Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường Thất

Bên ngoài nhà gỗ nhỏ, quốc sư và ngồi bên đống lửa bốn mắt nhìn nhau.

Động tĩnh của hai người Liên, Thành bên trong nhà gỗ nhỏ thực sự không lớn, nhưng Thiên Bộ và quốc sư ngồi bên đống lửa cách đó mười trương lại là người linh mẫn, sao lại không nghe ra được Liên Tam đã tỉnh lại rồi, và lúc này đang nói chuyện riêng với quận chúa.

Hai người họ đều tự biết điện hạ lúc này hẳn là không cần hai người họ lập tức vào trong vấn an, vì thế cho nên vẫn là ngồi bất động như tùng ở đó, nhìn chằm chặp vào trong đống lửa ngây người.

Ngây người hết nửa ngày, quốc sư không nhịn nổi, liếm môi hỏi Thiên Bộ: "Không phải ngươi nói điện hạ tu vi hao tổn quá nhiều, ít nhất phải ngủ mười ngày nửa tháng mới tỉnh lại sao?"

Thiên Bộ cũng rất cảm khái: "Xem ra điện hạ vì muốn sớm ngày cầu thân với quận chúa, để nàng trở thành người của mình, thực sự là liều mạng."

Quốc sư không hiểu lời nàng nói: "Cầu thân?"

Thiên Bộ bĩnh tĩnh gật đầu: "Rồng có Nghịch Lân, chạm vào phẫn nộ, Nghịch Lân là thứ cứng nhất trên thân rồng, cũng là tấm vảy rực rỡ nhất. Vào cái đêm ngươi đưa công chúa Yên Lan về kinh thành, điện hạ đã lặn sâu xuống đáy sông Phỉ Thúy, hóa thành hình rồng, đem Nghịch Lân trên thân mình nhổ ra."

Đêm mà Thiên Bộ nói đến kia, quốc sư vạn còn nhớ rõ, chính là một đêm không lâu trước đó, lúc đó họ đi theo đoàn lạc đà của Thành Ngọc đến bờ sông Phỉ Thúy, lúc vừa đến sông Phỉ Thúy không lâu, Yên Lan liền náo mất tích. Khó khăn lắm mới tìm được Yên Lan. Cuối cùng sau khi quay trở lại mới biết Chiêu Hy đã đưa Thành Ngọc rời đi, Tam điện hạ liền dùng pháp thuật lần theo tông tích của Chiêu Hy tìm đến Tiểu Sa La cảnh, theo lý mà nói thì nên tìm được người rồi, nhưng mà không biết vì sao, đêm đó chỉ có một mình Tam điện hạ trở về, tiểu quận chúa không có đi theo cùng. Sau đó Tam điện hạ kêu bọn họ lui ra hết, ở riêng một mình cả buổi tối, sáng sớm hôm sau, liền phân phó hắn đưa Yên Lan quay lại thành Bình An. Yên Lan còn vì điều đó mà khóc nháo một trận, cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì.

Mà hắn sau khi đi cả ngàn dặm đường về thành Bình An lại vội vàng quay trở lại, còn chưa kịp thở, thì Tam điện hạ đã lập tức sắp xếp nhiệm vụ mới cho hắn. Đó là kêu hắn và Thiên Bộ đi đến cướp dâu trước.(Thật muốn biết vẻ mặt anh Tống khi ra lệnh cho quốc sư hehe)

Quốc sư quả thực vẫn cảm thấy khó hiểu, lúc này lại nghe Thiên Bộ nói đến cái gì mà cầu thân, cái gì mà nhổ Nghịch Lân, càng thêm hồ đồ, day day huyệt thái dương hỏi Thiên Bộ: "Ngươi nói cái gì mà cầu thân... còn cái gì mà nhổ Nghịch Lân trên người Tam điện hạ... hai chuyện này, có gì liên quan sao?"

Thiên Bộ nhìn quốc sư, phảng phất như nhìn một tên ngốc, nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, không rõ mấy chuyện trong thế giới thần tiên cũng là chuyện hiển nhiên, liền thu ánh mắt như nhìn kẻ ngốc kia lại. "Là thế này." Thiên Bộ cảm thấy bản thân giống như tiên sinh của trường tư thục: "Thời đại hồng hoang, bát hoang có ngũ tộc chinh chiến không ngừng, hiếm khi có được một phút giây hòa bình, vì thế cho dù là thần tộc coi trong lễ chế nhất, nhưng trong phương diện lễ nghi vẫn rất khó để cầu toàn, ví như việc thành thân."

"Thiên tộc của hiện giờ, nếu như một vị thần quân muốn kết lương duyên với thần nữ, kỳ thực không khác gì với phàm nhân, cũng cần có đủ tam thư, lục lễ(2),lúc đôi tân nương tân lang cùng tế bái thiên địa, còn cần phải để đốt văn hôn tế cho Hàn Sơn chân nhân, phiền chân nhân để lại một nét bút vào sổ hôn tịch. Nhưng ở thời đại hồng hoàng chiến tranh liên miên, làm gì có thời gian để thực hiện nhiều lễ tiết như thế."

"Lúc đó đối với Long tộc mà nói, nếu như thực lòng muốn cầu thân một vị nữ thần nào, thì để thể hiện sự trịnh trọng đó, sẽ dùng Nghịch Lân trên người làm sính lễ. Nếu như nữ tử đó đồng ý đeo trang sức làm từ Nghịch Lân đó lên, như thế thì có thể xem như hai người đã thành hôn rồi. Nếu như nhìn thấy trang sức được làm từ Nghịch Lân trên người của nữ tử đó, thì sinh linh trong ngũ tộc đều sẽ biết vị nữ tử này chính là thê tử của một vị long quân nào đó."

Thiên Bộ nhớ lại một đoạn phong tục cổ xưa này, từ tận đáy lòng cảm thấy điều này vô cùng lãng mạn, không khỏi xuất thần ngây ngẩn. Quốc sư tuy rằng gần đây đọc rất nhiều thoại bản, đối với chuyện yêu đương này cũng hiểu được ít nhiều, nhưng bản chất của hắn vẫn là một trực nam, nghe Thiên Bộ nói, hoàn toàn không cảm thấy có chút gì lãng mạn, thậm chỉ hắn còn lập tức chỉ ra mối nguy hại trong phong tục cổ xưa này: "Vậy theo như ý của ngươi thì mất đi Nghịch Lân, đồng nghĩa với việc mất đi lớp bảo vệ, vậy đối với thân thể không phải sẽ tạo thành một khuyết điểm lớn sao, vậy thì rất nguy hiểm nha!"

Thiên Bộ cũng bị lối suy nghĩ mới lạ này của quốc làm kinh ngạc đến ngớ người, nhất thời cảm thấy lúng túng: "Là, là có chút nguy hiểm thật, nhưng chính vì Nghịch Lân nó quan trọng đến thế, nên dùng nó để làm sính lễ, mới thể hiện được sự chân thành của việc cầu thân, thời đại hồng hoang, phàm là long quân lấy Nghịch Lân ra làm sính lễ, gần như đều có thể được như sở nguyện, chưa từng có ai chưa thành công cả."

"Ồ, thế sao." Quốc sư khô khan gật đầu, nhưng rồi lại lo lắng đến chuyện khác nữa: "Nhưng tiểu quận chúa chỉ là một phàm nhân, e là nàng sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu biết được đó là nghịch lân thì nàng dám đeo nó trên người không dây? Huống hồ chỉ nhìn hóa thân cự long của Tam điện hạ, thì Nghịch Lân của ngài ấy hẳn cũng phải lớn bằng cái đĩa nhỉ, làm sao là mang theo trên người được?"

Thiên Bộ rất tán thưởng quốc sư vì cuối cùng hắn cũng hỏi ra được một vấn đề có trình độ như thế này: "Điện hạ lấy tia hồng quang diễm lệ nhất của ráng chiều, đem Nghịch Lân tạo thành một bộ trang sức, ta từng nhìn thấy bức vẽ của bộ trang sức đó, rất đẹp, quận chúa nhất định sẽ thích."

Quốc sư kinh ngạc: "Tạo thành một bộ trang sức?"

Thiên Bộ mím môi cười, thêm chút củi vào đống lửa sắp tắt, không nói thêm gì nữa.

Bộ trang sức mà Thiên Bộ nói đến, Thành Ngọc thực ra đã từng nhìn thấy, đó là trong một giấc mộng trước đây.

Chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến bộ trang sức đẹp đẽ đó lại được làm từ Nghịch Lân và ánh nắng của ráng chiều.

Lúc Liên Tam nói rằng "tặng nàng một câu thơ",  Thành Ngọc liền lập tức nhớ đến giấc mộng kia, lúc đó nàng đang ở tại Lệ Xuyên, một đêm trước khi xông vào trong Nam Nhiễm cổ mộ, năng từng mơ thấy cảnh tượng y hệt như thế này.

Kỳ thực lúc vừa mới vào trong Tiểu Sa La cảnh, nàng đã mơ hồ cảm thấy nơi đây tựa hồ như rất quen thuộc. Dù là ánh trăng khổng lồ yên tĩnh treo trên bầu trời đó, hay là rừng cây Hồ Dương màu hoàng kim tựa như bức họa, hay là căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạc nằm giữa rừng cây Hồ Dương, đều giống y hệt như trong giấc mơ của nàng.

Nhưng lúc đó toàn bộ tâm thần nàng đều cột chặt lên người Liên Tam, nên cũng không kịp nghĩ gì nhiều.

Mà lúc này, mộng cảnh cuối cùng cũng hiện lên rõ mồn một trước mắt.

"Thơ gì?" Trong giấc mộng đó, nàng hiếu kỳ hỏi chàng.

"Hồng nguyệt sơ chiếu hồng ngọc ảnh, liên tâm ám tàng tụ để hương." (3) Chàng cười cười trả lời nàng.

"Chàng đừng có lừa ta." Nàng còn nhớ trong mơ mình nũng nịu đẩy chàng ra.Mà lúc này, nàng quả nhiên cũng đưa tay ra, khẽ đẩy chàng thanh niên đang phủ lên người mình, cơ hồ như là vô ý thức nói câu đó: "Chàng đừng có lừa ta." Mềm mại thở dài, giữa răng môi như có đường mật, vì thế khi nói lời đó ra, lại vừa ướt át lại thơm tho. Mà khi nàng dùng giọng điệu tự nhiên như thế nói chuyện với hắn, nàng đột nhiên cảm thấy thật ly kỳ, phát hiện ra mỗi một chi tiết khi họ bên nhau lúc này đều giống hệt như trong giấc mộng kia, không hề có gì khác biệt.

Ánh mắt thiếu nữ trở nên mơ hồ, có chút ngây người mà nhìn màn trướng trên đỉnh đầu.

Tầng tầng lớp lớp sa trắng trên đỉnh đầu, tựa như từng lớp sương mùa mông lung. Đám sương mù đó tràn ngập trong mắt nàng, nhất thời nàng không còn nhìn thấy rõ được thứ gì, giống như quay về lại trong giấc mộng đó.

Ở nơi sương mù dày đặc nhất, chàng công tử bạch y chậm rãi đi đến gần, gương mặt vốn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, từng tấc từng tấc, hoàn toàn hợp lại với nam tử lúc này đang phủ phục lên người nàng, đôi mắt phượng khẽ nhướng, đồng tử màu hổ phách, mỗi một bộ phận đều vô cùng chân thực, cho dù là làm ra biểu cảm gì thì cũng đều vô cùng anh tuấn.

Tay trái chàng đặt bên tai nàng, tay trái vuốt mũi nàng, khóe môi hàm chứa ý cười, giống như trong giấc mộng đáp lại câu nũng nịu của nàng: "Không lừa nàng.", "sao có thể". Ngón tay di chuyển đến bên vành tai nàng, khẽ xoa xoa, khi chiếc khuyên tai mang theo cảm giác lành lạnh xuất hiện trên vành tai non nớt của nàng, hắn thấp giọng nói: "Minh Nguyệt."

Thành Ngọc khẽ run rẩy, nhớ lại cảm giác của mình trong giấc mộng.

Lúc đó nàng chỉ mới mười lăm tuổi, không hiểu được chuyện đời, chưa từng tiếp xúc thân mật như thế này cùng với nam tử, cả người đều mơ hồ, không hiểu được vì sao lại thế, chỉ thấy chấn kinh mà hoảng hốt, còn mang theo chút khó coi và xấu hổ.

Nhưng lúc này, lại không còn cảm như thế nữa.

Nàng rất rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì. Khi ngón tay lành lạnh của chàng thuận theo tai nàng trượt xuống chiếc cổ trắng ngần, nàng hoàn toàn không cảm thấy hoảng hốt và khó coi nữa, chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn giấu đi cảm xúc đó, nhưng làn da nóng bỏng lại tựa như đang khát vọng cái xúc chạm lành lạnh kia của chàng.

Nàng không nhịn được mà hít sâu một hơi, giống như sợ nhột, lại tựa như kinh ngạc.

Ngón tay thon dài dịu dàng chậm rãi xoa nắn xương quai xanh, tựa như đánh đàn, lại giống như vẽ tranh, nhẹ nhàng mà ưu nhã. Nhưng Thành Ngọc lại cũng cảm thấy ngón tay kia của bà đang nóng lên. Nàng không biết đó là gì, khẽ cắn môi nhìn chàng, mới phát hiện đôi mắt chàng không biết từ khi nào đã trở nên sâu thăm thẳm, giống như u tuyền trong rừng cây tĩnh mĩnh, lại giống như biển lớn đang nổi cuồn cuộn, muốn quyến rũ người, lại như muốn cắn nuốt lấy người.

Hắn ở rất gần nàng, ngón tay cuối cùng dừng lại ở giữa xương quai xanh, giữa ngón tay hồng quang lóe lên, hắn thì thầm: "Hồng Ngọc Ảnh." Đồng thời lúc này, bàn tay trắng như bạch ngọc đó rời khỏi xương quai xanh của nàng, cách một lớp vải thuận thế trượt từ vai xuống cánh tay, một đường đi xuống cổ tay của nàng.

Nàng không biết những ngón tay kia có ma lực gì, tùy theo mỗi một động tác tiếp xúc của nó, khuỷu tay, cánh tay, lớp vải vốn mềm mại đang khoác lên người nàng chỉ trong chốc lát bỗng trở nên thô ráp, dưới sự ma sát giữa y phục và da thịt, nàng cảm thấy tê dại, sự tê dại đó rất nhanh đã lan từ cánh tay rồi đến toàn thân.

Cảm giác tê dại đó khiến cho Thành Ngọc run rẩy, hắn có lẽ cũng phát giác ra được sự run rẩy của nàng.

Thành Ngọc không biết có phải là ảo giác không, nàng cảm thấy ngón tay kia càng thêm nóng bỏng, nắm lên ngón áp út ở dưới ống tay áo nàng, không quá dùng sức mà miết miết nó, ngay lúc đó, một chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay nàng. "Liên Tâm." Chàng thấp giọng thì thầm bên tai nàng.

Ngữ khí ái muội, hơi thở ấm nóng cho đến mỗi một cái tiếp xúc với ngón tay nóng bỏng kia khiến cho thân thể Thành Ngọc như bị một ngọn lửa thiêu đốt , thế lửa càng mạnh, cả người nàng càng bị thiêu đốt đến hôn mê không tỉnh lại được.

Nàng đã không còn là thiếu nữ đơn thuần ngây thơ trì độn trước đó nữa, bây giờ nàng đương nhiên hiểu chàng làm như thế này không phải chỉ đơn thuần là tặng lễ vật cho nàng. Chàng là đang quyến rũ nàng, cũng đang vuốt ve nàng.

Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên chàng làm như thế với Thành Ngọc. Nhưng trước đây nàng lúc nào cũng cảm thấy rất đáng sợ, ví như cái lần ở trong ôn tuyền trong phủ tướng quân, khi chàng thân mật với nàng, nàng nhớ lúc đó mình cương cứng người rồi. Bây giờ nhớ lại, cương cứng người, kỳ thực cũng không có gì là không tốt, ít nhất thì cũng thể hiện ra được nàng là một người rất khép nép. Mà lúc này đây thì sao? lúc chàng vuốt ve cơ thể mình, , nàng cảm thấy mình như bị chuốc say, cả người đều mềm nhũn cả ra. Nàng giống như đã hóa thành một vũng nước, không có chút sức kháng cự với chàng. Không chỉ không có sức kháng cự, mà sâu trong đáy lòng, còn cảm thấy mong đợi với xúc cảm kia. Một bản thân như thế khiến nàng cảm thấy thật lạ lẫm, lại có chút khó hiểu.

Trong lúc nàng đang cảm thấy mâu thuẫn, thì dưới ống tay áo rộng, hắn nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay khẽ điểm lên xương cổ tay, một chiếc vòng tay hơi lành lạnh xuất hiện trên cổ tay. Trong lúc mơ hồ, nàng thế mà còn nhớ nên nói gì đó: "Tụ Để Hương." Trước khi chàng mở miệng, nàng run rẩy nói ra ba chữ.

Mà chàng tựa hồ như sửng sốt, sau đó cúi xuống bên tai nàng thấp giọng cười: "A Ngọc của chúng ta thật thông minh." Bàn tay không an phận đó di chuyển đến eo nàng, nàng không nhịn được mà né tránh, nhưng làm sao có thể tránh được, bàn tay đó cuối cùng vẫn dán vào eo nàng.

Nàng mơ hồ nhìn chàng, theo bản năng muốn nói đừng mà, nhưng lời còn chưa nói ra thì nàng đã cắn môi lại, vì nàng kỳ thực không phải thực sự là không muốn, nàng cũng muốn ôm lấy hắn, muốn đến gần chắn. Cảm giác này lạ lẫm như thế, tựa như một con hung thú, ở trong thân thể nàng không ngừng giãy dụa, khiến nàng thấy sợ hãi, nhưng nàng cũng có chút mơ hồ cảm thấy, không biết phải nên làm thế nào để làm cho nó yên. Vì thế nàng đành ngậm miệng lại, mặc cho bàn tay kia từ eo một đường trượt xuống, sau đó nắm lấy đôi chân trần của nàng.

Dưới bàn chân trần truyền đến tiếng chuông reo leng keng, nàng mơ mơ hồ hồ, lặp lại câu nói trong giấc mộng: "Trong thơ chỉ có bốn món trang sức, vậy chiếc lắc chân này, lại tên là gì đây?"

Hắn buông chân ra, ôm chặt lấy nàng, khi thân thể của hai người không còn bất cứ một kẽ hở nào nữa, cứ thế dán chặt lấy nhau, nàng mới phát giác được hóa ra người chàng cũng rất nóng, nhiệt độ đó cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được, đôi môi chàng thì thầm bên tai, giọng khàn khàn nói: "Đây là... Bộ Sinh Liên."

Giấc mộng đó đến đây là dừng lại.

Nhưng hiện thực đương nhiên không thể nào bỗng dưng dừng lại như thế được. Nói xong năm chữ đó, chàng khẽ rời khỏi người nàng một chút. Nhưng khoảng cách vẫn rất gần nhìn thẳng vào mắt nàng, ngón tay ôn nhu vén lọn tóc ra sau tai, nhìn nàng một hồi. Sau đó dán môi mình lên môi nàng.

Lần này, hắn không giống như trước đó, chỉ khẽ chạm vào môi nàng rồi rời đi. Hắn chà xát lên môi nàng, ngậm lấy môi dưới của nàng, tách cánh môi nàng ta, trong lúc nàng đang cảm thấy mê loạn không thôi, lại tách răng nàng ta, mạnh mẽ đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng nàng, quấn lấy môi nàng một cách chuẩn xác. Buộc nàng phải ngửa cổ ra để nghênh đón lấy nụ hôn thô bạo mạnh mẽ này, ngón tay nàng vô thức mà xiết chặt tấm trải giường bên dưới.

Hai người thân mật dán chặt lấy nhau, mỗi một cử động nhỏ của nàng hắn đều có thể cảm nhận được, vì thế hắn lập tức nắm lấy bàn tay đang bấu chặt vào tấm đệm, đưa chúng nó lên trên đỉnh đầu, đan mười ngón tay hai người vào nhau, tiếp đó lại dùng sức mà tiếp tục hôn nàng.

Nàng vẫn còn chưa hiểu được dục vọng là gì, vì thế hoàn toàn không phát giác ra được sự nguy hiểm của nụ hôn đó. Khi môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, nụ hôn thân mật kia càng làm nàng cảm thấy nóng ran. Nhưng con thú ngang ngược trong lòng nàng cuối cùng cũng ngoan ngoãn trở lại. Sau sự hỗn loạn ban đầu, nàng cảm thấy một sự mới lạ và vui vẻ tràn lên. Nàng vẫn nóng như thế, giống như máu huyết đang sôi sục, đem mỗi tấc thân thể nàng đều thiêu cháy đến đỏ rát, nhưng nàng cũng cảm thấy thoải mái. Loại thoải mái đó, giống như đang giữa mùa đông lại có ánh nắng chiếu lên người, rất ấm áp, lại giống như cơn gió nhẹ mùa xuân thổi qua, thanh khiết nhưng lại ẩm ướt.

Nàng càng muốn nhiều hơn nữa, không nhịn được mà nhắm lấy tay hắn, ngửa cổ ra sau, nhưng lúc này hắn lại dừng.

Môi hắn rời khỏi môi nàng. Hai người đều có chút thở dốc.

Nàng mơ màng nhìn hắn, thấy đôi mắt phượng của hắn lúc sâu thẳm. Giống như nơi sâu nhất trong màn đêm, lại giống như ánh mặt trời thiêu đốt.

Hắn lùi lại, cắn cắn môi, giống như đang cố kiếm chế gì đó, điều này thực sự rất hiếm thấy, nàng nghiêm túc nhìn hắn, thần sắc kiềm chế đó tựa như đã biến đi đâu mất rồi.

"Sao thế?" Nàng ngẩn người hỏi hắn, lúc mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình thế nhưng lại trở nên mềm mại chưa từng có.

Hắn buông tay nàng ra, ngón tay trắng trẻo thon dài nấm mấy lọn tóc đang trải loạn trên gối đầu nàng, đưa chúng chỉnh gọn gàng lại phía sau tai, khẽ trả lời nàng: "Không có gì."

Ngón tay thon dài chạm vào tai nàng làm nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, nàng giống như chú mèo nhỏ nhắm mắt lại, nghiêng nghiêng đầu qua, tay phải không tự giác mà nắm lấy cổ tay chàng. Lúc mở mắt, chiếc vòng tay đeo trên cổ tay đập vào mắt. Không biết được làm từ chất liệu gì, giống như bạc, lại rực rỡ hơn cả bạc, bên trong còn khắc những đóa hoa màu đỏ thẫm: Điếu Chung, Sơn Trà, Điểu Mộng, Hồng Liên, Bỉ Ngạn, Phù Dung Quỳ... xâu thành một vòng, treo trên cổ tay nàng, đoan trang đẹp đẽ lạnh lùng mà diễm lệ, sáng chói như ánh mặt trời.

Trái tim nàng khẽ nảy lên một nhịp, nhịn không được mà nghiêm túc đưa tay lên nghiêm túc ngắm nhìn, ánh mắt dừng lại rất lâu trên chiếc vòng tay, lại nhìn đến chiếc nhẫn Hồng Liên trên ngón áp út, có chút nghi hoặc nói: "Sao ta lại cảm thấy, Liên Tam ca ca tặng cho ta những thứ này, không phải là vì để bù đắp cho ta nhỉ."

Chàng ngẩn ra: "Vậy nàng cảm thấy, chúng là để làm gì?"

Nàng lẩm bẩm: "Những trang sức quý giá này, hình như là sính lễ." Nói rồi mới phản ứng lại bản thân vừa mới buộc miệng nói đến điều gì, ngay lập tức ngại ngùng cup mắt, cắn cắn môi khẽ giọng nói: "Ta, ta nói bừa thôi, chàng coi như chưa từng nghe nhé."

Chàng lại thấp giọng bật cười: "Sao lại đoán giỏi như thế, đây đúng thực là sính lễ đó, cũng là đóng dấu." Ngón cái miết nhẹ môi nàng: "Đừng cắn, nó đã đỏ lắm rồi." Nàng cuối cùng vẫn nghe lời, dưới sự vuốt ve của hắn rất nhanh đã buông răng ra. Nhưng ngón tay hắn vẫn tiếp tục vuốt ve môi nàng, thấp giọng nói: "Nàng đeo chúng rồi, thì mọi sinh linh trên thế gian, đều biết nàng là tân nương của thủy thần." Như muốn dẫn dắt cảm xúc của nàng, hỏi tiếp: "Nàng sẽ luôn đeo chúng, đúng không?"

Hắn nói những lời này vô cùng nghiêm túc, lúc nhìn nàng, thần sắc vô cùng chăm chút, giống như cả trái tim và thần hồn đều cột chặt trên người nàng.

Nàng chấn kinh, nín thở nhìn hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng yêu thích, vì thế rất nhanh liền gật đầu, còn ngại ngùng cười với hắn. Hắn cũng cười cười, khóe môi nhếch lên, sự ôn nhu giữa đôi mày tựa như ngọn núi cô độc trong mùa xuân, lại tựa như cơn gió nhẹ nhàng hòa vào màn mưa, đó là dáng vẻ mà hắn yêu thích nhất.

Hắn cúi đầu hôn nàng lần nữa.

Họ là một đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt, giữa hai người tự nhiên sinh ra sự hấp dẫn chí mạng với đối phương, theo bản năng muốn được chạm vào thân thể của đối phương, vì thế hắn chưa từng chỉ trích mình vì sao lúc nào cũng muốn hôn người thiếu nữ dưới thân. Câu chuyện tình yêu của thế nhân không biết bắt đầu từ khi nào, mà sâu đến mức không nhìn thấy đáy. Hắn cũng rất hiểu tình cảm là một thứ không thể nào không chế được.

Mà trước đó hắn vốn cho rằng tình cảm là một thứ có thể không chế, cho đến dục vọng cũng có thể khống chế, hắn chỉ là đang thưởng thức đôi môi phớt đỏ như hoa sen kia, mặc cho bản thân tham lam ít lấy hơi thở như hương hoa đó, sau đó liền rời đi.

Hắn tưởng rằng sự xúc chạm như thế này cũng coi như là an toàn rồi, nhưng lại không ngờ được nàng đột nhiên ôm lấy cổ hắn.

Thiếu nữ tình tứ, gương mặt đỏ hồng, giữa đôi mày là sự yêu kiều động lòng người, đôi mắt khép hờ nhìn hắn, sau đó không chút báo trước mà dán môi nàng lên môi hắn. Nàng học dáng vẻ của hắn trước đó, cẩn thận ngậm lấy môi hắn, chiếc lưỡi đỏ hồng tách răng hắn ra, non nớt, nhưng lại làm đủ tư thế ái muội. Hắn không chịu mở miệng ra để nàng đi vào, nàng còn tức giận mà cắn hắn, bàn tay dịu dàng không nhẹ không nặng ôm lấy gáy hắn, tiếp tục hôn hắn, tiếp tục cạy răng hắn ra.

(ra đây em cho mượn cái xà-beng, ông Tống này tào lao quá, khi thì như tró cắn lấy cắn để người ta, giờ người ta chủ động thì ngậm cái miệng lại làm cái gì, định thủ thân như ngọc à)

Hắn không hề biết nàng lại là một học trò giỏi như thế, hắn bị sự chà xát non nớt của nàng làm cho bại trận hoàn toàn, trong lòng rõ biết không nên, nhưng lại dung túng há miệng ra, mặc cho nàng đưa lưỡi vào bên trong, ở trong khoang miệng hắn không ngừng tác quái. Nàng giống như rất ghét cảm giác giữa hai người cư nhiên vẫn còn khoảng cách, vừa hôn chàng vừa nhổm người dậy ôm chặt lấy hắn, đôi chân bị chiếc váy đỏ che đậy cũng nâng lên, quắp lấy eo hắn, khiến cho giữa hai người lần nữa không còn một khẽ hở nàng, đồng thời hai cánh tay mảnh khảnh cũng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của hắn.

Hắn nghĩ, nàng đại khái là không hiểu được hàm nghĩa của những động tác này đâu, cho nên vẫn giống như một đứa trẻ, thích hôn thì đòi hắn muốn, thích dán lại một chỗ với hắn, liền bám lấy hắn không có rời ra. Nàng ước chừng cũng không hiểu được hậu quả sau khi làm những điều này.

Ở trước mặt hắn, nàng lúc nào cũng thành thực như thế, tựa như một trang giấy trắng, mà hắn, lại muốn vẽ lên trang giấy trắng đó một bức tranh xinh đẹp.

(nói nhuốm bẩn luôn cho nó lẹ nhá anh, bày đặt vẽ tranh đồ)

Tất cả đều không nằm trong sự khống chế nữa rồi.

Hắn nhắm mắt lại, lật người đè nàng lên giường.

Khi hắn phản khách thành chủ, Thành Ngọc nhắm mắt lại.

Nàng nói, không hay rồi, lúc đó chàng dừng giữa chừng, nàng vì sao lại lớn gan thả cho bản thân phóng túng như thế, có thể là bởi vì nàng đột nhiên nhớ ra thân phận hắn, hắn là Thủy Thần, mà hôm đó lúc nàng ở Lệ Xuyên, trừ chỗ cây Cổ Bách ở núi Túy Đàm, từng nghe thấy nhân duyên trời định giữa Thủy Thần và thần Na Lan Đa.

Một khắc đó nàng đột nhiên ý thức được Liên Tam vẫn luôn suy nghĩ cho chuyện lâu dài giữa hai người họ, có lẽ căn bản chưa không biết được mối nhân duyên giữa chàng và Na Lan Đa thần, nếu không thì vì sao chàng chưa từng nhắc đến? Theo như tính cách của chàng, nếu như thiên mệnh đã sắp đặt, cuối cùng người ở bên chàng là một người khác, vậy chàng ước chừng cũng sẽ không đụng đến một phàm nhân như nàng.

Một đời của phàm nhân, quá mức ngắn ngủi. Hắn nhắc đến kế hoạch kia với nàng, hi vọng nàng có thể vì hắn mà thành tiên, sau đó đưa nàng lang thang khắp bốn bể. Nhưng ai biết được sau đó sẽ thế nào?

Nàng đột nhiên phát hiện, nàng có thể nắm chặt được, kỳ thực chỉ có chàng ở trước mắt, mà thứ thực sự có thể nắm trong lòng bàn tay, chỉ có sự hoan lạc của bây giờ.

Điều này khiến nàng chợt cảm thấy nhói lòng, nhưng hắn đã vì nàng mà cố gắng đến mức này, nàng nếu con tiếp tục bi quan nữa há chẳng phải là đang phụ lại những khổ sở mà chàng đã phải chịu trước đó sao, vì thế nàng lại suy nghĩ. Có được niềm vui trước mắt là tốt rồi. Lúc này ở bên cạnh chàng, là bản thân nàng, nắm bắt từng giây phút bên chàng, mới là thứ mà nàng cần làm. Vì thế sau khi chàng kết thúc nụ hôn đó, nàng mới buông thả bản thân mặc cho mình phóng túng một lần.

Cửa sổ hơi khép, gió đêm len lỏi lùa vào, làm rối lung chiếc mành sa.

Sau từng lớp mành đang nhảy múa, nụ hôn của chàng càng thêm kịch liệt hơn, giống như không có khoảng cách, dễ dàng thuận lợi dẫn dắt nàng từng động tác của nàng.

Nàng cảm nhận được hắn đang động tình.

Đôi môi nóng bỏng kia rời khỏi môi nàng, một đường lướt xuống cổ, xuống xương quai xanh, ở trên làn da trắng nõn của nàng lưu lại những dấu vết tựa như đóa mai đỏ thắm, mà tay hắn thì ôm chặt lấy eo nàng, trong lúc xoa nắn hơi dùng sức làm rối chiếc váy đỏ.

Nàng dù sao cũng là một thiếu nữ đợi gả, trước khi rời kinh thành, ma ma trong cung cũng đã từng dạy nàng những thường thức cần thiết trong đêm tân hôn, nàng đã không phải là thiếu nữ vô tri ngày trước nữa. Nhưng khi chàng động tình cắn mút chỗ da thịt hơi phiếm hồng dưới xương quai xanh, nàng đã hiểu tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng không hề kháng cự, ngược lại còn cảm thấy điều này nói không chừng chính là mong ước trong lòng mình. Họ sắp phải chia xa rồi, bảy năm, thật sự rất dài.

Nàng là phàm nhân, chàng là thần tiên. Nàng biết mình thực ra hoàn toàn không thể có được chàng mãi mãi. Nàng vô tình nhìn thấy được thiên cơ, biết được sự sắp đặt của vận mệnh, chàng cuối cùng sẽ là phu quân của một vị nữ thần khác. Nàng nghĩ đó nhất định là vì định mệnh an bài nàng chỉ là một phàm nhân, không cách vào ở bên chàng lâu dài đến như thế. Vậy thì mỗi một thời một khắc ở bên nhau thế này, nàng đều hi vọng rằng hai người có thể thực sự ở bên nhau.

Nhưng lúc này đây, hắn lần nữa buông nàng ra.

Nàng lần này nhìn thấy rất rõ ràng, trước đó nàng còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng trong khoảnh khắc chàng thay đổi sắc mặt, quả nhiên là sự kiềm chế và ẩn nhẫn.

Ánh sáng trong mắt hắn lúc tỏ lúc mờ, giống như vô cùng đau đầu, hắn đưa tay lên che trán, thấp giọng nói: "Ta không thể..." Không thể thế nào, chàng lại không nói cho xong.

(là bất lực hả anh)

Nhưng nàng biết ý của hắn. Nàng rũ mắt nhìn y phục xộc xệch trên người, lại nâng mắt nhìn ánh sáng lúc tỏ lúc mờ trong mắt hắn, tựa như được khai sáng, nàng không cần ai dạy cũng biết đó là dục vọng đang bị hắn cố kiềm chế lại, là dục vọng của hắn đối với nàng.

Nàng đột nhiên cười khẽ, lần nữa vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, khẽ nhích người dậy, ở bên tai hắn thì thầm: "Chàng có thể."

Nàng chủ động hôn hắn, giống như một con mèo được cưng sủng, khẽ dán vào vành tai hắn, mê hoặc thấp giọng nói: "Mỗi thời mỗi khắc được ở bên Liên Tam ca ca đều vô cùng quan trọng, trước khi chàng rời đi, trước khi chúng ta phải chia ly, ta muốn Liên Tam ca ca hoàn toàn thuộc về ta..."

Nàng hôn lên khóe môi hắn, cổ hắn, hầu kết, cảm thấy hắn đang cố gắng nuốt khan.

Hắn nắm lấy cánh tay nàng, vô cùng tốn sức, giống như muốn đẩy nàng ra, nhưng lại không hề động đậy.

Nàng ôm lấy cổ hắn, phát ra tiếng mời gọi ngây thơ: "Liên Tam ca ca, chàng không muốn ta ư?"

Tia lý trí căng cứng trong đầu của hắn đứt phựt, đứt đến mức triệt để, bàn tay đang nắm lấy vai dùng sức kéo mạnh nàng vào trong, khiến nàng có chút đau đớn, không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng.  m thanh rên rỉ bên tai tựa như mở ra một cơ quan gì đó, hắn mãnh liệt hôn xuống, mà nàng thì ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ hắn, lúc hắn hôn xuống bên má, khóe môi hơi mím, khẽ cười, sau đó mới nhắm mắt lại, nghênh đón sự khoái lạc, đau đớn còn có sự vĩnh hằng mà chàng đem đến cho mình.

Quốc sư và Thiên Bộ ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ cả một đêm.

Họ chỉ biết điện hạ tỉnh lại rồi, còn những thứ khác đều không nghe thấy, bởi vì bốn bề của nhà gỗ nhỏ đều được bao trùm bởi kết giới cấm âm. Quốc sư đoán có thể hai người họ có nhiều chuyện riêng tư muốn nói, không muốn cho người ngoài nghe được. Thiên Bộ nghe thấy suy đoán của quốc sư, nhàn nhạt cười, không biết đang nghĩ gì chỉ khều khều đống củi.

Khi bình minh ló dạng, cánh cửa nhà gỗ nhỏ cạch một tiếng bị đẩy ra, Tam điện hạ khoác một chiếc ngoại bào đứng trước cửa, mái tóc dài xõa ra sau lưng, thần sắc có hơi biếng nhác.

Thiên Bộ vội lên trước hỏi thăm: "Điện hạ có gì cần phân phó?"

Tam điện hạ chỉ nói một tiếng: "Nước." sau đó liền quay người vào phòng.

Thiên Bộ vội vàng chạy đến cầu cứu quốc sư: "Ở đây không có gì cả, ta cũng không có pháp thuật bên người, làm phiền quốc sư ngài biến ra một..."

Thiên Bộ còn chưa nói hết, quốc sư đã biến ra một bộ trà cụ vô cùng tinh xảo, giống như đã hiểu gật đầu: "Nước sao, ta biết, ngủ dậy hẳn là sẽ khát nước nhỉ." Bê một khay trà đưa cho Thiên Bộ: "Ngươi đem vào hay là ta đem vào?"

Thiên Bộ nhìn quốc sư, ngừng một hồi lâu mới nói: "Ta thực ra là muốn kêu ngươi biến ra một bồn tắm cơ."

Quốc sư sờ đầu: "Nhưng điện hạ không phải là kêu đưa nước sao?"

"Đúng thế." Thiên Bộ bình tĩnh "ừm" một tiếng: "Vì thế nên mới cần bồn tắm, còn cần một bồn nước nóng nữa."

Quốc sư ngẩn người trong chốc lát: "A..." Nói xong từ này, lập tức đỏ tai đỏ mặt: "Ngươi là nói... là nói..."

Thiên Bộ hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, thể hiện ra đủ tố chất của một thị nữ hầu cận, điềm nhiên cười một tiếng: "Điều này có gì đâu, chứng tỏ phong tục cổ xưa của thần tộc chúng ta không có lừa người, lấy Nghịch Lân cầu thân, dù bất cứ thời đại nào cũng có thể mã đáo thành công!" Lại nhìn quốc sư: "Điện hạ có thể cần một bồn tắm đủ cho hai người, làm phiền ngài thi pháp cho."

Quốc sư không còn gì để nói, chỉ làm theo yêu cầu của Thiên Bộ, biến ra một bồn nước nóng, còn biến ra thêm cả bốn chiếc bánh xe.

Thiên Bộ vui vẻ đẩy bồn tắm vào bên trong, mà vị quốc sư nào đó sau khi làm xong hết mọi việc, lại hồ nghi đứng bên đống lửa, lần đầu tiên đối với ý nghĩa của việc tu đạo của bản thân, sản sinh ra một sự hoài nghi.

Ánh bình minh ló dạng bên chân trời, dần dần chiếu sáng cả khu rừng màu hoàng kim.

Lại là một ngày đẹp trời.

Quá khứ chậm rãi7.7.2021

______(1)Nghịch lân: ở đây chỉ vảy ngược của rồng, em tra google có nhiều cách nói, có chỗ nói rằng "Trong truyền thuyết, dưới cổ của rồng có một lớp vẩy lớp vảy này lại mọc ngược, nên gọi là "vảy ngược", lớp "vảy ngược" này tuyệt đối không được sờ vào. Chỉ cần bạn sờ vào nó, thì rồng sẽ đau thấu tim, nhất định sẽ giãy giụa đến đảo lộn trời đất."Có chỗ thì nói "Theo quan niệm trong truyền thuyết, vảy ngược của rồng là một mảnh vải hình trăng khuyết màu trắng trước cổ rồng, máu từ tim rồng chảy qua huyết quản chủ dưới mảnh vảy đó chảy ra khắp toàn thân. Vảy ngược vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên, song nhổ ra thì rồng sẽ chết."

(2) vào link này để hiểu rõ hơn ha: https://dembuon.vn/threads/tam-thu-luc-le-la-gi.44875/

(3)Mọi người coi phần chú thích ở chương 15.1 nhá
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.