẩn này của nàng, lại là sự tự ti và chán ghét bản thân sâu sắc.
Nàng vô cùng rõ ràng, Tam điện hạ đối xử chu đáo với nàng như vậy, chỉ là vì có mối giao tình với mẫu thân nàng. Tam điện hạ chiếu cố một cô nương, Thiên Quân và cả thiên tộc đều không nói gì. Nhưng vì thân phận hèn mọn của nàng, cũng cắt đứt luôn thân phận "nữ tử ái mộ Tam điện hạ", ở lại trong Nguyên Cực cung này.
Các thần nữ thân phận cao quý, khi chơi trò theo đuổi lãng tử bát hoang, còn sẽ hy vọng chinh phục được hắn, có được chân tâm của hắn sau đó vào Nguyên Cực cung, trở thành nữ chủ nhân của một cung điện lớn như vậy. Nhưng nàng thì sao? Đó là một tình yêu vô vọng, không thể nhìn thấy tương lai, và cũng tuyệt đối không có tương lai.
Năm đó nàng rời khỏi Cửu Trọng Thiên, khi Tam điện hạ tìm nàng, hỏi nàng vì sao phải trở về tộc Thanh Điểu, chẳng lẽ quên mất di hận của mẫu thân nàng với phụ thân nàng rồi sao? Lúc đó nàng không biết nói thế nào, sao nàng có thể nói cho hắn biết, nàng chỉ là muốn có được một thân phận để một ngày nào đó có thể kề vai sát cánh bên hắn?
Nàng là vô tình biết được phụ thân mình là Úy Nghi Vương Quân của tộc Thanh Điểu. Úy Nghi lúc trước lừa gạt mẫu thân nàng, sau đó có nàng. Nàng là sản phẩm của những lời nói dối, một đứa con ngoài giá thú, vì vậy mẫu thân nàng đã oán hận phụ thân suốt đời. Nàng có suy nghĩ gì ư? Nàng nghĩ, cho dù có làm mẫu thân thất vọng, thì nàng cũng phải trở lại tộc Thanh Điểu, mặc dù chỉ là một nữ nhi ngoài giá thú của Vương Quân, nhưng vẫn cao quý hơn thân phận cô nữ nhiều, mà nàng nhất định phải đứng cao hơn nữa, cao nhất, cao đến mức có tư cách gả vào Nguyên Cực cung, trở thành nữ chủ nhân của tòa cung điện nàng đã sống suốt bảy trăm năm.
Nàng đã chọn một con đường không thể quay trở lại, cực kỳ đau đớn và vô cùng khó chịu.
Lấy thân phận một đứa con riêng, có thể kế thừa ngôi vị Vương Quân, phải biết thời gian vạn năm này, nàng phải bước từng bước như thế nào? Những đau khổ mà nàng phải chịu đựng, nàng kháng cự nhớ lại.
Từ khi trở lại tộc Thanh Điểu, ánh mắt nàng luôn tập trung vào vị trí quân vương của tộc, giống như bước vào một hồi ác mộng. Sau đó là một cơn ác mộng khác. Nhưng lại là ác mộng mà nàng chủ động lựa chọn.
Bây giờ, cơn ác mộng cuối cùng đã tỉnh thức.
Tất cả cảm giác đều quay trở về với thân thể, nàng cuối cùng cũng có thể mở mắt ra. Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng đứng cách đó không xa, đang cầm phương thuốc chăm chú xem. Nàng khẽ phát ra tiếng, nam nhân quay đầu lại, thần tư cao lớn, anh tuấn như ngọc. Khóe mắt nàng phiếm hồng, khẽ lẩm bẩm: "Tam điện hạ..."
Liên Tống quay đầu lại nói với Không Sơn lão một câu, Không Sơn lão chắp tay lui ra. Liên Tống buông phương thuốc xuống, đi tới bên giường nàng.
Nàng cố nhổm người dậy, Liên Tống đỡ lấy để cho nàng dựa lưng vào chiếc gối gấm.
Nàng vừa mới tỉnh lại, sức còn suy yếu, không cách nào thi lễ được, nên chỉ nghiêng người ở trên giường bái một cái: "Quyên Nhĩ tạ ơn cứu mạng của Tam điện hạ."
Lúc này Liên Tống không đỡ nàng, điều này nằm trong dự liệu của nàng. Nàng kiên trì không ngẩng đầu, một lúc lâu sau, nghe Liên Tống nói: "Ngẩng lên đi." Nàng mới trở lại bình thường.
Nàng thở hổn hển, lần nữa mở miệng, giọng nói run rẩy, khóe mắt vẫn còn phiếm đỏ: "Những năm qua, ta đã rất hối tiếc." Thật ra nàng không hề hối hận gì.
Liên Tống không nói gì.
Nàng cân nhắc trong lòng một hồi, rồi cười khổ: "Ước chừng Tam điện hạ cũng đã đoán được, Trúc Ngữ vô tình cứu được Thái tử điện hạ, là ta làm chủ phong tỏa tin tức này, nhưng lại biết Tam điện hạ nhất định sẽ tra ra được Thái tử đang ở cốc Triều Dương, Thiên Quân cũng sẽ để điện hạ đến cốc Triều Dương..." Nàng hơi dừng một chút: "Năm nay là năm một vạn hai ngàn lẻ bốn mươi bảy ta rời khỏi Nguyên Cực cung, mặc dù được phụ quân nhận vào trong tộc, nhưng mấy năm nay..." Nàng chưa nói xong, nhưng biểu cảm ẩn nhẫn trên mặt lại hiện ra sự gập ghềnh cả vạn năm qua, nàng miễn cưỡng cười: "Ta thường nhớ lại lúc ở Nguyên Cực cung, muốn gặp điện hạ một lần, nhưng ta biết điện hạ cũng không muốn gặp ta, cho nên mới..."
Liên Tống rũ mắt nhìn nàng: "Muốn gặp ta một lần, rồi thế nào nữa?"
Nàng đưa tay lên ôm ngực, thần sắc ảm đạm: "Những ngày ở Nguyên Cực cung là thời gian vô ưu vô lo nhất trong cuộc đời ta, thực ra ta vẫn luôn hiểu được, năm đó ta cố ý trở về tộc Thanh Điểu khiến điện hạ rất tức giận. Từ bỏ con đường thẳng mà điện hạ trải ra cho ta, phụ lại tấm lòng của điện hạ, ta vẫn nợ điện hạ một lời xin lỗi." Mí mắt nàng khẽ run rẩy: "Tiếng xin lỗi này cất sâu trong lòng ta đã vạn năm, ta cảm thấy không thể gánh vác được nữa cho nên mặc dù biết điện hạ không muốn gặp ta, ta cũng muốn gặp lại điện hạ, đối mặt với điện hạ để nói lời xin lỗi này."
Liên Tống thản nhiên: "Hiện giờ ngươi đã Vương Quân của tộc Thanh Điểu, con đường ta trải cho ngươi so với ngôi vị vương quân, quả thực không tính là gì, có thể thấy được lựa chọn năm đó của ngươi là đúng, không cần xin lỗi ta. Hơn nữa, ta cũng đâu có nói không muốn gặp ngươi."
Nàng ngước mắt lên, nước mắt trong suốt, giống như vừa vui mừng vừa khó tin: "Điện hạ thật sự, không phải không muốn gặp ta sao?" Lại vội vàng lau nước mắt chực trào ra: "Vậy, vậy điện hạ nếu không ngại xin tạm ở lại tộc Thanh Điểu tộc vài ngày, ngày xưa luôn là điện hạ chiếu cố Quyên Nhĩ, bây giờ, Quyên Nhĩ cũng muốn khoản đãi điện hạ, trả lại đại ân ngày xưa của ngài."
Liên Tống không trả lời.
Nhưng nàng thấy mặc dù hắn trông lạnh nhạt, nhưng trái tim lại rất mềm mại. Năm đó đối xử với nàng rất tốt, phần lớn đều là cảm thấy nàng đáng thương. Nàng còn nhỏ nhưng tính khí rất lớn, không thích yếu thế hơn người khác, nhưng mấy năm nay ở tộc Thanh Điểu, vì từng bước leo lên vị trí Vương Quân, nàng có chuyện gì mà chưa làm, chỉ là yếu thế một chút thôi, có gì ghê gớm cơ chứ.
Nàng đang muốn nhấc tay áo gạt nước mắt, hòng kiếm chút đồng tình từ Liên Tống, để hắn đồng ý với yêu cầu của nàng. Liên Tống lại đột nhiên nói: "Có thể." Hắn nói: "Cốc Triều Dương phong cảnh đẹp, ta trước nay đều rảnh rỗi, có thể ở lại đây một thời gian." "
Đêm nay trời đổ mưa, đất trời mông lung dưới màn đêm tối đen như mực.
Đêm mưa cuối xuân vẫn còn vương chút hơi lạnh.
Lúc Tam điện hạ che ô trở lại điện Phù Lan đã là nửa đêm. Thiên Bộ đang canh tiểu Tổ Thị, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lập tức thắp đèn nghênh đón. Tam điện hạ đưa chiếc ô đã khép lại cho Thiên Bộ, ý bảo không cần nàng hầu hạ, bảo nàng và tiểu Tổ Thị đi ngủ trước.
----------------------------------------------
29.10.2022
Chị Bảy có lời muốn nói:
Có người bạn bóc phốt, theo một mức nào đó, từ một mức nào đó, anh Ba giống như một idol. Mấy mỹ nhân lui tới Nguyên Cực cung giống như fan tư sinh. Ha ha ha ha. Mặc dù tôi không hiểu giới giải trí lắm, nhưng không hiểu sao lại cười nữa ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]