Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 39.1

Sáng sớm hôm sau, Tam điện hạ mang theo tin tức của Dạ Hoa Quân đi gặp Thiên Quân. Thiên Quân vui mừng vì đứa con nhỏ không phụ kỳ vọng của hắn, vừa mới trở về Thiên cung đã thay mình tìm được tung tích thái tử. Thiên Quân cũng tức giận Tộc Thanh Điểu vì không biết tốt xấu. Thế nhưng giận thì giận, Thiên Quân làm bậc quân vương, từ lâu đã thông đạt chuyện thế sự, cân nhắc một hồi cũng cảm thấy phái người có năng lực âm thầm đến Tộc Thanh Điểu nghênh đón Thái tử là việc làm thỏa đáng nhất, mà người có năng lực này, đương nhiên chỉ có thể là đứa con trai nhỏ của hắn mới được.

Thiên Quân bèn thuận tiện giao luôn việc này cho đứa con nhỏ, kêu nó lại dùng bữa sáng, quan tâm hỏi han hắn dạo trước biến mất là đi đến nơi nào, Tam điện hạ đương nhiên không thể nói thật, nhưng Thiên Quân cũng không quá để ý, hắn chỉ là muốn tìm một lối ra cho tình cảm phụ thân đối với nhi tử của hắn mà thôi.

Thiên Quân cũng suy nghĩ như trong dự đoán của Tam điện hạ về việc của tộc Thanh Điểu. Sau khi trở về cung Nguyên Cực, hắn định dẫn Tổ Thị đi Cung Thái Thần, phó thác nàng cho tiên giả đáng tin cậy Trọng Lâm. Nhưng không biết là do phệ cốt chân ngôn uy lực quá lớn hay là như thế nào, tiểu Tổ Thị cực kỳ dính hắn, không muốn một mình ở lại Cung Thái Thần, nhất định phải theo hắn cùng đi cốc Triều Dương. Tam điện hạ ngẫm nghĩ cân nhắc, cảm thấy cũng không phải là không thể, dặn dò cung tỳ đi thay một bộ trang phục thiếu niên cho tiểu Tổ Thị.

Cung tỳ vừa dẫn tiểu Tổ Thị đi tẩm điện, thì Cự Linh thần quân trên Nam Thiên Môn đã sai tiểu tọa kỵ thú đến Cung Nguyên Cực truyền tin, nói có thần sứ Cô Dao đến bái phỏng, giờ đang chờ ở trên Nam Thiên Môn, muốn gặp điện hạ ngài. Tiểu tọa kỵ thú tuổi còn nhỏ, tính tình không câu nệ, sau khi hoạt bát hắt nước truyền lời, lại tiến lại gần Thiên Bộ đang tiếp nhận tin tức, che miệng nói nhỏ: "Hai vị thần sứ đến khí thế hung hăng, sợ là đến gây phiền phức, tỷ tỷ, chi bằng ta đi nói với bọn họ điện hạ còn chưa trở về Thiên cung, dỗ cho họ đi nhé!"

Vừa khéo đúng lúc Tam điện hạ đang đi ra, lại vừa khéo từ chối ý tốt không đáng tin cậy kia của tiểu tọa kỵ thú, tỏ ý hắn vừa hay đang rảnh, có thể đi Nam Thiên Môn gặp hai vị thần sứ.

Thiên Bộ nhìn Tam điện hạ rời đi, trong lòng thấy lo âu. Nàng phỏng đoán cái gọi là thần sứ Cô Dao đến thăm, hẳn là mấy vị thần sứ của Tổ Thị thần đã điều tra được tôn thượng của bọn họ được Tam điện hạ chăm... Không, ở cùng với Tam điện hạ, bởi vậy đến Cung Nguyên Cực đòi người rồi.

Thiên Bộ mặc dù chưa từng gặp các thần sứ núi Cô Dao, nhưng khi thần Tổ Thị vừa tỉnh lại, từng phái hai vị sứ giả đến Thiên cung tặng lễ vật sinh nhật cho Tam điện hạ. Lúc đó Ti Mệnh Tinh Quân may mắn có mặt, nghe Ti Mệnh Tinh Quân thuật lại, nói hai vị thần sứ nói chuyện làm việc cẩn thận chu đáo, nụ cười giấu đao, cũng khó chơi lắm. Thiên Bộ cảm thấy Tam điện hạ bọn họ cũng khó chơi lắm, nếu hai bên đều khó chơi thì chẳng phải sẽ đánh một trận để quyết định Tổ Thị thần cuối cùng đi theo ai hay không? Thật khiến cho người ta run sợ mà.

May mà, chuyện đánh nhau khiến Thiên Bộ lo lắng cũng không xảy ra.

Nửa canh giờ sau, một vị thần sứ của Cô Dao đi theo phía sau điện hạ bọn họ, vững vàng bước vào Cung Nguyên Cực. Thần sứ tướng mạo tuấn tú, một thân lam y, thần sắc bình tĩnh ung dung, cũng không giống như giả vờ hòa hoãn với điện hạ bọn họ, rồi nhân lúc điện hạ không chú ý xông lên đánh lén ngài.

Hai người vừa mới vào cửa cung, tiểu Tổ Thị Thần đã xách góc áo chạy ra. Khi nhìn thấy tiểu Tổ Thị thần, biểu cảm của thần sứ áo lam cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, nhưng rất nhanh đã giấu đi, không để mình trở nên thất thố. Thiên Bộ rất hiểu cho hắn, thử nghĩ có một ngày thể xác và tinh thần Tam điện hạ đột nhiên trở lại thời thơ ấu, có lẽ nàng cũng không dễ dàng tiếp nhận như vậy.

Ký ức đã trở lại tiểu Tổ Thị khi còn nhỏ đương nhiên không biết thần sứ vạn năm sau được nàng điểm hóa, chỉ tò mò liếc mắt nhìn tiên giả áo lam kia một cái, sau đó lập tức dời ánh mắt về phía Tam điện hạ. Nàng chạy như con nai nhỏ qua, ngửa đầu hỏi Tam điện hạ khi nào thì bọn họ xuất phát đi cốc Triều Dương.

Tam điện hạ trả lời nàng nói không vội, lại giới thiệu nàng cho tiên giả áo lam, bởi vì sau khi đến cốc Triều Dương hắn có rất nhiều việc phải làm, không thể thường xuyên làm bạn bên cạnh nàng, có vị tiên thị pháp lực cao cường này bảo vệ an nguy của nàng mọi lúc thì hắn cũng có thể yên tâm. Lại nói cho nàng biết, nàng có thể gọi vị tiên thị này là Tiểu Ân.

Thiên Bộ đã hiểu được, vị thần sứ áo lam này chín phần là Ân Lâm tôn giả, thủ lĩnh của tứ đại thần sứ của Cô Dao.

Tiểu Tổ Thị cảm thấy việc có thêm một tiên thị đến chăm sóc mình, việc này cũng không sao: "Ồ, huynh suy nghĩ thật chu đáo, ta là Quang Thần, nên có một tiên thị, ta xứng đáng với điều này." Vẻ mặt nàng thâm trầm suy nghĩ một lát, nói.

Nói xong còn kéo tay Tam điện hạ, chân thành khen hắn: "Liên Tam ca ca suy nghĩ cho ta như vậy, ta rất thích."

Thiên Bộ nhìn thấy ánh mắt Ân Lâm dừng lại ở trên hai bàn tay nắm chặt của Tam điện hạ và tiểu Tổ Thị, rồi lộ ra biểu cảm rất vi diệu, kinh ngạc xen lẫn đau lòng, đau lòng xen lẫn bất đắc dĩ, lại giống như đã chấp nhận. Ân Lâm vì sao lại lộ ra biểu cảm như vậy? Thiên Bộ thấy rất kinh ngạc, đang muốn nhìn kỹ lại thì Ân Lâm đã thu biểu cảm kia lại, gương mặt trở về lạnh nhạt, giống như một cái giếng cổ không sóng.

Đi tới Cốc Triều Dương phải mất một đoạn đường dài, vì để cho tiểu Tổ Thị đi đường cảm thấy thoải mái, Thiên Bộ cố ý lấy thuyền mây ra. Tiểu Tổ Thị lần đầu nhìn thấy thuyền mây, cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng đi thuyền trên mây, nhìn thấy ngoại trừ mây vẫn là mây, chung quy vẫn là một chuyện khô khan, chỉ chốc lát sau nàng đã ngáp ngắn ngáp dài rồi ngủ thiếp đi.

Thiên Bộ hầu hạ tiểu Tổ Thị nằm trong thảm mây ở mũi thuyền, đợi nàng ngủ say, mới đứng dậy đi về phía đuôi thuyền, tính nấu một ấm trà cho Tam điện hạ và Ân Lâm Tôn giả đang ngồi đánh cờ.

Lúc đến gần, Thiên Bộ nghe được Ân Lâm vừa đặt một quân cờ xuống vừa nói: "Khi còn bé tinh quái, rất hoạt bát, thậm chí có thể nói là nghịch ngợm. Đợi sau khi nàng trưởng thành, theo năng lực dự tri tiến thêm một bước thức tỉnh, hồn thể của nàng cũng dần dần tới gần với thiên đạo hơn, sau đó, nàng dần dần trở nên trang trọng tĩnh lặng, là loại nghiêm trang thanh lãnh như các ngươi đồn đãi. Tuy nhiên, cho dù đó là thời thơ ấu hoạt bát hay thời thiếu nữ lạnh lùng và trang nghiêm, thì nàng chưa bao giờ bày tỏ sự ghét hoặc thích bất cứ ai, hay bất cứ điều gì. Hành vi của ai khiến nàng cảm thấy thích, những lời như vậy, nàng chưa bao giờ nói ra."

Thiên Bộ thầm nghĩ, Ân Lâm Tôn giả đây là đang cảm thấy canh cánh trong lòng vì vữa nãy tiểu Thổ Thị nắm tay Tam điện hạ nói "Liên Tam ca ca suy nghĩ cho ta như vậy, ta rất thích" sao.

Nàng vờ như mình chỉ là một cỗ máy pha trà không có tình cảm, lạnh nhạt hóa ra bộ trà cụ để nấu nước, hai tai lại dựng thẳng lên, nghe Tam điện hạ trả lời: "Truyền thuyết nói Quang Thần không có thất tình lục dục, nhưng Quang Thần mà ta thấy, dù là trưởng thành hay là trẻ nhỏ, hỉ nộ ái ố đều thể hiện rất rõ ràng, nhất là Quang Thần khi còn nhỏ, thất tình rất sinh động, ta cũng cảm thấy kỳ quái."

Tay cầm cờ của Ân Lâm khựng lại, một lát sau, hắn nói: "Truyền thuyết cũng không phải là giả, Quang Thần quả thực đã vô tính từ khi sinh ra, nhưng hơn hai mươi vạn năm trước sau khi hiến tế vì nhân tộc nàng được trời chiếu cố, thiên đạo cho nàng tình cảm sau khi trở về, cho nên bây giờ nàng trở lại lúc còn nhỏ, ngươi có thể nhìn thấy hỉ nộ ái ố, yêu ác dục si đều rõ ràng." Hắn dừng một chút: "Nàng như thế, cũng là lần đầu ta nhìn thấy."

Tam điện hạ ung dung hạ xuống một quân cờ: "Ta không biết Tổ Thị thần vô tình vô dục có dáng vẻ thế nào, nhưng thấy một Tổ Thị thần giàu tình cảm, ta cảm thấy rất tốt."

Ân Lâm thấp giọng: "Ta cũng cảm thấy rất tốt." Một lúc lâu sau, lại không đầu không đuôi bổ sung một câu, "Ngươi và nàng rất có duyên, nếu như đây đã là ý trời..." Nhưng hắn không nói hết câu.

Tam điện hạ đùa nghịch quân cờ trong tay, mỉm cười: "Quang Thần và Thủy Thần, đều là thần tự nhiên, ràng buộc quả thực sâu sắc hơn những người khác một chút. Ta và Tổ Thị quả thật rất có duyên." Hắn nhìn Ân Lâm, tựa như lơ đãng: "Ngươi nói chúng ta có duyên, là chỉ điều này sao?"

Ân Lâm ngẩn ra, sau đó mỉm cười: "Đúng vậy, đương nhiên là chỉ cái này, bằng không còn có thể là cái gì chứ?" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng quân cờ lại đi sai một bước.

Tam điện hạ nhíu mày.

Trà đã nấu xong, Thiên Bộ bắt đầu rót trà cho hai vị thần quân. Nàng trực giác Tam điện hạ và Tổ Thị thần có duyên trong lời Ân Lâm, không chỉ là mối ràng buộc giữa các thần tự nhiên Quang Thần và Thủy Thần, nhưng, cũng đúng như Ân Lâm nói, nếu không phải điều này, thì có thể là gì?

Nửa sau của hành trình, hai vị thần quân không nói chuyện nữa, chỉ tiếp tục chơi cờ, Thiên Bộ đứng một bên xem cờ. Tiểu Tổ Thị vẫn ngủ say ở mũi thuyền thỉnh thoảng nàng lại qua xem thử coi Tiểu Tổ Thị thần có đá chăn hay không.

Thiên Bộ mặc dù biết Tiểu Tổ Thị là tôn thần vĩ đại từng hiến tế cho thế gian này, nhưng bởi vì lần đầu tiếp xúc với nàng, thì nàng lại có dáng vẻ của một đứa bé hồn nhiên, lời nói cũng lộ ra vẻ ngây thơ, bởi vậy Thiên Bộ vẫn chưa cảm thấy nàng thần thánh trang nghiêm như thế nào, cho nên tình cảm yêu thương với nàng vẫn nhiều hơn là tôn kính.

Theo như nàng thấy, vị Ân Lâm Tôn giả trước mắt này hình như ấp ủ rất nhiều bí mật, Thiên Bộ mới bỗng dưng ý thức rằng tiểu Tổ Thị không phải chỉ là tiên đồng bình thường, mà có cảm giác thực sự của thần bí Quang Thần.

Nàng không biết trong lòng Tam điện hạ có phải cũng suy nghĩ như vậy hay không, chỉ là một ván cờ chấm dứt, khi Ân Lâm Tôn giả đi tới mũi thuyền thuần thục kéo chăn cho tiểu Tổ Thị, Thiên Bộ phát hiện ánh mắt Tam điện hạ dừng lại thật lâu trên người Tiểu Tổ Thị Thần.

Đoàn người đi đến cốc Triều Dương là khi màn đêm vừa buông xuống.

Đệ đệ của nữ quân tộc Thanh Điểu, Đài Dã Quân nghe nói Tam điện hạ thiên tộc giá lâm, tự mình dẫn triều thần xuất cung nghênh đón.

Đài Dã Quân tính tình khiêm tốn, giải thích nữ quân mấy ngày trước đã bế quan, cho nên tạm thời giao chuyện triều chính cho hắn. Còn nói trước khi nữ quân bế quan vẫn lo lắng cho sức khỏe của Thái tử điện hạ, đặc biệt phái sứ giả đi Độc Sơn Tương mời danh y Không Sơn lão đến chữa trị cho Thái tử điện hạ, Không Sơn Lão nửa canh giờ trước vừa mới đến cung, lúc này đang ở trong điện Phục Ba bắt mạch cho điện hạ.

Đài Dã Quân nói chuyện thành thành khẩn khẩn, trong lời nói đều là tộc Thành Điểu họ đã cứu chữa cho thái tử tận tình thế nào, lại tuyệt đối không nhắc đến việc vì sao không phái người truyền tin cho Cửu Trọng rằng Thiên thái tử đang ở chỗ bọn họ. Chỉ là theo lý thuyết, bọn họ quả thật không cần truyền tin cho Cửu Trọng Thiên, nhưng bọn họ cần báo việc này cho chủ quân Bạch Thiển thượng tiên của bọn họ. Chỉ là họ cũng không làm như vậy. Về phần vì sao không làm như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ mà thôi.

Nghe Đài Dã Quân nói, Tam điện hạ chỉ gật đầu mà cười, khen ngợi sự tận tâm của Tộc Thanh Điểu đối với Thái tử, lại xin Đài Dã Quân dẫn đường, cho phép hắn đi thăm Thái tử. Rồi không nói gì khác nữa.

Tộc Thanh Điểu quả thực rất tận tâm với Dạ Hoa Quân. Tẩm điện Phục Ba của Dạ Hoa Quân nằm ngay bên cạnh hoa viên của vương cung, giả sơn dựa vào dòng nước xanh, nghe nói đó là nơi dễ chịu nhất trong cung Lộc Đài.

Trong điện cột chống làm bằng vàng ngọc, đá thủy tinh làm giường, xung quanh giường là mành trướng làm bằng vải sa được móc ngọc kéo lên, trước màn giường buông xuống một tấm rèm châu ngọc bích. Thiếu niên Thái tử đang nằm ở phía sau rèm châu lung linh kia.

Tam điện hạ nâng quạt vén rèm châu lên, tiểu Tổ Thị tò mò nhìn qua, vừa liếc mắt đã thấy thiếu nữ đứng trước giường khom người thi lễ với bọn họ. Ánh mắt Tiểu Tổ Thị chớp chớp, nàng nhìn thấy bản tướng của thiếu nữ. Đài Dã Quân đứng bên cạnh giới thiệu, nói đây chính là muội muội của hắn và nữ quân... trưởng vương cơ Trúc Ngữ của Tộc Thanh Điểu bọn họ.

Thiếu nữ đã có thân phận này, theo lý thì nên là một con Thanh Điểu, thế nhưng tiểu Tổ Thị nhìn thấy bản tướng của nàng lại là một gốc hoa Vỹ Đông. Điều này làm nàng rất ngạc nhiên. Nàng cũng có nhiều loài hoa Vỹ Đông, có màu trắng, có màu đỏ, có màu hồng đào, thậm chí là màu vàng, khi mùa hè thu đến thì hoa nở rực rỡ, xinh đẹp lại thơm hương. Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy một gốc hoa Vỹ Đông màu xanh thế này.

(rồi bản tính dại gái trỗi dậy, haizz)

Tiểu Tổ Thị nhìn chằm chằm thiếu nữ, lại nhìn thoáng qua một cái, nhìn thẳng thì thấy thiếu nữ cảm giác được tầm mắt của nàng, hoang mang ngẩng đầu. Nữ tử có đôi mắt hạnh, giữa lông mày là một nốt chu sa, mềm mại như nước lại mang theo diện mạo diễm lệ. Tiểu Tổ Thị che dấu ho một tiếng, dời ánh mắt đi, làm bộ nàng thực ra vẫn luôn nhìn Thái tử trên giường đá.

Thiếu niên Thái tử nằm gối lên một cái gối mềm, tự nhiên nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say. Liếc mắt nhìn qua khí sắc không tốt lắm, nhưng mặc dù khí sắc không tốt, gương mặt kia vẫn rất anh tuấn. Ánh mắt Tiểu Tổ Thị sáng lên, bất giác đi về phía trước một bước. Vương cơ Trúc Ngữ chú ý tới thần sắc tiểu Tổ Thị, khẽ nhíu mày, di chuyển hai bước, che chở trước mặt thiếu niên Thái tử.

Tiểu Tổ Thị hơi sửng sốt, nhưng nàng thấy cũng không sao cả, thưởng thức Thái tử không được, vậy thì tiếp tục thưởng thức gốc hoa Vỹ Đông xinh đẹp che chắn trước mặt Thái tử này cũng không phải là không thể. Đỉnh đầu lại bị quạt gõ một cái: "Đứng ngây ra ở đây làm gì?" Tiểu Tổ Thị ôm đầu nhẹ giọng lầm bầm: "Hơi đau á." Tam điện hạ tiện tay xoa tóc nàng một cái, rồi lạnh nhạt lệnh cho Trúc Ngữ và thị giường: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Trúc Ngữ nghe hắn nói thì không dám làm trái, nhẹ nhàng yếu ớt nói tuân mệnh. Nhưng rõ ràng không nỡ rời đi, nghiêng người sửa chăn cho thái tử, lại đặt một tay Thái tử lộ ra ngoài chăn bỏ vào, mới dẫn thị nữ mỗi bước quay đầu ba lần lui ra. Thế nhưng cũng chỉ lui đến chỗ bức bình phong bên ngoài giường, vẫn đứng gần hơn với Đài Dã Quân và Không Sơn lão.

Tam điện hạ chưa muốn tính toán với nàng, đợi khi trước giường trở nên trống trải hắn mới bước lên dò xét mạch của Dạ Hoa Quân. Tiểu Tổ Thị cũng làm bộ tiến lên, đầu tiên là nhìn thái tử hai lần cho đã ghiền, sau đó vươn hai ngón tay đặt ở mi tâm Thái tử. Rất nhanh, nàng đã thu tay lại, thừa dịp Tam điện hạ cúi người thăm dò thương thế trước ngực Thái tử, che miệng khép chân tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Tinh thần của tiểu thái tử rất mạnh cũng rất ổn định, ta cảm thấy hắn không sao đâu, vì người sắp chết thì không thể có sức mạnh tinh thần như vậy." Lại trấn an nắm chặt cánh tay Tam điện hạ, bày ra biểu cảm "Huynh hãy tin ta", "Liên Tam ca ca không cần lo lắng."

Tầm mắt Tam điện hạ dời từ bàn tay đang nắm của nàng lên gương mặt nàng: "Muội vừa dùng pháp lực sao?"

Nàng vụng trộm nhìn hắn: "Ấy, không phải huynh nói không cần dùng pháp thuật mạnh là được sao? Ta cũng đâu dùng pháp mạnh đâu."

Tam điện hạ gật gật đầu: "Vậy thì tốt."

Tiểu Tổ Thị nhìn hắn một cái, lại nhìn hắn một cái: "Vậy, vậy huynh không khen ta sao?"

Tam điện hạ tò mò: "Vì sao ta phải khen muội?" Lại hỏi nàng lần nữa: "Khen muội điều gì?"

Nàng mím môi: "Bởi vì ta giỏi giang nè, tùy tiện dò xét đã biết tiểu thái tử không xảy ra chuyện gì lớn. Ta lại hiểu chuyện, an ủi huynh đừng lo lắng cho hắn."

(Cưng quá, anh Tam cho em nựng chị Thị cái đê)

"Ừ." Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Tam điện hạ nhịn không được bật cười: "Muội rất giỏi, lại còn hiểu chuyện." Vừa hời hợt khen ngợi nàng, vừa ngồi xuống bên cạnh giường. Nàng không nhìn ra sự khen ngợi hời hợt của Tam điện hạ, chỉ nghe được lời khen ngợi mà mình chân thành chờ mong, lập tức hài lòng, cũng tìm cho mình một cái ghế, ngồi bên đùi Tam điện hạ.

Đài Dã Quân đứng cách một tấm rèm châu, âm thầm nhìn tiểu Tổ Thị vài lần. Tam điện hạ vẫn chưa giới thiệu với bọn họ tiểu công tử xinh đẹp khó phân biệt đực cái này là ai, cho nên trong lòng hắn cũng không biết phải đối xử thế nào. Xung quanh giường đá được bố trí thuật cách âm, Đài Dã Quân nhìn thấy hai người họ đang nói chuyện, lại không biết bọn họ nói cái gì, nhưng xuyên thấu qua rèm châu, mơ hồ có thể thấy Tam điện hạ đối xử với đứa nhỏ kia vừa ôn hòa lại bao dung, có lẽ... Tiểu công tử này, là đường đệ hoặc biểu đệ của Tam điện hạ?

Tiểu Tổ Thị cũng không biết Đài Dã Quân đang quan sát mình. Lúc này nàng ngồi bên đùi Tam điện hạ, cảm giác cứ ngồi như vậy hình như cũng có hơi nhàm chán, nên mới đặt cằm lên đùi Tam điện hạ, bởi vì góc nhìn này nàng có thể nhìn trộm được đóa hoa Vỹ Đông màu xanh ngoài tấm rèm.

Nhưng nàng lại không biết động tác nằm sấp trên đùi Liên Tống khiến người ta chú ý đến mức nào. Mọi người bên ngoài rèm thấy vậy, đều tỏ ý kinh ngạc, chỉ có Ân Lâm coi như bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng hơi phức tạp. Chỉ là tiểu Tổ Thị vẫn không phát hiện, chỉ toàn tâm toàn ý thưởng thức đóa Vỹ Đông đứng bên cạnh bức bình phong.

Tam điện hạ chú ý tới sự kinh ngạc của mọi người, nhưng hắn cũng không quá quan tâm, tựa như người nằm sấp trên đùi mình chỉ là một con mèo nhỏ, biểu cảm của hắn vui vẻ mà lạnh nhạt, chậm rãi hỏi Không Sơn lão: "Tình hình trước mắt của Dạ Hoa, ngươi nói ta nghe thử."

Không Sơn lão vội vàng đi tới trước thi lễ.

Không Sơn lão quay về phía Tam điện hạ, trong một khắc đồng hồ, bẩm bảo tỉ mỉ tình hình của Thái tử điện hạ.

Đại ý nói, thái tử ban đầu bị thương khá nặng, nhưng nhờ trưởng Vương Cơ kịp thời cứu hắn, lại cho hắn dùng rất nhiều thiên tài địa bảo, khiến hắn vững vàng vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất. Sau đó Tộc Thanh Điểu chăm sóc Thái tử rất tốt, cho nên tình hình trước mắt của Thái tử cũng không tệ lắm. Về phần người vì sao luôn không tỉnh, là bởi vì long thể đang dùng ngủ sâu để tự chữa trị.

Chỉ là long thể tự chữa trị, là một quá trình cực kỳ chậm chạp, ít thì năm, ba tháng, nhiều thì ba năm, năm năm. Đương nhiên không thể để thái tử điện hạ ngủ sâu ba năm, năm năm. Bởi vậy trước mắt, hắn tính dùng thuốc cho Thái tử, làm gián đoạn việc tự chữa trị của hắn, dùng ngoại lực dưỡng hồn thể. Như thế, thì điện hạ hẳn sẽ có thể tỉnh lại nhanh hơn. Sau đó lại điều dưỡng lại thì không có gì đáng ngại nữa. Về phần muốn điều dưỡng bao lâu, thì còn phải đợi điện hạ tỉnh lại mới có thể phán đoán được.

Tam điện hạ trong lòng vốn đã hiểu rõ, nghe Không Sơn lão bẩm xong, trên mặt không chút gợn sóng cũng không sợ hãi, còn tộc Thanh Điểu thì rất vui vẻ, trong đó người kích động nhất chính là trưởng vương cơ Trúc Ngữ.

Vương cơ Trúc Ngữ đứng bên kia hốc mắt đã đỏ lên, nếu không phải Tam điện hạ ngồi ở bên giường Thái tử, thì nàng lúc này đã nhào tới trước người Thái tử rồi.

"Cám ơn trời đất, điện hạ không sao là tốt, không sao là tốt..." Nói xong lời này, người nàng mềm nhũn, lại ngất xỉu trong lòng thị nữ.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Đài Dã Quân vừa ra lệnh cho thị nữ của trưởng vương cơ đưa nàng đi nghỉ ngơi, vừa xấu hổ giải thích với Tam điện hạ: "Muội muội hầu hạ lâu ngày trước giường Thái tử điện hạ, mấy ngày này đều không có cảm giác an lòng, có lẽ là nghe nói Thái tử điện hạ không sao, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, cho nên mới nỗi ngất xỉu, xin điện hạ đừng thấy lạ."

Tam điện hạ đương nhiên thấy lạ.

Đợi đến lúc trước giường Thái tử khôi phục lại yên tĩnh, Tam điện hạ lại nhìn y án của Thái tử mà Tộc Thanh Điểu mấy ngày nay ghi chép, đến giờ Tuất, mới lệnh cho Đài Dã Quân dẫn đường, đi đến tẩm điện mà Tộc Thanh Điểu sắp xếp cho đoàn người bọn họ.

Đài Dã Quân ân cần, sai mấy vị tỳ nữ xinh đẹp đến hầu hạ. Nhưng Tam điện hạ tính tình kén cá chọn canh, có Thiên Bộ đi theo rồi, cho nên chỉ cho phép Thiên Bộ ở trước mặt hắn hầu hạ.

Lúc Thiên Bộ trải giường, Tam điện hạ dặn dò nàng hai câu, kêu nàng lát nữa thắp một nén nhang an thần, nói tiểu Tổ Thị đổi giường, có thể sẽ ngủ không yên, đêm qua nàng đã ngủ không được ngon rồi. Thiên Bộ nghe lệnh làm theo.

Tiểu Tổ Thị thần lúc này ở trong tịnh thất tắm rửa, Ân Lâm ở ngoài cửa nhìn nàng. Thiên bộ thắp hương, đi tới gian ngoài, muốn nói lại thôi. Tam điện hạ ngồi ở trước bàn viết thư ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Muốn nói chuyện của Tộc Thanh Điểu ư?"

Thiên Bộ quả thực muốn nói với Tam điện hạ vài điều về Tộc Thanh Điểu, nghe vậy thì cảm thấy hơi lo lắng: "Nô tỳ là cảm thấy, Tộc Thanh Điểu này không thành thật."

Tam điện hạ cười cười: "Ồ?"

Thiên Bộ hiểu ý của hắn là kêu mình nói tiếp, đến gần rót cho hắn một chén trà, cân nhắc nói: "Nếu theo như lời của Đài Dã Quân kia nói, bọn họ quả thật tôn kính thiên tộc ta, không có hai lòng, vậy nên khi nhìn thấy điện hạ ngài, nhìn đã thỉnh tội vì đã giấu riêng Thái tử điện hạ rồi. Nhưng bọn họ lại chỉ làm ra dáng vẻ như mình là ân nhân Thiên tộc ta, còn mời Không Sơn lão tới, ám chỉ rằng thái tử điện hạ ở đây điều dưỡng mới tốt. Trưởng vương Cơ lại một bộ si luyến Thái tử điện hạ, là chủ nhân, thế nhưng Đài Dã Quân cũng không ngăn trở, trong lời nói còn có ý muốn thúc đẩy chuyện tốt này." Thiên bộ dừng một chút: " Trước đó điện hạ cũng từng nói, tộc Thanh Điểu không nhất định là muốn dùng ân tình đổi lấy lợi ích, nhìn bọn họ thế này, nô tỳ thực sự rất lo lắng." Nàng nhíu mày nói: "Nếu không phải vì đổi lấy lợi ích, chẳng lẽ bọn họ muốn... Đổi lấy hôn sự của Thái tử điện hạ sao?"

Tam điện hạ không ngừng bút, hờ hững trả lời nàng hai câu: "Có khả năng này, nhưng cũng chưa chắc đã như thế."

Thiên Bộ đã cảm thấy hơn phân nửa chính là như thế, không khỏi cười lạnh: "Có dã tâm đến như vậy, thì phải mở miệng mà cầu xin điện hạ chứ, bọn họ thế mà lại thật bình tĩnh, chẳng lẽ còn muốn chúng ta mở miệng trước sao?"

Tam điện hạ viết xong một tờ giấy, lại lấy một tờ khác trải ra: "Cốc Triều Dương phong cảnh xinh đẹp, bọn họ vừa thành ý mời chúng ta ở lại, ở đây giải sầu cũng không tệ." Không thèm để ý nói: "Cũng thuận tiện nhìn xem, bọn họ có thật sự bình tĩnh hay không."

Thiên Bộ ngẫm nghĩ một hồi: "Như vậy cũng đúng, dù sao điện hạ cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, chúng ta cũng không vội, mấy chuyện này, ai mở miệng trước thì là thế bị động." Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới một điều: "Nhưng Tổ Thị Thần. Không phải còn đang chờ Đế quân lão nhân gia xuất quan sao? Lỡ như..."

Lời này của nàng tuy chỉ nói một nửa, nhưng Tam điện hạ đã nghe hiểu ý của nàng: "Yên tâm, bọn họ không kéo dài được lâu như vậy đâu, Quyên Nhĩ không phải người bình tĩnh như vậy."

Thiên Bộ giật mình: "Quyên Nhĩ?"Cái tên này đã nhiều năm rồi không có ai nhắc tới, hôm nay đột nhiên nghe thấy, Thiên Bộ không khỏi thấy hoảng hốt: "Điện hạ nói Quyên Nhĩ? Nhưng chuyện này... Chuyện này có liên quan gì đến Quyên Nhĩ?"

Bút lông sói chấm mực, Tam điện hạ cúi đầu viết rất nhanh: "Ta chưa từng nói với ngươi sao, Quyên Nhĩ năm đó rời đi rồi trở về tộc Thanh Điểu. Vương quân tiền nhiệm của Tộc Thanh Điểu đặt cho nàng một cái tên mới, là Di Hà."

Đồng tử Thiên Bộ co rụt lại, lẩm bẩm: "Di Hà, nữ quân của Tộc Thanh Điểu." Nàng không thể tin được: "Điện hạ nói, Quyên Nhĩ của năm đó, là nữ quân Di Hà của Tộc Thanh Điểu bây giờ sao?"

Tam điện hạ ừ một tiếng, ánh mắt chăm chú vào lá thư, không nói gì nữa, Thiên Bộ cũng không tiếp tục hỏi, trong lòng lại nhịn không được mà nổi sóng thần.

Quyên Nhĩ, là một cố nhân.

Cung Nguyên Cực của Thiên Quân Tam hoàng tử, từng có rất nhiều khách qua đường, Quyên Nhĩ là vị khách qua đường duy nhất không vì có tư tình nam nữ với Tam điện hạ mà vào Cung Nguyên Cực.

21.10.2011

Nợ đào hoa hả anh, haha, em chống mắt coi anh giải quyết thế nào.

-------------------------------------------------------

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.