Hai ngày sau Thái Tử Dạ Hoa tỉnh lại, cảm thấy rất bất ngờ vì mình đang ở tộc Thanh Điểu.
Trong điện Phục Ba, bên cạnh chiếc giường đá mà Dạ Hoa nằm có thêm một cái ghế ngọc, Tam điện hạ ngồi ở trên đó, bàn chuyện đi hàng phục ác giao ở núi Không Tang với Dạ Hoa vừa mới uống thuốc xong.
Thái Tử điện hạ nhớ lại, ngày đó sau khi hắn lĩnh chỉ xuống hạ giới, tìm được ác giao ở Luân Sơn Bắc Hoang. Hắn đánh nhau với Giao Long kia chín ngày chín đêm, hai bên đều đã kiệt sức thế nhưng vẫn không phân cao thấp, sau đó hắn nghĩ cứ đánh thế này với ác giao mãi cũng không phải là cách, cuối cùng hắn bèn chọn cách nguy hiểm dứt khoát nhất, liều cái thân thể vừa bị sừng giao làm bị thương, chính diện chém đầu ác giao, ác giao đền tội, tim gan của hắn cũng bị sừng giao đâm xuyên qua, không thể cưỡi mây được vì kiệt sức, rồi rơi xuống giữa không trung, mọi chuyện xảy ra sau đó hắn không biết gì cả.
Những lời này thoạt nghe thì không có vấn đề gì, nhưng Tam điện hạ lại rất hiểu Dạ Hoa Quân, nghe hắn kể lại như vậy, lại có một câu hỏi: "Liều mạng đánh địch? Không phải là tính cách của ngươi." Tam điện hạ lười biếng dựa vào chiếc ghế ngọc, ngón tay khẽ chạm vào chuôi quạt trong tay: "Những lời này ngươi lừa gạt gia gia ngươi, hay là phụ quân ngươi thì được, lừa gạt Tam thúc ta, thì còn thiếu chút trình độ."
Dạ Hoa liền trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu, hắn mới mở miệng, nói: "Ta có một câu muốn hỏi tam thúc."
Tam điện hạ vẫn lười biếng dựa vào ghế ngọc, cười: "Hỏi đi."
Dạ Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có hơi gợn sóng: "Mọi người có phải đã biết từ lâu, rằng Bạch Thiển Thượng Tiên thực ra không có tình cảm với ta, cũng không muốn thành thân với ta, vẫn luôn tìm cơ hội để từ hôn với Thiên tộc phải không?"
Tam điện hạ hơi sửng sốt, hắn vốn là người khôn khéo, hắn ghép nối trước sau lại lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra: "Là Giao Long kia nói như thế sao?" Thấy Dạ Hoa không nói, hắn cũng hiểu được tám chín phần mười đúng là như thế. Tam điện hạ ngồi thẳng, khẽ nhíu mày: "Bởi thế là Giao Long kia nói với ngươi trong lúc đối chiến để khiêu khích ngươi sao?"
Quả thực như vậy.
Thiếu niên Thái Tử đánh với Giao Long một đường từ Bắc Hoang đến Đông Bắc Hoang, ngày thứ chín đánh tới Không Tang Sơn ở Đông Hoang. Ác giao cực kỳ mệt mỏi, nhưng Dạ Hoa Quân vẫn rất khỏe. Trong ngày đầu tiên đối chiến, Dạ Hoa Quân đã thăm dò thể lực chính là điểm yếu của ác giao kia, nên cố ý chọn chiến thuật kéo dài, lấy thủ thế công, chỉ chờ kéo thể lực của hắn xuống mới dùng thời cơ tốt để đánh một kích cuối cùng.
Ác giao kia cũng thông minh, nhìn thấy kéo dài chiến cuộc thì sẽ không có lợi cho mình, sau khi dùng lôi điện công kích Dạ Hoa nhưng vẫn không có kết quả, nên mới cố ý lên tiếng trào phúng: "Đường đường là Thái Tử Thiên tộc, lại chỉ có bản lĩnh trốn tránh, trách không được Bạch Thiển thượng tiên lại coi thường ngươi, có bản lĩnh thì xuất đại chiêu cho bổn tọa ta xem đi!" Ác giao nói lời này là muốn làm nhiễu loạn tinh thần Dạ Hoa, phá phòng thủ của hắn, nhân cơ hội xoay chuyển thế cục.
Dạ Hoa vốn không nên mắc lừa hắn, nhưng ác giao chọn lời khiêu khích rất tốt, Dạ Hoa lúc này đã biến sắc.
Ác giao lập tức hiểu được kế này của hắn đã thành công, trong lòng mừng rỡ nên mới càng thêm càn rỡ: "À, ngươi còn chưa biết sao? Thế nhưng ở Đông Hoang không ít người biết cô cô của bọn họ chướng mắt thiếu niên Thái Tử ngươi, vẫn muốn từ hôn với Thiên tộc các ngươi đấy ha ha ha!" Đông Hoang tiên giả, đều gọi nữ quân Bạch Thiển thượng tiên của bọn họ một tiếng cô cô.
Dạ Hoa mặc dù không để ý tới ác giao, vẫn chuyên tâm đối chiến, nhưng tinh thần quả thực đã rất loạn. Chẳng qua thiếu niên Thái Tử tính tình vốn trầm ổn, sự "trầm ổn" đã khắc vào trong bản năng của hắn, tự biết tinh thần hoảng loạn sẽ bị ác giao nhân cơ hội xen vào, lúc đó sẽ vô cùng nguy hiểm, vì thế hắn quyết định cá chết lưới rác, một kích trí mạng ra tay với ác giao. Cho nên mới có kết quả ác giao bị giết còn hắn thì bị trọng thương.
Đây là chân tướng thiếu niên Dạ Hoa giết giao ngày đó.
Chân tướng này, Tam điện hạ đoán đúng, nhưng thiếu niên Thái Tử lại không muốn nói nhiều, bởi vậy vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tam điện hạ, chỉ nói: "Xem ra Tam thúc quả thực đã biết chuyện Thượng tiên không có tình cảm với ta từ sớm." Thiếu niên Thái Tử vẻ mặt hoang mang: "Nếu Tam thúc sớm biết Thượng Tiên không có tình cảm với ta, vì sao không sớm nhắc nhở ta, lại mặc cho ta đi làm thân với Thanh Khâu và Bạch gia chứ?"
Tam điện hạ nghe hắn hỏi, mặt mày khẽ động. Xoay huyền phiến trong tay hai vòng, cân nhắc một hồi mới nói: "Nguyên nhân thiên tộc năm đó hạ sính lễ với Bạch Thiển, có lẽ ngươi cũng biết. Thiên Quân cũng không hoàn toàn là vì ngươi mới hạ sính lễ với Bạch Thiển, mà chỉ là vì lợi ích của toàn tộc, nên mới hạ sính lễ với Bạch Thiển."
Dạ Hoa gập đầu, điều này hắn đương nhiên cũng biết.
Ba vạn năm trước, nhị thúc Tang Tịch của hắn vì một con con rắn nhỏ mà hủy hôn với Bạch Thiển thượng tiên, đắc tội với Thanh Khâu. Vì muốn vãn hồi mối quan hệ với Thanh Khâu, sau khi giáng nhị thúc hắn xuống Bắc Hải, Thiên Quân lập tức ban bố thiên chỉ, rằng Bạch Thiển Thượng Tiên sau này sẽ trở thành Thái Tử phi của Thiên tộc.
Lúc đó hắn còn chưa giáng sinh, trong Thiên tộc còn chưa có Thái Tử. Thái Tử còn chưa ra đời, Thái Tử phi đã định sẵn quả thực là cho Thanh Khâu mặt mũi rất lớn, làm hòa hoãn mối quan hệ giữa Thiên tộc và Thanh Khâu.
Năm thứ ba sau đó, hắn mới sinh ra, bởi vì lúc sinh ra trời giáng điềm lành, nên mặc dù không được sắc phong đại điển, nhưng hắn đã là Thái Tử Thiên tộc được Bát Hoang công nhận. Từ thiên quân, xuống đến bát hoang ngũ tộc, đều xưng hắn một tiếng Thái Tử.
Đã là Thái Tử Thiên tộc, bởi vì ý chỉ năm đó của Thiên Quân, nên hắn nhất định phải thành hôn với Thanh Khâu Bạch Thiển. Đây chính là nguồn gốc của cuộc hôn nhân giữa hắn và Bạch Thiển.
Quạt đen trong tay Tam điện hạ ngừng chuyển động, hắn nhìn thiếu niên Thái Tử, hiếm khi để lộ ngữ khí trầm trọng: "Ngươi đã là Thái Tử trời chọn, nên buộc phải cưới Bạch Thiển làm Thái Tử phi của ngươi. Đó là điều không thể thay đổi. Nếu không có biến số, con đường tương lai mấy chục vạn năm thì Bạch Thiển sẽ đi tiếp cùng ngươi. Ta, Thiên Quân, hoặc là phụ mẫu ngươi, không muốn ngươi trở thành một đôi oán ngẫu với Bạch Thiển, đây chính là nguyên nhân chúng ta hy vọng ngươi chủ động thân cận Bạch Thiển và Thanh Khâu.
"Về phần Bạch Thiển muốn từ hôn, đây cũng là chuyện gần trăm năm nay mới truyền ra. Nàng lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, bởi vì tuổi tác nên mới thấy băn khoăn, ngươi cũng nên hiểu cho nàng. Nàng có nỗi băn khoăn, nên muốn từ hôn, nếu ngươi không buông xuống được thì cứ cố hết sức của mình để xua tan băn khoăn của nàng, nghĩ thế thì không cần phải suy sụp nữa."
Tam điện hạ nâng chén sứ xanh trên bàn lên: "Nhưng mà, đây chỉ là quan điểm của ta với tư cách là người ngoài cuộc, việc này, chủ yếu còn phải xem ngươi nghĩ như thế nào." Tam điện hạ uống trà xong, buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên Thái Tử: "Vì thế, ngươi nghĩ thế nào?"
Những lời này của Tam điện hạ khiến Dạ Hoa ngẩn người. Hắn hơi kinh ngạc, lại cảm thấy ngạc nhiên.
Vị Tam thúc này ở trước mặt hắn, từ trước đến nay không bày ra dáng vẻ trưởng bối, cực kỳ khác với phụ quân và vị nhị thúc hắn chỉ gặp qua vài lần kia. Tuy rằng Tam thúc thích chọc ghẹo hắn, nhưng Tam thúc chưa bao giờ nói mấy lời giáo huấn hắn, nên từ thuở nhỏ hắn đã gần gũi với vị Tam thúc này hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, Tam thúc hắn dùng ngữ khí giáo huấn giống như trưởng bối, nói với hắn lời dài như vậy.
Dạ Hoa yên tĩnh một lát. Tam thúc hỏi hắn nghĩ thế nào. Hắn cũng có một vài suy nghĩ.
"Từ khi ta giáng sinh, còn không biết hôn ước là gì, chưa biết sống với người khác thế nào thì đã biết người sau này ta phải cưới chính là Bạch Thiển thượng tiên của Thanh Khâu." Giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
"Bọn họ nói với ta rằng nàng là ấu nữ được Bạch Chỉ Đế Quân sủng ái nhất, là đệ nhất mỹ nhân của Thần tộc, bọn họ cũng nói cho ta biết nàng sinh ra ở thời viễn cổ, lớn hơn ta rất nhiều tuổi, có thể sẽ cảm thấy ta ấu trĩ."
"Bọn họ còn nói cho ta biết, làm trượng phu, đối ngoại làm kiến công lập nghiệp, đối nội bảo vệ thê nhi."
Tam điện hạ biết, "bọn họ" trong miệng thiếu niên Thái Tử hẳn là chỉ mấy vị văn quan trong cung hắn. Tiểu Thái Tử tính tình trang trọng nghiêm túc, nhưng trong Tẩy Ngô cung có hai tiểu văn quan, tính tình lại rất hoạt bát, chỉ là Thái Tử vẫn không chấp trách, lại còn luôn luôn khoan dung với họ.
Tam điện hạ không biểu đạt ý kiến với những gì các tiểu văn quan nói với Thái Tử, chọn một câu hỏi không quan trọng để hỏi: "Bởi vậy nên từ nhỏ ngươi đã tỏ vẻ già dặn?"
Thiếu niên Thái Tử im lặng một hồi mới, nói: "Vâng." Hắn không nói thừa một chữ, khẽ cau mày, giống như đang sắp xếp lời sắp nói.
Tam điện hạ không giục hắn.
Một lát sau, dường như đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào, thiếu niên Thái Tử mở miệng tiếp tục: "Ba vạn năm qua, không thể nói ta ép mình chăm chỉ tu hành, cố gắng tiến bộ là vì nàng."
"Ta hai vạn tuổi đã tu thành thượng tiên, là bởi vì đánh cuộc với Thiên Quân, muốn gặp lại mẫu phi ta."
"Nhưng trên đường tu hành cũng có những lúc sắp chống đỡ không nổi, thỉnh thoảng ta cũng sẽ tự nói với mình, nhất định phải chống đỡ, bởi vì ta có một Thái Tử phi như vậy. Về tuổi tác và kinh nghiệm ta đã kém nàng rất nhiều, ít nhất trên phương diện tu hành, ta không thể kém nàng quá, nếu không làm sao xứng với nàng."
Ngón tay nắm chặt chiếc chăn mỏng đắp trên đùi, khẽ rũ mắt: "Nhưng ta không biết, rằng nàng cũng không muốn xứng đôi cùng ta, vẫn luôn muốn hủy hôn."
Quạt đen gõ lên tay vịn ghế ngọc một tiếng rất khẽ, Tam điện hạ nhìn chằm chằm thiếu niên Thái Tử, có hơi ngoài ý muốn: "Thế nên, ngươi thật sự thích Bạch Thiển, mà chuyện nàng muốn từ hôn, làm cho ngươi rất là tổn thương?" Ngón tay của chạm vào mép quạt, khó tin nói: "Nhưng theo như ta biết, ngươi chưa từng gặp nàng mà."
Thiếu niên Thái Tử một thân huyền y, dung mạo bệnh tật tái nhợt lặp lại từ kia: "Thích?"
Hắn mỉm cười, nụ cười rất nhạt không lan đến đáy mắt, trông giống như đang tự giễu: "Ta thực sự không biết cái gì là thích. Như Tam thúc nói đó, ta thậm chí còn chưa từng gặp nàng. Ta chỉ biết có một người như vậy, tương lai nàng sẽ thành hôn với ta, cùng ta trị vì bát hoang, chỉ như thế mà thôi."
Hắn hơi khựng lại chốc lát, môi khẽ mím: "Có lẽ ta đã quen với nhận thức này, cho nên mới cảm thấy gần gũi với Thanh Khâu, tiếp cận thượng tiên cũng là lẽ đương nhiên . Giống như đã quen với thân phận Thái Tử, quen với việc tu hành, tiến bộ mỗi ngày, tuân theo kỳ vọng của Thiên Quân, trở thành một vị Thái Tử đủ tư cách. Ta đều nghĩ rằng đây là những điều đúng đắn. Chỉ là thật không ngờ Bạch Thiển Thượng Tiên cũng không cảm thấy hôn sự với ta là lẽ đương nhiên như vậy."
Nói xong những lời này, hắn im lặng hồi lâu. Tam điện hạ để hắn trầm mặc, không nói gì.
Hồi lâu sau, thiếu niên Thái Tử lần nữa mở miệng: "Về phần lời Tam thúc nói... Bạch Thiển Thượng Tiên có nỗi băn khoăn." Hắn dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đặt ở trên một gốc liễu khói: "Có lẽ Thượng Tiên có băn khoăn, nhưng càng có thể là không có, nàng chỉ đơn thuần ghét ta thôi, nên mới từ hôn với ta." Hắn xoa trán: "Những điều này ta không hiểu. Chẳng qua, nếu thượng tiên muốn từ hôn, ta cũng nguyện tuân theo ý thượng tiên. Khi nào nàng muốn hủy hôn với ta, ta đều có thể. Sau này ta cũng sẽ không tự cho là đúng..." Dường như ý thức được cái gì, thiếu niên Thái Tử đúng lúc im miệng, không nói xong câu kia, sau đó thản nhiên, nhìn như bình tĩnh mà sửa lời: "Từ nay về sau, ta sẽ không có liên quan gì đến thượng tiên nữa."
Thái Tử dứt lời, trong phòng chợt yên tĩnh. Một lát sau, Tam điện hạ gật gật đầu: "Cũng tốt."
Thái Tử khẽ ngước mắt, liếc nhìn Tam điện hạ. Nói một hồi đã hao hết tinh lực của hắn, khuôn mặt bệnh tật của Thái Tử càng thấy tái nhợt, hắn mệt mỏi nói: "Tam thúc vừa rồi không phải còn hy vọng ta sẽ xua tan băn khoăn của Bạch Thiển thượng tiên sao? Ta cho rằng Tam thúc sẽ cảm thấy ta ngây thơ, không đủ lo toàn bộ đại cục." Hắn rũ mi, có thể quá mệt mỏi, hết sức để khống chế chính xác biểu cảm của mình, gương mặt hơi suy sụp: "Vì lợi ích của Thiên tộc, ta quả thực nên xua tan nỗi băn khoăn của Thượng Tiên, tranh thủ kết hôn với Thanh Khâu mới đúng."
Tam điện hạ thu quạt cầm trong tay lại, mỉm cười: "Ta đâu phải Thiên Quân, ngày ngày lo lắng lợi ích thiên tộc làm gì." Hắn đứng dậy: "Nếu như thích, vậy thì cứ theo đuổi, nếu không thích, vậy quả thực cũng không cần phải đi vãn hồi." Tam điện thả màn trướng xuống giúp Thái Tử: "Ngươi mệt rồi, cứ ngủ một lát đi."
Sau khi Thái Tử tỉnh lại, thì theo lời Không Sơn lão điều trị dưỡng bệnh trong điện Phục Ba, đã dưỡng sáu bảy ngày. Trong khoảng thời gian đó Tiểu Tổ Thị cũng theo Liên Tống đi thăm Thái Tử dăm ba lần.
Lại nói, tiểu Tổ Thị tuy không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng cũng là người hiểu chuyện, nàng đương nhiên có thể nhìn ra Trúc Ngữ Vương Cơ yêu thích Thái Tử điện hạ.
Thái Tử tỉnh lại, nàng cảm thấy theo lý thuyết Trúc Ngữ Vương Cơ nên là người vui nhất, nhưng nàng mấy lần gặp Trúc Ngữ Vương Cơ ở hoa viên thì đều thấy Vương Cơ đều mặt mày ủ rũ.
Nàng quan sát một hồi, phát hiện Vương Cơ quả thật ngày càng tiều tụy, cảm thấy rất kỳ quái. Về sau mới hiểu được từ trong cuộc trò chuyện của các tiểu cung nga ở hoa viên, Vương Cơ như thế là bởi vì nàng tuy là ân nhân cứu mạng của Thái Tử điện hạ, nhưng Thái Tử sau khi tỉnh lại tuy cũng đối với nàng rất có lễ độ, nhưng thái độ luôn hờ hững, Vương Cơ cảm thấy Thái Tử điện hạ không thích nàng, đau lòng, đau gan, đau thương chịu không nổi cho nên mới tiều tụy như thế.
Tiểu Tổ Thị vẫn luôn cảm thấy Trúc Ngữ Vương Cơ là một gốc hoa Vỹ Đông màu xanh quý hiếm xinh đẹp đáng quý. Những bông hoa xinh đẹp và đáng quý như vậy, những ngày này lại lung lay chực đổ, ngay cả lá cây cũng cuộn lên. Thử hỏi một người thương hoa như Tiểu Tổ Thị sao có thể ngồi yên được đây?
Một ngày nắng đẹp trời, nàng không mời mà ngồi xuống bên cạnh Trúc Ngữ Vương Cơ trong thủy tạ.
Nàng giống như người quen đưa tay lên chống má phải, nhìn về phía Trúc Ngữ, nhẹ nhàng an ủi: "Không cần phải không vui đâu Trúc Ngữ tỷ tỷ, Thái Tử hắn cũng không chỉ đối với một mình tỷ là lạnh lùng đâu, gần đây hắn đối với ai cũng rất lãnh đạm, ta nghe Liên tam ca ca nói, hắn là vì tâm trạng không tốt nên mới đối xử với mọi người lạnh lùng như thế, không liên quan gì đến chúng ta đâu."
Trúc Ngữ nhìn thấy Tiểu Tổ Thị ngồi xuống, vốn còn có chút mơ hồ, nghe nàng nói xong những lời này, tâm trạng lại có hơi phức tạp. Nàng vốn không thích tiểu Tổ Thị, nàng còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, tiểu lang quân tuấn tú này vẫn bình tĩnh nhìn đăm đăm vào gương mặt Thái Tử điện hạ. Trúc Ngữ là một Vương Cơ sống ở thâm cung, đọc nhiều thoại bản nên trí tưởng tượng cũng phong phú, cũng sẽ không cảm thấy tiểu lang quân Tiểu Tổ Thị không thể trở thành tình địch của nàng, giờ phút này nàng hơi do dự hỏi: "Thái Tử điện hạ... lẽ nào cũng lạnh lùng với ngươi sao?"
Tiểu Tổ Thị nhún nhún vai, nói thật: "Đúng vậy, ta còn chưa nói chuyện với hắn lần nào nữa."
Hảo cảm của thiếu niên xuất hiện cũng thật kỳ lạ, Trúc Ngữ lập tức cảm thấy giữa mình với tiểu Tổ Thị chợt sinh ra tình bằng hữu.
Trong mắt Tiểu Tổ Thị, lúc này Trúc Ngữ là một gốc hoa Vỹ Đông đáng thương lại đáng yêu, nàng nhịn không được đưa tay chạm vào cánh đóa hoa xinh đẹp kia. Mà trong mắt Trúc Ngữ, thì tay Tiểu Tổ Thị đột nhiên vươn tới bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt nàng. Trúc Ngữ ngây người, cuống quýt lui ra sau: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"
Tiểu Tổ Thị chân thành mỉm cười: "Tỷ là một gốc hoa Vỹ Đông đúng không?" Nàng nâng mặt, từ tận đáy lòng khen ngợi Trúc Ngữ: "Tỷ đẹp quá, bởi vì quá đẹp, nên ta chỉ muốn chạm vào cánh hoa của tỷ thôi." Lại lo lắng nói: "Ta chạm vào làm tỷ đau rồi sao?"
Hành vi của Tiểu Tổ Thị thực sự là hành vi của một tên hái hoa tặc, nếu như nàng là một người mập béo toàn thịt làm việc này, thì cho dù là một Vương Cơ nhu nhược không thể tự lo như Trúc Ngữ, cũng sẽ lập tức gọi người đến đánh chết nàng. Nhưng Tiểu Tổ Thị thật sự quá đẹp, mặc dù là khoác trang phục của một tiểu lang quân nhưng lại có một loại vẻ đẹp vượt qua giới tính, ánh mắt lại linh động thuần khiết như vậy, bởi vậy Trúc Ngữ Vương Cơ yêu cái đẹp (mê trai) lập tức tha thứ cho nàng, quay trở về chỗ ngồi, mặt hơi đỏ lên, nói không đau.
Gió nhẹ thổi tới, vườn hoa tỏa hương thơm, hai người yêu cái đẹp cứ như vậy kết giao bằng hữu tại thủy tạ, nói một hồi lâu, thành lập hữu nghị, nhanh chóng "nghi ngờ tình địch" biến thành bằng hữu thân thiết...
Mấy ngày nay, Di Hà nữ quân bế quan vẫn chưa xuất quan, Đài Dã Quân thì mỗi ngày đều đến thỉnh an Tam điện hạ và Thái Tử điện hạ. Ý của Không Sơn lão là Thái Tử bây giờ không nên di chuyển, tạm thời ở tộc Thanh Điểu trị liệu tĩnh dưỡng là thích hợp nhất. Tam điện hạ cũng không quan tâm việc Thái Tử có thật sự không nên di chuyển hay không, vì vậy cứ nghe theo sắp xếp của họ.
Ngày thứ mười, trong cốc Triều Dương, trong một gian nhã các của tửu lâu Vương Thành, hai vị tiên thị Tương Giáp và Vệ Giáp nhìn thấy điện hạ nhà bọn họ đã xa cách từ lâu. Hai vị tiên thị một là văn thị một là võ thị, trước đây phụng mệnh Tam điện hạ đi dò xét hai tin tức khác nhau trở về.
Tương Giáp thám thính tin tức của Ma tộc.
Gần một tháng, Tương Giáp và thủ hạ tiên thị vẫn quan sát động tĩnh của Ma tộc. Tháng trước Ma tôn Khánh Khương gặp thích khách trong ngày đại hôn, mặc dù không tìm được manh mối rõ ràng thế nhưng người nên biết đều biết được tương đối, chỉ là mọi người đều nghĩ không thông, ai có bản lĩnh lớn đến mức có thể hành thích Khánh Khương như thế? Đương nhiên, Tam điện hạ biết cái gọi là "thích khách" kia là ai, cũng biết nàng giả làm tân nương của Khánh Khương, Túy U công chúa trà trộn vào Thiên Tuyệt Hành Cung, nhưng vị Túy U công chúa kia bị "thích khách" bắt đi nơi nào, thì hắn cũng không biết.
Tương Giáp bổ sung thêm tin tức này.
Theo Tương Giáp tìm hiểu, nói Túy U công chúa kia vốn đã có tình lang, vốn không muốn gả cho Khánh Khương. Thích khách kia lại đang lúc đón dâu nửa đường, thần không biết quỷ không hay cướp Túy U công chúa đi, còn giúp công chúa trả nàng về núi Bất Đình ẩn cư cùng tình lang của nàng. Thích khách làm mọi chuyện hết sức kín đáo, nếu không phải nửa tháng sau Túy U công chúa tự mình chạy từ núi Bất Đình về nương tựa Khánh Khương, thì có lẽ chẳng thể tìm được nàng.
Mà Túy U công chúa chủ động đi ra khỏi Bất Đình Sơn như thế, cũng là bởi vì tình lang kia vứt bỏ nàng. Tình lang ở bên nàng vốn là muốn là trông mong sau này dược làm phò mã của công chúa, có thể được trọng dụng ở Ma Tộc. Hắn vốn không thật lòng với công chúa, cho nên sao có thể chịu được núi nghèo non khổ ở Bất Đình được, vừa vào núi chưa được hai ngày đã chạy trốn, để lại công chúa một mình ở thâm sơn cùng cốc. Công chúa bị tình lang vứt bỏ suy nghĩ mười ngày nửa tháng, cuối cùng cũng hiểu rõ, sau khi ra khỏi núi, lập tức đi thẳng đến chỗ Khánh Khương.
Tương Giáp mặc dù là văn thị tìm hiểu tin tức nhất đẳng của Nguyên Cực cung, nhưng hắn còn có một sở thích là kể chuyện, bởi vậy giọng điệu bẩm báo của hắn cực kỳ thăng trầm. Tương Giáp thở dài: "Không thể ngờ được là Khánh Khương Ma Tôn lại là tình chủng, hành động này của Túy U công chúa, thực sự cũng coi như chạy trốn trong ngày thành hôn, nhưng hắn vẫn có thể nhịn được, sau khi Túy U công chúa quay về, hắn vẫn nói rằng đợi Túy U công chúa như cũ. Túy U vừa bị tình lang làm tổn thương, thấy Khánh Khương đối xử với nàng như thế, vô cùng cảm động, cũng không trách cứ Khánh Khương xảo quyệt ép buộc nàng hứa gả trước đó, lại còn giải tỏa hiềm khích cầm sắt hòa minh với hắn, chuyện cũng thật lạ.
Tương Giáp than thở xong đoạn duyên phận kỳ lạ giữa Khánh Khương và Túy U, rốt cục cũng không còn giống như một người kể chuyện nữa, nghiêm mặt nói: "Nhưng cho dù như thế nào, thì việc này cũng là một vụ bê bối, không nên tuyên dương, cho nên Khánh Khương chỉ có thể giấu chuyện hắn bị ám sát đêm thành hôn. Bởi vậy, ngoại trừ một số ít người biết được nội tình, bên ngoài đều nghĩ rằng đại hôn lần này cực kỳ thuận lợi, Khánh Khương trong đêm tân hôn được như nguyện ôm được mỹ nhân trở về. Mặt khác, thích khách cướp Túy U cũng rất kín đáo, trước khi bắt cóc Túy U cũng đã ngụy trang, mặc dù Túy U trở về, cũng không cung cấp được manh mối gì để Khánh Khương truy tìm được người nọ." Bẩm đến đây, Tương Giáp ngừng lại, hiếm khi lại thấy xấu hổ: "Bởi thế... Chúng ta cũng không có... ừm... Tra ra người nọ rốt cuộc là ai..." Sau khi gian nan nói xong câu đó, hai tay chắp lên, thái độ nhận ra rất nhanh: "Thuộc hạ làm việc kém cỏi, xin điện hạ giáng tội."
Đầu Tương Giáp cúi xuống, chờ Tam điện hạ giáng tội. Không ngờ điện hạ lại không giáng tội mà chỉ nói: "Nếu Khánh Khương cũng không tra được, vậy các ngươi tra không được cũng không sao, lần này làm không tệ, không cần hao phí tinh lực ở trên người thích khách kia, cứ tiếp tục quan sát Khánh Khương là được."
Tương Giáp được sủng mà sợ hãi, phải biết rằng Tam điện hạ trước kia cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ ra lần này là vì sao, trong lòng khó hiểu vâng mệnh lui ra.
Người bẩm báo sau Tương Giáp là võ thị Vệ Giáp. Vệ Giáp bẩm báo chuyện tìm ân nhân cứu mạng của Thái Tử điện hạ.
Vệ Giáp là một võ thị, bẩm sự không màu mè rực rỡ như Tương Giáp, chỉ nói sau khi nhận được mệnh lệnh, đã lập tức đi tới núi Không Tang, đi mấy trăm sơn động dưới chân núi cẩn thận tìm kiếm một lần, sau đó tìm được một mảnh khăn trắng có vết máu trong một sơn động .
Máu nhuộm trên khăn tay kia là máu của Thái Tử điện hạ, mà vật liệu của khăn tay kia không phải lụa bình thường mà cực kỳ mềm mại, tỏa ra ánh sáng như sao, nhưng không biết làm từ gì.
Hắn đến Bắc Hoang mời Bắc Dẫn Trí Tẩu biết nhiều hiểu rộng xem thử, Trí Tẩu sau khi xem xong thì nói đó là vải lụa dùng ánh sáng ráng chiều của Đông Hoang để chế tạo, hắn từng nghe nói đế hậu Ngưng Thường của nước Thanh Khâu thích vải vệt hoàng hôn của Đông Hoang, mà những tấm vải trân quý này đều được may đồ cho Bạch Thiển thượng tiên mà nàng cưng chiều nhất.
Vệ Giáp nói thẳng: "Vậy nên tóm lại, thuộc hạ phỏng đoán, lúc tính mạng Thái Tử điện hạ nguy cấp, người lấy trân bảo cứu ngài, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, rất có thể là thê tử chưa qua cửa của ngài là Bạch Thiển thượng tiên."
Nghe được kết luận này của Vệ Giáp, dù là Tam điện hạ cũng không khỏi thấy kinh ngạc, quạt gõ nhầm rơi xuống giữa đầu gối.
Mà đồng thời trong một khắc này, thuật im lặng trong các phòng đột nhiên bị công kích vỡ ra. Tam điện hạ khẽ rùng mình, nhíu mày đứng lên. Cửa nhã các bỗng nhiên bị đẩy ra, một người ngã vào trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]