Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 39.2

Quyên Nhĩ, là một cố nhân.

Nguyên Cực cung của Thiên quân tam hoàng tử từng có rất nhiều vị khách qua lại, Quyên Nhĩ là vị khách duy nhất không vì có tư tưởng nam nữ đối với Tam điện hạ mà vào Nguyên Cực cung.

Đó là mười hai ngàn năm trước hay mười ba ngàn năm trước? Thiên Bộ cũng không nhớ rõ, chung quy là có một lúc như vậy, có một năm mùa xuân, Tam điện hạ đột nhiên biến mất hai tháng. Tam điện hạ là một vị tiên không bị ràng buộc đã quen, thỉnh thoảng chơi trò mất tích Thiên Bộ cũng đã quen rồi, nhưng Tam điện hạ rời khỏi Cửu Trọng Thiên một hai tháng, lại không mang nàng theo hầu hạ, chuyện này thực sự không quá thường xuyên. Thiên Bộ chờ đợi ở Nguyên Cực cung, dần dần cũng cảm thấy hơi lo âu, đang định phái Nhị Thập Tứ Văn Võ thị thương lượng rời cung tìm hắn, thì hoàng hôn này hôm đó, Tam điện hạ lại trở về, còn mang về một thiếu nữ gầy yếu thanh tú. Thiếu nữ kia chính là Quyên Nhĩ.

Trước khi Tam điện hạ mất tích, bên cạnh hắn có mỹ nhân bầu bạn. Mỹ nhân là thứ nữ của Lan Hà thần quân, là một người kiêu ngạo lại si tình, Tam điện hạ biến mất hai tháng, nàng ở Nguyên Cực cung khổ sở chờ hai tháng. Khó khăn lắm mới chờ được Tam điện hạ trở về thì hắn lại mang về một tiểu mỹ nhân, thần nữ kiêu ngạo sao có thể chịu được, nàng nổi cơn thịnh nộ tuyên bố muốn lập tức trở về Lan Hà.

Trước cửa cung, đối mặt với Lan Hà thần nữ nổi giận tuyên bố muốn trở về quê hương, Tam điện hạ lại hết sức bình tĩnh, không nói lời nào dẫn Quyên Nhĩ bước qua cửa phụ vài bước nhường cho Lan Hà thần nữ một con đường, ý tứ không ai nói cũng biết. Mỹ nhân khó tin nhìn hắn, nước mắt chợt rơi như mưa: "Điện hạ ngài có người mới nên không cần ta nữa, muốn đuổi ta đi sao?"

Tam điện hạ phong lưu, các thần nữ ái mộ hắn chủ động xin vào Nguyên Cực cung, bình thường hắn sẽ không từ chối, đây là chuyện mà cả Bát Hoang đều biết. Nhưng tam điện hạ phong lưu thì phong lưu, nhưng Nguyên Cực cung lại chưa bao giờ nhận hai vị mỹ nhân cùng một lúc, điều này cả Bát Hoang ai cũng biết. Cho nên khi Tam điện hạ làm hành động nhường đường cho Lan Hà thần nữ, dưới sự chất vấn của nàng "Điện hạ ngài có người mới nên không cần ta nữa sao?" Thấy hắn đưa tay lên xoa huyệt thái dương, thần nữ kiêu ngạo lập tức tỉnh táo lại, hiểu rằng mình hẳn là hiểu lầm quan hệ của hắn với thiếu nữ kia rồi, đợi đến lúc muốn khắc phục, thì lại nghe Tam điện hạ hờ hững, mệt mỏi, lại ôn hòa nói với nàng: "Quyên Nhĩ không phải là người mới gì cả. Chỉ là nếu ngươi đã không thích nàng mà phải sớm tối gặp mặt nàng ở thiên cung cũng chẳng vui vẻ gì, ngươi vẫn quay về Lan Hà đi thì hơn."

Lan Hà thần nữ cứ như thế bị tiễn ra khỏi Nguyên Cực cung.

Sáng sớm ngày Lan Hà thần nữ rời cung, Thiên Bộ hầu hạ Tam điện hạ và Quyên Nhĩ dùng bữa sáng ở sảnh trước. Quyên Nhĩ nhìn theo bóng lưng Lan Hà thần nữ rời đi, yên tĩnh hồi lâu, hai mắt chậm rãi phủ một tầng sương mù. Bộ dạng gầy yếu phối hợp với vẻ mặt như vậy, càng nhìn càng thấy đáng thương. Nàng giống như một khối lưu ly không đủ tinh khiết, không thể nói là vô cùng xinh đẹp, nhưng không thể nghi ngờ là cực kỳ yếu đuối. Nhưng người nhìn qua yếu ớt như vậy lại có dũng khí nói những lời rất lớn mật. Khi Tam điện hạ dùng bữa xong muốn đứng dậy rời đi, thì Quyên Nhĩ lại giơ tay ngăn cản Tam điện hạ, mở to đôi mắt ướt át hỏi Tam điện hạ một câu: "Điện hạ hôm nay mặc dù nhận ta vào cung, nhưng có một ngày, cũng sẽ đuổi ta đi như thế sao? "

Tam điện hạ nhíu mày hỏi nàng: "Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Thấy nàng khẽ run rẩy lông mi cúi đầu không nói, Tam điện hạ trả lời nàng, nói sẽ không.

Về lai lịch của Quyên Nhĩ, Tam điện hạ chưa từng nhắc tới. Nhưng một thiếu nữ ở lại Nguyên Cực cung, cũng không phải người thương của Tam điện hạ, cho nên phải có lai lịch. Nguyên Cực cung tuyên bố với bên ngoài Quyên Nhĩ là nữ nhĩ của bằng hữu cố giao của Tam điện hạ, trước khi lâm chung đã giao vị độc nữ vị thành niên này cho Tam điện hạ chăm sóc, hy vọng hắn có thể che chở nàng cho đến khi trưởng thành. Sự thật có phải như thế không, Thiên Bộ cũng không thể nói rõ, nhưng nàng cảm thấy điều này cũng khá đáng tin.

Trong Hồi ức Thiên Bộ, Tam điện hạ đối xử với Quyên Nhĩ thật sự không tệ. Một cô nương ở lại Nguyên Cực cung, ăn uống sinh hoạt lại có thể so với quy cách của công chúa Thiên Đình, các công chúa có cái gì, nàng sẽ có cái đó. Không chỉ như thế, Tam điện hạ còn tự đứng ra đảm bảo, đưa nàng đến nhập làm môn hạ của Bắc Đẩu Chân Quân, để nàng bái Chân quân làm sư phụ, trở thành vị đệ tử của Chân Quân. Mà hơn bảy trăm năm sau khi nàng trưởng thành, Tam điện hạ còn làm một lễ trưởng thành khá lớn cho nàng.

Thiên Bộ cảm thấy Quyên Nhĩ rất may mắn, mặc dù lúc trẻ từng có cuộc sống không tốt, nhưng lại may mắn gặp được Tam điện hạ, chiếm được một phần che chở chu toàn thỏa đáng như vậy. Hơn bảy trăm năm qua, Quyên Nhĩ ở Thiên Cung cũng nhu thuận thỏa đáng, không gây chuyện cho Tam điện hạ, Thiên Bộ cũng khá thích nàng. Nàng vốn tưởng rằng sau khi trưởng thành Quyên Nhĩ sẽ càng thêm biết điều nghe lời, sẽ hiểu chuyện đi theo con đường Tam điện hạ mở ra cho nàng, từ sau khi xuất sư khỏi Bắc Đẩu Chân Quân, nhận đất phong ở một tiên sơn, chân chính tự lập ở Bát Hoang. Không ngờ, không lâu sau khi Quyên Nhĩ trưởng thành, thì nàng bỗng dưng mất tích. Toàn bộ trên dưới Nguyên Cực cung đều rất lo lắng, điện hạ tự ra ngoài tìm nàng thật lâu.

Thiên Bộ nhớ rõ, đó cũng là một buổi hoàng hôn, rất giống với buổi hoàng hôn bảy trăm năm trước khi Tam điện hạ mang Quyên Nhĩ về. Tam điện hạ trở về cung, đối mặt với sự lo lắng hỏi thăm của nàng, nói là tìm được Quyên Nhĩ, là nàng chủ động rời đi, lại không muốn trở về. Thiên Bộ có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như hắn tìm được Quyên Nhĩ ở đâu, nàng sống có tốt không, vì duyên cớ gì mà không chịu trở về, nhưng cuối cùng chỉ hỏi ra lời một câu: "Trong cung từ trên xuống dưới đều đối xử rất tốt với nàng, vì sao nàng lại rời đi? Tam điện hạ không trả lời câu này của nàng, chỉ nói: "Đây là lựa chọn của nàng ấy. Nàng đã trưởng thành và có quyền lựa chọn của riêng mình. Và nàng đã lựa chọn như vậy rồi thì từ nay về sau sẽ không còn là người của Nguyên Cực cung nữa."

Đây là lần cuối cùng Tam điện hạ nói về chuyện của Quyên Nhĩ với nàng. Hơn vạn năm sau đó, trên Cửu Trọng Thiên không còn ai nhắc tới cái tên này nữa.

Làm sao có thể nghĩ được, Quyên Nhĩ ngày xưa, bây giờ lại trở thành nữ quân Di Hà của tộc Thanh Điểu rồi?

Cho nên lúc trước khi nàng rời khỏi Thiên Cung, là trở về Tộc Thanh Điểu? Nàng hóa ra là Vương Cơ của Tộc Thanh Điểu? Nhưng nếu nàng là Vương Cơ của Tộc Thanh Điểu, thì Tam điện hạ vì sao lại đưa nàng dẫn về Nguyên Cực cung mà chăm sóc như một người cháu? Và... Nữ quân tộc Thanh Điểu đã là Quyên Nhĩ, vậy thái độ của Tộc Thanh Điểu bây giờ, có phải cũng chính là thái độ của Quyên Nhĩ hay không? Quyên Nhĩ nàng, rốt cuộc là muốn làm gì?

Trong đầu Thiên Bộ có mười vạn câu hỏi vì sao, đang hết sức suy tư thì bị Tam điện hạ cắt đứt. Tam điện hạ đã viết xong thư, đưa hai tờ giấy cho nàng, dặn dò: "Đưa phong thư giao cho Vệ Giáp."

Thiên Bộ vội vàng lấy lại tinh thần, tiếp nhận bức thư kia, vô tình liếc mắt qua thì chợt rùng mình, cũng bất chấp việc ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Điện hạ nghi ngờ Không Sơn Lão nói việc kịp thời cứu Thái tử, dùng rất nhiều thiên tài địa bảo giúp người vượt qua thời kỳ nguy hiểm, không phải là Trúc Ngữ Vương Cơ sao? "

Tam điện hạ lấy một tờ giấy viết gì đó, vừa viết vừa nói: "Không Sơn lão cao ngạo, bởi vì khả năng khám bệnh rất chuẩn, dựa vào mạch chẩn có thể phân biệt được tiền sử bệnh nhân, cho nên cũng không nhìn y án bệnh nhân. Theo lời bẩm báo của Không Sơn lão, Dạ Hoa lúc đầu bị thương rất nặng, dùng rất nhiều thiên tài địa bảo quý hiếm mới chuyển nguy thành an. Không Sơn lão hành y mấy vạn năm, cái khác không nói, chẩn đoán mạch hẳn là không xảy ra sai lầm, những lời này, thì ta tin." Hắn cầm bút chấm mực, một hàng chữ xuất hiện trên giấy: "Nhưng thú vị là, y án của Tộc Thanh Điểu mặc dù cũng ghi lại trạng thái Dạ Hoa ban đầu không tốt lắm, nhưng theo phần y án kia mà xem, lúc đó trạng thái Dạ Hoa tuyệt đối không đến mức hung hiểm như Không Sơn lão nói."

Thiên Bộ lập tức hiểu được: "Tộc Thanh Điểu tỏ ra có ân với Thiên tộc ta, nếu quả thật là bọn họ cứu Thái tử đang lúc nguy cấp cứu trở về, vậy đương nhiên không thể không ghi chép chi tiết này trên y án. Cho nên rất có khả năng, Trúc Ngữ Vương Cơ thực ra gặp được ngài lúc tình trạng thương thế của Thái tử điện hạ đã ổn định, rồi cứu người."

Tam điện hạ ừ một tiếng: "Cho nên trước tiên để Vệ Giáp đi điều tra thử." Nét bút di chuyển thật nhanh trên giấy, giọng điệu hắn ung dung hờ hững: "Tiên giả có thể đưa ra rất nhiều trân bảo cứu chữa Dạ Hoa, thì ở Thanh Khâu này cũng quá ít, chẳng lẽ là mấy vọng tộc dưới trướng Bạch gia." Hắn dừng bút, ánh mắt đảo trên lá thư, kiểm tra thứ vừa viết xong: "Cứu Dạ Hoa nhưng lại giấu đi tên tuổi công danh, cũng thật thú vị, ta cũng muốn biết đây là tiên giả của tộc nào, vì sao lại như thế."

Điện hạ mặc dù thong thả, tựa như việc này không hề vội, lúc nào tra ra cũng được, nhưng Thiên Bộ thì cực kỳ tò mò, đến nổi không kiềm chế được chính mình: "Nô tỳ sẽ giao thư cho Vệ Giáp ngay." Lại bị Tam điện hạ gọi lại.

Tam điện hạ đưa cho nàng tờ giấy vừa kiểm tra xong, dặn dò: "Cái này ngươi cất đi, nào rảnh thì học thuộc."

Thiên Bộ nhận lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn, không giống với bức thư viết bằng nét hành thảo như vừa rồi mà là một bức thư bằng chữ khải, văn nhã mạnh mẽ, cốt thể tuyệt vời, mỗi một chữ đều tựa như mỹ nhân di thế, nhưng nội dung... Thiên Bộ đọc thầm: "Khẩu vị hơi nhạt, thích ăn đồ luộc, nhất là cá tươi, nghêu, nhưng không ăn lươn, rùa, cua, bò, cừu và các vật có vị đậm đà khác. Rau quả cũng không kén, không ăn đồ chiên rán, thích bánh ngọt..."

Thiên Bộ không xác định lắm nhìn Tam điện hạ: "Đây hình như là mấy món kỵ khẩu? Điện hạ... Bắt đầu kén ăn từ khi nào vậy?"

Tam điện hạ đứng lên, ném bút vào trong chậu rửa bút: "Không phải ta, mà là sở thích và sở kỵ của tiểu Tổ Thị." Lúc đầu bút gần đụng đến nước, lại nói: "A, quên mất một chuyện." Thiên Bộ hiểu ý, trải tờ giấy trắng lên bàn, nắn đè mép giấy viết thêm một câu: "Thích nhất là hấp cá chép, có thể làm thường, cá chép không cần cạo vảy".

Thiên Bộ nhìn Tam điện hạ dùng nét chữ tiểu khải viết thêm vài đường, im lặng một hồi.

Lời này thực ra không nên hỏi, thế nhưng thấy tâm trạng điện hạ nhà mình rất tốt, nên không nhịn được mà hỏi: "Không phải điện hạ ghét nhất người kén ăn sao?"

Tam điện hạ đặt bút xuống xong, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta có sao?"

Thiên Bộ không ngừng gật đầu: "Có có, không phải là chuyện hai mươi năm trước đó sao? "Nàng nói: "Nữ nhi của Tam Nguy Sơn Anh Thần Thần Nữ ái mộ ngài, đến làm khách Nguyên Cực cung, thần nữ kén ăn, nô tỳ không chăm sóc tốt cho nàng, nên thần nữ đã đến trước mặt ngài cáo trạng, kết quả ngày hôm sau ngài sai người đưa thần nữ trở về Tam Nguy sơn, từ đó về sau kén ăn đã được liệt vào một trong những điều cấm kỵ của Nguyên Cực cung chúng ta." Thiên Bộ nói xong lại thấy hoài nghi: "Điện hạ ngài không phải quên việc này rồi đó chứ?" Lại thấy mờ mịt: "Vậy về sau Nguyên Cực cung chúng ta còn cấm người kén ăn nữa không?"

Tam điện hạ trầm mặc một lát, tiếp theo dùng một loại giọng điệu thờ ơ nhưng lại đương nhiên trả lời nàng: "Thần tiên trưởng thành không nên kén ăn, nhưng trẻ nhỏ kén ăn không phải rất bình thường sao?" Ngẫm lại còn bổ sung một câu: "Đây đâu phải là không ăn cái kia cũng không ăn này, ăn được đồ ăn mình thích thì vui vẻ, ăn món mình ghét thì tức giận, đứa nhóc như thế, không phải rất đáng yêu sao?"

(tiêu chuẩn kép nha ai đó)

Thiên Bộ: "..."

Thiên Bộ vừa cảm thấy rất khó trả lời câu hỏi này, vừa cảm thấy Anh Thần Thần Nữ thật sự là oan quá.

Tiểu Tổ Thị ngửa tay nằm trên giường ngọc, nghe ngoài điện vang lên một tiếng chim hót líu lo, xoay người. Ban ngày nàng ngủ trên thuyền mây nhiều quá, mà Sa Tức hương lại vô dụng với nàng, vì thế tối nay nàng lại không ngủ được. Nàng điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng gối tay lên mặt, đối diện với tấm bình phong gấp cách đó không xa.

Một tấm bình phong gấp ngăn cách phòng thành hai đoạn, Liên Tống ngủ trên chiếc giường thấp bên kia bình phong. Bên cạnh giường lớn mà tiểu Tổ Thị nằm, Thiên Bộ đang lót chiếu dưới đất ngủ say.

Mệt mỏi cả ngày, Thiên Bộ dường như đã ngủ rất say.

Cách một tấm sa trắng, trong bóng tối có thể thấy Liên Tống đang khép áo nằm, chăn mây đặt giữa eo, nhìn giống như đang ngủ say.

"Sớm như vậy mà mọi người đã ngủ rồi." Tiểu Tổ Thị thở dài. Bởi vì không ngủ được, nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung. Suy nghĩ đầu tiên là về Liên Tống.

Nàng từ khi sinh ra đã ở Cô Dao, chưa từng ra khỏi cửa. Lão phụ đàn thù nói loại hành động ở trong Cô Dao không đi ra ngoài như bọn họ gọi là ẩn thế, mà Tứ Hải Bát Hoang bên ngoài Cô Dao gọi là "thế ngoại", "thế ngoại" có các thần ma yêu quỷ nhân vân vân, có thể gọi chung là "người ở thế ngoại". "Thế ngoại" cực kỳ nguy hiểm quỷ dị, mà "người ở thế ngoại" rất giả dối gian xảo, nhất là các tộc hiển quý, càng là hàng người kiệt xuất càng là hạng người gian xảo.

(lão phụ nói gì mà đúng thế, 10 điểm)

Tiểu Tổ Thị chưa từng nhìn thấy "Thế ngoại", cũng không biết mấy "người ở thế ngoại", lúc lão phụ đàn nói những lời này, lúc trước nàng rất tin. Nhưng hôm nay nàng quen biết Liên Tống, đứa nhi tử út của thiên quân này, không thể nghi ngờ hắn là quý nhân của Thần tộc, nhưng hắn lại đối xử tốt và săn sóc nàng rất tốt. Nàng dám nói trong việc chăm sóc nàng, đến cả lão phụ đàn thụ cũng không ổn thỏa được như Liên Tống. Hơn nữa hắn còn anh tuấn như vậy, là nam thần tiên đẹp nhất mà nàng từng thấy, nàng quả thực không thể không hài lòng với hắn, cho nên nàng bắt đầu hoài nghi mấy lời của lão phụ đàn thụ nói với nàng.

Nàng vừa nhìn Liên Tống sau tấm bình phong, vừa nghĩ đến mấy chuyện lung tung này, nghĩ đến nhập thần thì càng tỉnh táo. Nam nhân nhắm mắt như đã ngủ trên chiếc giường thấp lại đột nhiên mở miệng: "Sao còn chưa ngủ?" Hắn mở mắt ra rồi nằm nghiêng sang: "Hay chúng ta trò chuyện một lát? Có khi nói mệt rồi muội sẽ buồn ngủ đấy."

Tiểu Tổ Thị chợt ngồi bật dậy: "Huynh, huynh, không phải huynh đã ngủ rồi sao?"

Liên Tống thực ra vẫn chưa ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, lúc đầu nghe được Tiểu Tổ Thị ở trên giường nhỏ giọng xoay người, lật lui lật tới một lát, có thể là sợ ảnh hưởng đến hắn và Thiên Bộ, nên không lật nữa, lại nhìn đăm đăm vào bình phong, tầm mắt xuyên qua tấm bình phong dán lên người hắn, ánh mắt vô cùng mãnh liệt, khiến cho người ta khó có thể lờ đi được. Tối hôm qua nàng cũng có hơi trằn trọc, thế nhưng tự mình trằn trọc một hồi mệt rồi nên cũng ngủ thiếp đi, đêm nay tinh thần giống như tỉnh táo gấp trăm lần so với đêm qua. Liên Tống âm thầm ghi nhớ hương an thần không có tác dụng với tiểu Tổ Thị, thậm chỉ còn có hiệu quả ngược, suy nghĩ một hồi làm thế nào để giúp nàng ngủ, mới mở mắt phá vỡ yên tĩnh, mở miệng nói với nàng.

Tiểu Tổ Thị rõ ràng rất động lòng với đề nghị "cùng trò chuyện" của hắn, nhưng nàng cũng rất hiểu chuyện, bởi vậy có hơi do dự: "Nhưng Liên Tam ca ca cũng không buồn ngủ sao?" Lại nhỏ giọng hỏi: "Thiên Bộ tỷ tỷ hình như rất mệt mỏi rất buồn ngủ, chúng ta có thể làm ồn đến tỷ ấy hay không? "

"Không buồn ngủ, có thể tán gẫu cùng ngươi." Liên Tống trả lời nàng, lại thuận tay dùng thuật im lặng lồng hai người lại, nói: "Như vậy sẽ không làm phiền đến Thiên Bộ."

Tiểu Tổ Thị lập tức thấy phấn khởi, hưng phấn nằm xuống, trả lời bằng tư thế nằm nghiêng như lúc trước: "Ừ, vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi." Nàng mong đợi hỏi Liên Tống: "Mà chúng ta nói chuyện gì?"

Liên Tống: "Chuyện gì cũng được."

Tiểu Tổ Thị nằm thẳng nhìn lên nóc trướng, lẩm bẩm: "Chuyện gì cũng được sao?" Nàng im lặng một lát, lại nghiêng lại: "Vậy ta muốn hỏi huynh một câu." Biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, kèm theo chút hoang mang: "Liên Tam ca ca có phải hy vọng rằng sau này ta sẽ trở thành một nữ nhi mà không phải nam nhi phải không? "

Liên Tống ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, hắn hỏi ngược lại nàng: "Vì sao lại hỏi như vậy? "

Tiểu Tổ Thị lẩm bẩm: "Bởi vì trang phục huynh chuẩn bị cho ta, tất cả đều là của nữ nhi, váy nè trâm cài nè."

Liên Tống lần đầu tiên nghe nói về thần Tổ Thị trong truyền thuyết, là nàng xuất hiện với hình tượng một nữ thần từ bi. Trên lý thuyết Tiểu Tổ Thị quả thực là vô tính, tương lai có thể làm nam học nữa, nhưng được biết Tổ Thị thần khi trưởng thành lựa chọn trở thành nữ thần, Liên Tống cũng tự nhiên coi nàng lúc này là một tiểu cô nương, y phục chuẩn bị cho nàng cũng đều là những chiếc váy nhỏ xinh đẹp." Nghe nàng lẩm bẩm phàn nàn, hắn không cảm thấy mình sai gì, chỉ hỏi nàng: "Muội ở Cô Dao không mặc váy sao?"

Tiểu Tổ Thị gật đầu: "Cũng mặc." lại lắc đầu: "Nhưng không phải mặc váy hoài." Lại suy nghĩ một lát lại nói: "Đôi khi ta mặc váy, đôi khi mặc áo bào, nhưng mà vẫn mặc áo bào nhiều hơn." Nói xong nàng đột nhiên xoay người ngồi dậy, ôm chăn, nghiêm túc nói: "Chờ ta đủ bốn vạn tuổi trưởng thành, ta sẽ có thể lựa chọn giới tính, đến lúc đó ta muốn trở thành một nam thần."

Liên Tống lại sửng sốt. Tuyên ngôn của Tiểu Tổ Thị thật đáng kinh ngạc. Giật mình, Liên Tống lập tức nghĩ đến hơn ba mươi vạn năm trước, khi đó trong thời thơ ấu của Tiểu Tổ Thị, có phải vẫn luôn ấp ủ hy vọng trở thành một nam thần hay không? Nếu là như thế, vì sao cuối cùng nàng lại lựa chọn làm một vị nữ thần? Có lý do bất đắc dĩ hay nỗi khổ gì sao?

Xuyên qua tấm vải sa trắng kia, Liên Tống nhìn về phía tiểu Tổ Thị đang ngồi xếp bằng, tựa như không rõ vì sao hắn giật mình, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn: "Vì sao muốn trở thành một nam thần?" Hắn hỏi nàng.

Tiểu Tổ Thị khép chăn ôm vào trong ngực, động tác rất nhẹ, giống như là có hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng nhẹ đi: "Bởi vì ta cũng muốn giống Liên Tam ca ca, có thân thể rắn chắc cường tráng, còn có thân thủ cao siêu lợi hại. Vì vậy, ta có thể thực hiện lời hứa từ khi ta sinh ta với đám hoa mộc của mình tốt hơn rồi."

Liên Tống rất hứng thú với lời hứa trong lời nàng nói: "Khi muội vừa mới sinh đã hứa gì? Vì sao lại nợ người ta một lời hứa? "

Nghe được lời này của Liên Tống, Tiểu Tổ Thị chôn mặt vào trong chăn, chôn một hồi lâu mới nâng lên: "Chuyện này rất mất mặt, ta nói ra huynh đừng chê cười." Nàng yêu cầu Liên Tống như vậy.

Liên Tống giả vờ nghiêm túc gật đầu: "Ừ, không chê cười muội."

Nàng hít sâu một hơi: "Lúc ta mới sinh, tuy rằng không hiểu gì về thế giới này, nhưng mà lại rất có linh trí, cảm ứng được khai thị của thiên đạo, biết ta có trách nhiệm che chở đối với thế gian này, nhưng ta không biết vừa mới sinh ra ta cũng không đủ sức để đảm đương trách nhiệm kia. Lại, lại nhìn những hoa mộc của Cô Dao rất đẹp, trong lòng yêu thích, nên mới lỡ nói khoác với bọn họ." Nói đến đây, nàng dừng lại.

Liên Tống thúc giục nàng: "Nói khoác gì? "

Cô nghẹn ngào: "Ta nói với họ rằng ta là người bảo hộ của họ, nếu họ có yêu cầu gì, ta đều sẽ đồng ý thoả mãn với họ."

Liên Tống cười nói: "Khi đó muội được một tuổi chưa? "

Nàng nghiêm mặt: "Chưa được một tuổi, vừa tròn một ngày, mới học được cách hóa hình từ trong ánh sáng, ngoại trừ bản lĩnh này ra thì chẳng có bản lĩnh gì."

Liên Tống không đồng ý: "Không đúng, còn có bản lĩnh nói khoác."

Tiểu Tổ Thị chậm rãi nhấc gối gấm trong tay lên, cảm thấy không thể tin được: "Không phải huynh đồng ý không chê cười ta rồi sao?" Vừa kháng nghị vừa mạnh mẽ ném chiếc gối gấm qua.

Gối gấm đập vào bình phong, lăn xuống.

Liên Tống nhịn cười, nói xin lỗi thật nhanh: "Xin lỗi."

Thiên Bộ trở mình.

Tiểu Tổ Thị vốn muốn tức giận, nghe thấy tiếng Thiên Bộ trở mình vang lên, ngay cả tức giận cũng quên mất. Nhưng lại nhớ tới Liên Tống đã thi thuật im lặng, tiếng gối đụng phải bình phong mặc dù có thể làm ồn đến Thiên Bộ, nhưng tiếng hai người bọn họ nói chuyện nàng lại không thể không nghe thấy, nàng có thể tức giận. Chỉ là đồng thời nàng cũng ý thức được Liên Tống nhận lỗi rất nhanh, nếu nàng tức giận tiếp thì cũng không hay lắm, cho nên mới bĩu môi, tìm cớ cho mình: "Khi đó ta còn quá nhỏ, lại quá đơn thuần."

Bây giờ nàng cũng rất nhỏ, cũng rất đơn thuần, dáng vẻ nghiêm túc oán giận rất đáng yêu, lại thật sự hơi buồn cười. Nhưng Liên Tống rất tôn trọng nàng, không cắt ngang lời nàng, để cho nàng tiếp tục tìm cớ: "Bởi vì rất nhỏ lại rất đơn thuần, khi hứa hẹn với bọn họ, ta cho rằng đám hoa mộc chắc chỉ cầu xin mấy thứ đơn giản với Quang Thần như là..." Nàng giơ tay lên đếm: "Ví dụ như thực vật mọc ở vùng đất âm u, cần ánh sáng chiếu rọi gì đó, như thế ta đương nhiên có thể lập tức đồng ý thỏa mãn bọn chúng, tuy rằng ta còn chưa tới một tuổi." Nàng rầu rĩ: "Nhưng mà lại có hoa mộc hóa hình rồi đến thế ngoại lang bạt khi gặp nạn cũng cầu xin ta, nhưng ta cũng đâu thể ra ngoài mà giúp bọn họ." Lại rất khó hiểu: "Còn nữa, lúc tình cảm của họ gặp phiền toái cũng đến cầu xin ta." Nàng đỡ trán, làm ra một biểu cảm ngây thơ choáng váng: "Ta nghe có hiểu đâu!"

Liên Tống thay nàng tổng kết: "Nếu muội trở thành một thần quân, có thể rất lợi hại, khi bọn hoa mộc gặp nạn lại cầu khẩn với muội, muội cũng có thể che chở bọn họ. Đó có phải là điều muội nghĩ phải không?" Hắn khen ngợi lập luận của nàng: "Cái này vốn không sai, Chỉ là nữ thần cũng có thể thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, tỷ như..." Hắn đưa ra một vị nữ thần đứng thứ đầu ở thời đại hơn ba mươi vạn năm trước: "Luận giá trị vũ lực, thế gian này có thể thắng được Nữ Oa nương nương, e là không có mấy người?" Hắn hỏi nàng: "Vì sao không muốn giống như Nữ Oa nương nương, làm một vị nữ thần lợi hại?"

Tiểu Tổ Thị để lộ biểu cảm khâm phục: "Nữ Oa nương nương rất lợi hại, ta rất bội phục nàng." Nàng rũ mí mắt xuống và hơi chán nản: "Nhưng ta thì khác. Ta muốn mình thật lợi hại, có thể dời núi lấp biển, ta không thể làm nữ thần."

Lời này thoạt nghe có hơi kỳ quái, thông minh như Tam điện hạ nhất thời cũng không thể hoàn toàn nghe hiểu, hắn dừng một chút: "Ý của ngươi..."

Tiểu Tổ Thị nhìn hắn: "Tiên thể của Quang Thần rất đặc biệt. Hiện tại, bởi vì ta còn chưa trưởng thành, thân thể còn hạn chế, ta chỉ có thể tu luyện thuật pháp chữa bệnh, loại công kích mạnh như vậy, cũng không thể học được. Nếu như khi ta trưởng thành lựa chọn trở thành nam thần, thân thể này sẽ được trùng tạo, đến lúc đó ta có thể tu luyện thuật pháp công kích rất mạnh, tương ứng với đó là, ta không thể tu luyện thuật pháp chữa bệnh mạnh mẽ nữa. Nhưng nếu ta lựa chọn trở thành nữ nhi, thì hoàn toàn ngược lại, có thể tu luyện thuật pháp chữa bệnh lợi hại nhất, nhưng không thể tu tập thuật pháp công kích mạnh nhất. Đây chính là cá và bàn tay gấu, không thể có cả hai." Nàng nghĩ lại, thở dài, tổng kết thể chất của mình: "Ta thảm quá trời!"

Tam điện hạ không cảm thấy nàng thảm quá trời, Tam điện hạ nhạy bén cũng tổng kết đoạn này của nàng... thì ra Tổ Thị sau khi trưởng thành am hiểu thuật pháp chữa bệnh, thì sẽ không có thuật pháp công kích mạnh mẽ.

Tam điện hạ còn chợt nhớ tới bút ký của Đông Hoa đế quân về cung Thượng Thiện Vô Cực từng chia sẻ với bọn họ. Trong ghi chép nói, Sắt Già tôn giả từng than thở cung Thượng Thiện Vô Cực của Tổ Thị Thần không hổ là vua của vạn cung, chỉ mong nó vĩnh viễn không hiện thế.

Lúc đó nói đến chi tiết này, đám người bọn họ còn nghi hoặc vì sao Sắt Gia lại than thở như thế. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ, thuật pháp của cung Thượng Thiện Vô Cực, chính là thuật pháp chữa bệnh đỉnh cấp, mà trường hợp cần thi triển thuật pháp chữa bệnh như vậy, tất là đại kiếp nạn khiến Bát Hoang khuynh đảo, cho nên Sắt Già mới hy vọng nó vĩnh viễn không hiện thế...

Dạ Hoa từng nói Tổ Thị Thần là một vị nữ thần cực kỳ thần bí, quả thực là như thế. Cuộc nói chuyện tối nay với nàng khiến hắn thật sự biết thêm không ít kiến thức mới, ra đề thi văn cho tiên giả mới phi thăng, có lẽ lại có thể hiểu mọi người không qua môn được rồi.

Tam điện hạ hơi xuất thần nghĩ.

23.10.2022

Chị bảy có lời muốn nói: Không nói gì sất, anh Ba cảm ơn Thiên Mệnh lẹ đi!!!

Bà Yuan: Cảm ơn là đúng, suýt thì phải chơi Gay rồi

----------------------------------------------------

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.