Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường Thất

Theo như lời Thiên Bộ nói, trong thời đại Hồng Hoang, nếu như có vị long quân nào lấy nghịch lân ra để cầu thân, thì vị nữ tử sau khi nhận lấy nghịch lân, đồng thời qua đêm với vị long quân kia, thì hai người đã coi như là kết thành phu thê, và được thiên địa chứng giám rồi. Quá trình tuy đơn giản như trên mặt ý nghĩa nó cũng không khác gì so với tam thư lục lễ của Thần tộc và tam môi lục sính của phàm giới, mà cũng bởi vì đây là lễ tiết từ thời xa xưa, cho nên càng trang trọng, thần bí lãng mạn và hoàn mỹ hơn.

Nhưng quốc sư thân là nương gia (nhà mẹ) của quận chúa, bởi vì vẫn là thân phận phàm nhân cho nên hắn lại có một cách nhìn khác.

Quốc sư cảm thấy, quận chúa nếu như đã là người phàm thì đối với chuyện đại sự như thành thân, vẫn nên y theo lễ tiết của phàm thế để cử hành một lần mới phải đạo. Tuy rằng trước mắt việc tam môi lục sính không có khả năng, nhưng mà tân lang tân nương ít nhất vẫn nên tuân theo lễ tiết phàm thế, tránh gặp nhau ba ngày, sau đó tân lang mới đến xin hỏi cưới tân nương về, hai người cùng nhau bái thiên địa lễ cao đường gì đó, điều này hoàn toàn có thể làm được.

Chiều hôm đó khi bốn người họ cùng nhau ngồi uống trà chiều, quốc sư liền bày tỏ với mọi người kiến nghị không chút thành thục này, chỉ là không ngờ Tam Điện Hạ còn chưa mở miệng thì quận chúa đã nói trước: "Không cần phiền phức thế đâu."

Quốc sư chú ý thấy Tam Điện Hạ hơi liếc nhìn qua quận chúa, sau đó tựa như đã hiểu gì đó, khẽ mỉm cười, bất quá cũng không nói gì.

Quốc sư vừa không hiểu phản ứng của quận chúa lại cũng không hiểu được phản ứng Tam Điện Hạ, tuy rằng có chút hồ đồ, nhưng vẫn rất kiên trì với kiến nghị của mình: "Sao lại gọi là phiền phức? Dù sao thì quận chúa cũng là thiên kim cành vàng lá ngọc, đối với truyện gả cưới này vẫn là nên thận trọng thì hơn." Quốc sư hết lời khuyên bảo: "Cái gọi là lễ tiết thì không được bỏ đi, phàm là lễ tiết thì nếu có thể bổ sung được thì nên bổ sung vào, ví như việc để quận chúa và điện hạ tách ra ba ngày không gặp nhau , đây kỳ thực là một chuyện rất có đạo lý." Còn về đạo lý gì thì quốc sư nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, cho nên hắn cũng không nói, quay người nhìn Thành Ngọc nói tiếp: "Nếu như những lễ tiết này không được bổ sung thì trong mắt người phàm, quận chúa căn bản không có thành thân với Tam Điện Hạ, cho nên những lễ tiết này không thể không bổ sung được!"

Thành Ngọc hình như hoàn toàn không bị hắn dọa, cúi đầu nhìn chén trà trên tay một hồi, rất bình tĩnh nói với quốc sư: "Vậy thì không tính chúng ta đã thành thân là được rồi, đợi bảy năm sau Liên Tam ca ca quay về tìm ta, đến lúc đó bổ sung mấy cái hư lễ đó cũng không muộn, ta có thể đợi."

Quốc sư ngốc lăng. Hắn cùng Tam Điện Hạ đứng cùng chiến tuyển, hắn đương nhiên cũng không cố ý làm chướng ngại mối hôn sự giữa Thành Ngọc và Tam điện hạ, chỉ là nghĩ đến việc tiên đế trước đây đối xử với hắn rất tốt, cho nên việc để cho Liên Tam dễ dàng cưới được nữ nhi của Thành gia như thế này, thì há chẳng phải hắn sẽ cảm thấy rất có lỗi với tiên đế sao, thế nên hắn mới đưa ra cái đề nghị này, nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ đến chỉ với hai ba câu nói của mình đã khiến cho tân nương mới lừa được về tay của Tam Điện Hạ chạy mất. Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tam Điện Hạ đang nhìn về phía mình, quốc sư run lên một cái, vội vàng nói chữa: "Đã thành thân rồi, sao có thể không tính cơ chứ? Ha ha."

Thị nữ trung thành Thiên Bộ cơ hồ đồng thời mở miệng một lúc với quốc sư: "Mối hôn sự tốt như thế, sao có thể không tính cơ chứ?" Lời nói ra tuy không khác với quốc sư là mấy nhưng lại thành tâm hơn hắn hiểu, vả lại đối với một trực nam như quốc sư, thì suy nghĩ Thiên Bộ rõ ràng sâu sắc hơn nhiều: "Quận chúa đã nhận nghịch lân của điện hạ rồi, vậy thì xác thực là đã kết thành phu thê cùng điện hạ, là người của Nguyên Cực Cung chúng ta rồi, nếu như đợi bảy năm sau tổ chức lễ tiết của phàm thế mới tính điện hạ và quận chúa đã thành thân, vạn nhất trong khoảng thời gian này quận chúa mang thai tiểu điện hạ, vậy thì phải tính như thế nào?"

Một lời này của Thiên Bộ nói ra, mọi người đều sửng sốt, đến vị Tam Điện Hạ trước giờ vốn bình tĩnh nhất cũng phải dừng lại động tác đang pha trà. Thành Ngọc rất lâu sau mới phản ứng lại, cố gắng gượng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không gắng nổi nữa, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu trở nên đỏ bừng: "Thiên, Thiên Bộ tỷ tỷ, tỷ nói bừa gì thế..."

Thiên Bộ mím môi cười. Quốc sư là một đạo sĩ, đầu gỗ bẩm sinh, đương nhiên không hiểu được việc quận chúa không nguyện ý lập tức cử hành phàm lễ, là vì điện hạ lần này chỉ có thể ở lại trong cảnh này hơn một tháng, sau đó buộc phải quay lại Cửu Trùng Thiên để lĩnh phạt, quận chúa muốn ở cùng với điện hạ lâu hơn một chút, đương nhiên không thể chịu được việc khi không lại phải lãng phí thời gian được ở bên nhau của họ được.

Quốc sư không hiểu chuyện phong nguyệt, Thiên Bộ lại là người dựa vào chút bản lĩnh thấu tình đạt lý này để kiếm cơm. Thiên Bộ lại mím miệng cười, nói với Thành Ngọc: "Bất quá lời quốc sư đại nhân vừa nói cũng có vài phần đạo lý, lễ nghi của người phàm quả thật rất quan trọng đối với quận chúa." Lại quay sang nói với Liên Tam: "Nhưng theo như kiến thức cạn cợt mà nô tỳ biết thì phần lễ mà tân lang tân nương trước ngày thành hôn không được gặp nhau đó, lại chính là điểm bất cập vô cùng lớn trong lễ nghi chốn phàm trần, cho nên có thể bớt đi được phần lễ tiết này, đợi lát nữa nô tỳ sẽ đi chuẩn bị nến long phụng, sau đó bổ sung phần bái thiên địa cho điện hạ và quận chúa, thì coi như là hoàn thành được phàm lễ rồi, điện hạ thấy thế nào ạ?"

Điện hạ đưa chén trà cho quận chúa, ôn nhu hỏi ý kiến của nàng: "Nàng nói xem?"

Quận chúa cố giả vờ điềm tĩnh nhận lấy chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm mới gật đầu: "Ừm, thế cũng được." Thấy dáng vẻ bình tĩnh và gương mặt đỏ bừng không chút hòa hợp trên gương mặt nàng. Sau khi nói xong câu đó, nàng lại tiếp tục vùi đầu vào trong chén trà không chịu ngẩng lên.

Điện hạ giống như cảm thấy dáng vẻ của quận chúa như thế vui vui, trong đáy mắt hiện lên ý cười, đưa tay ra cầm lấy chén trà của nàng: "Uống có hai ngụm thôi mà, sao lại uống lâu thế?"

Quận chúa trừng mắt nhìn điện hạ một cái, mặt càng đỏ hơn, giành lại chén trà: "Uống xong rồi ta cũng thích cầm nó trên tay vậy đó!"

Thấy hai người họ như thế, Thiên Bộ nhướng mắt ra hiệu với quốc sư. Nhưng đầu óc quốc sư lúc này vẫn còn mờ mịt, cả người đều mơ mơ hồ hồ, lúc thì nghĩ rằng long tộc có phải đều rất lợi hại, quận chúa mới ở cùng điện hạ được mấy ngày, cư nhiên đã âm thầm lo lắng đến việc sẽ sinh ra tiểu điện hạ rồi! Lúc lại nghĩ nam nữ trước khi thành thân không gặp mặt rõ ràng là một lễ tiết truyền thống quan trọng đến thế, sao có thể gọi là bất cập được, đang lúc muốn biện luận cùng Thiên Bộ một phen.... Cho nên hắn căn bản không chú ý đến ánh mắt đầy hàm ý của Thiên Bộ. Thiên Bộ nhịn không được, kéo luôn quốc sư lại, thi lễ với Tam Điện Hạ: "Nô tỳ bây giờ sẽ cùng quốc sư đại nhân xuống dưới kia chuẩn bị một."

Tam Điện Hạ gật đầu, Thiên Bộ nắm lấy ống tay áo của quốc sư, kéo hắn nhanh chóng rời đi.

Đợi cho bóng dáng người kia đã khuất lại sau rừng trúc, dưới gốc cây Vân Tùng, Tam Điện Hạ mới đứng dậy đổi qua ngồi vị trí bên cạnh Thành Ngọc, đưa tay ra sờ lên đôi má bây giờ đã phiếm đỏ của nàng: "Mặt sao lại đỏ thành thế này?"

Thành Ngọc vẫn giữ tư thế ngồi im, hai tay kê lên nơi góc bàn trà, cúi đầu xoay xoay chén trà trong tay, thấp giọng nói: "Ta vốn cho rằng Thiên Bộ tỷ tỷ là một người đứng đắn..."

Chàng cười cười: "Nàng ấy quả thực là một người đứng đắn."

Thiếu nữ tức giận ngẩng đầu lên: "Tỷ ấy không phải, tỷ ấy nói..." Thế nhưng nói đến đây, nàng lại không thể nào nói tiếp được rằng là vì Thiên Bộ vừa lới trêu chọc nàng rằng nàng sẽ có tiểu hài tử, khẽ cắn môi không biết làm gì mới tốt, nửa ngày sau mới hừ một tiếng nói: "Không nói nữa!"

Chàng nhìn nàng hồi lâu, cánh tay tựa như dương chi bạch ngọc kia phủ lên cánh tay nàng, khẽ giọng nói: "Sẽ không có tiểu hài tử đâu, đừng sợ."

Vừa nghe thấy ba chữ "tiểu hài tử" nàng liền vô thức mà tai đỏ mặt hồng, theo bản năng phản bác lại: "Ta mới không sợ ấy..." Sau khi phản bác ha, như thấy có gì không đúng, hơi hơi ngẩn ra, quay lại ngẩng đầu lên, tựa như hiểu lại như không hiểu nhìn hắn: "Vì sao lại không có??

Giống như không ngờ được nàng sẽ hỏi như thế, chàng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại kịp, ôn hòa đáp lời nàng: "Bởi vì bây giờ không phải là lúc thích hợp."

Nàng gật đầu, lại suy nghĩ một hồi: "Nhưng nếu như có, thì ta cũng không sợ." Khuôn mặt không còn đỏ nữa, nhưng vẫn cảm thấy thẹn thùng, vì thế kê đầu lên hai cánh tay, nằm bò trên bàn trà, chỉ hơi nghiêng người qua len lén liếc nhìn Liên Tam, cắn cắn môi, ánh mắt vô cùng chân thành, nhưng lời nói ra lại cực kỳ ngây thơ: "Nếu như có con thì ta có thể sẽ không uống Tịch Trần, ta sẽ sinh con ra, sau đó vừa nuôi dưỡng nó vừa đợi chàng quay trở về."

Nghe lời nàng nói, chàng chợt thất thần, cúi đầu nhìn nàng ngây ngẩy, trong đôi đồng từ màu hổ phách có thứ gì đó rất xa vời rất sâu lắng. Nàng không hiểu đó là gì, chỉ cảm thấy thứ đó khiến cho đôi mắt chàng trở nên sáng lấp lánh, tựa như ánh sao xinh đẹp rơi xuống trong màn đêm tăm tối, vô cùng thu hút người khác. Thế nên nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, đưa tay ra chạm lên khóe mắt chàng.

Chàng hồi thần lại, nắm lấy tay nàng, đưa ngón tay trắng như ngọc đưa đến bên môi mình, khẽ hôn lên đầu ngón tay nàng: "Là ta không tốt." Hắn nói.

Hắn không nói ra hắn không tốt chỗ nào, nhưng nàng lại nghe hiểu được ý của hắn. Là hắn không tốt, không thể cho nàng một hôn lễ thật long trọng, là hắn không tốt, bởi vì thậm chí đến việc sau khi thành thân lại không thể như những người bình thường khác mà ở lại bên cạnh nàng, đến chuyện cùng nàng sinh con nuôi con cũng không thể làm được. Nhưng nàng vốn dĩ không cần cái gì mà hôn lễ long trọng, cũng hoàn toàn không khát vọng mối quan hệ hôn nhân quá ư mỹ mãn.

Nàng khẽ chớp chớp mắt, rất nghiêm túc mà đáp lời chàng: "Chàng không có gì là không tốt cả." Sau đó cười cười lắc lắc cổ tay, chiếc lắc tay làm từ hồng ngọc ngân lân khẽ đung đưa trên cổ tay, phát ra ánh sáng diễm lệ: "Chàng tặng ta thứ này, cái này còn tốt hơn bất cứ thứ gì trên đời."

Nàng nhích đến gần, đưa tay sờ lên cổ hắn: "Thiên Bộ tỷ tỷ nói bộ trang sức này là chàng dùng nghịch lân của mình để làm, ta  nghe mà sợ muốn chết." Ngừng một lúc, ngón tay chạm lên yết hầu chàng, giống như sợ làm chàng đau nên chỉ nhè nhẹ chạm vào, tựa như lông vũ lướt qua: "Mảnh nghịch lân đó, vốn nằm ở đây có đúng không?"

Hầu kết nhô ra trên cổ hắn khẽ động đậy, hắn nắm lấy tay nàng, đưa đến nơi mềm mại bên dưới hầu kết: "là ở đây."

Khi ngón tay chạm đến phần da thịt chỗ đó, nàng hơi run rẩy, ánh mắt chợt lộ ra thần sắc âu lo: "Còn đau không?"

Hắn lắc đầu: "Không đau."

Nàng lại không dám chạm vào nữa, chỉ nhíu mày lo lắng hỏi: "Không có nghịch lân bảo hộ, nơi đây có phải sẽ rất nguy hiểm không?"

Hắn bật cười: "Nếu như muốn cho ta một nhát chí mạng ở chỗ này, thì tiền đề là hắn phải đến được gần ta trước đã." Trong giọng nói hàm chứa ý khiêu khích: "Thế gian này trừ nàng ra, còn ai có thể đến gần ta như thế này được nữa?"

Tuy chỉ là lời nói khiêu khích, nhưng lại khiến cho nàng được an ủi phần nào, nàng nhẹ thở phào, nhìn chăm chú vào nơi đó, đột nhiên dựa người qua, tay nắm lấy vai hắn, dán đôi môi đỏ mọng lên phần da thịt đã mất đi nghịch  lân kia, rất dịu dàng và mềm mại mà hôn lên nó.

Thân thế hắn chợt căng cứng, tay trái ôm lấy eo nàng, thanh âm có hơi bất ổn: "A Ngọc."

Nàng ngây ngô nhìn hắn.

Chàng rũ mắt, nhìn thằng vào mặt nàng: "Đừng có trêu chọc người bừa bãi như thế."

Nàng sửng sốt, đột nhiên như hiểu được điều gì, mắt lại đỏ bừng lên: "Ta mới không thèm trêu chọc chàng, chàng đừng có nghĩ bừa!" Nói xong rất nhanh lại bật người khỏi vòng tay hắn, lùi về sau hai bước cắn cắn môi, rồi làm mặt quỷ với hắn: "Liên Tam ca ca phải tĩnh tâm, đừng có suy nghĩ lộn xộn! ta đi xem Thiên Bộ tỷ tỷ chuẩn bị cho chúng ta như thế nào rồi!" Đi được vài bước lại lùi lại, kéo hắn lên, mềm mại yêu cầu hắn: "Bỏ đi, ta vẫn không muốn đi một mình, chàng đi với ta!"

Hắn đứng dậy theo nàng, cưng sủng mà xoa đầu nàng: "Dính người."

Sau khi phàm lễ kết thúc, một tháng ở trong Tiểu Sa La cảnh, hai người họ quả thực là dính lấy nhau như hình với bóng, cơ hồ là giờ khắc nào cũng ở bên nhau.

Vạn năm trước, nữ tử bên cạnh Tam Điện Hạ phải gọi là sóng sau dồn sóng trước, bọn họ ở bên cạnh điện hạ thế nào Thiên Bộ rõ hơn ai hết. Các thần nữ đó tựa như thiêu thân lao vào trong lửa, người này nối tiếp người kia vào Nguyên Cực Cung, mỗi một vị đều tin rằng mình đủ đặc biệt, đủ mị lực để khiến cho chàng lãng tử phải quay đầu, đồng thời có được trái tim của vị điện hạ lạnh lùng vạn người mê này. Nhưng trên thực tế, những thần nữ đó vào trong Nguyên Cực Cung, lại chẳng khác đám hoa cỏ, một bức hoạ , một  ngọc khí được sưu tầm vào trong Nguyên Cực cung, chẳng cảm thấy có gì khác biệt.

Tam Điện Hạ chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến bọn họ. Nhớ đến mấy người họ, hắn sẽ giống như đang thưởng thức một bức tranh, hay một thứ đồ cổ; hoặc lúc thưởng thức họ, hắn sẽ cảm thấy họ tốt đẹp,nhưng ánh nhìn của hắn với họnlại rất lãnh đạm, đến cảm xúc cũng rất thờ ơ.(Tống tra)

Thiên Bộ hiểu, khi điện hạ và các thần nữ đó ở cùng nhau, lúc hắn nhìn họ, những vị thần nữ đó tuy có dung sắc tuyệt trần nhưng lại không cách nào lọt vào mắt hắn, từ đáy lòng hắn quả thực không có bất cứ cảm xúc gì. Thấy hồng nhan của họ, cũng như nhìn thấy bộ xương trắng, hoàn toàn không có chút rung động, chỉ cảm thấy hồng nhan thì dễ phai, thiên đạo đều là như thế, vạn vật lưu chuyển, sinh diệt vô thường, hoang vu lại vô vị.

Nhưng mà giờ đây, lúc này, khi điện hạ ở bên quận chúa, tất cả đều trở nên thật khác biệt. Khi điện hạ nhìn quận chúa, tuyệt đối không lãnh đạm giống như đang thưởng thức một đóa hoa, một bức họa, một thứ đồ ngọc. Ánh mắt rơi trên người nàng đều rất mực chuyên chú, ôn nhu mà sâu lắng. Sâu lắng ở đâu thì Thiên Bộ không nhìn ra được, nhưng nàng cảm thấy khi điện hạ ngưng mắt nhìn quận chúa, cảm giác như điện hạ đang nghĩ vị thiếu nữ đó là một bộ phận không thể thiếu trong cuộc đời hắn, không thể chia cắt cũng không thể mất đi. Mà trước đó, đối với Tam Điện Hạ mà nói, thế gian này không có thứ gì mà hắn không thể không được mất đi.

Hắn nghiêm túc chân thành đối với nàng như thế, mỗi một chữ nàng nói ra hắn đều rất kiên nhẫn lắng nghe, hắn cảm thấy như nhìn nàng bao nhiêu cũng không thấy đủ, mỗi một biểu cảm trên gương mặt nàng hắn đều yêu thích, có thể nhìn rất lâu. Thiên Bộ còn nhớ, có một lần quận chúa ngủ quên bên bờ hồ, điện hạ co gối ngồi dưới gốc cây Vân Tùng, duỗi chân ra để cho quận chúa gối đầu lên. Quận chúa ngủ tận hai canh giờ, điện hạ cúi mặt nhìn nàng hai canh giờ, Hắn hình như đang cố gắng bắt lấy mỗi một khoảnh khắc mỗi một suy nghĩ trong mình, muốn đem dáng vẻ của nàng khắc sâu vào trong tâm khảm. Hai canh giờ trôi qua, quận chúa tỉnh giấc, dụi dụi mắt hỏi hắn: "Ta ngủ bao lâu rồi?" điện hạ đưa tay búng trán nàng: "Một lát thôi, không lâu lắm."

Thiên Bộ chưa từng thấy một điện hạ như thế.

Cửu Thiên thần nữ hẳn là không thể nào ngờ được, Tam Điện Hạ nhìn như phong lưu thực chất lại xa xôi tựa như tuyết như mây trên trời, xa cách đến mức không cách nào đến gần được nửa bước mà bọn họ theo đuổi cả vạn năm, cuối cùng lại vì một phàm nhân mà bước xuống khỏi đám mây.

Cuối cùng lại là một phàm nhân chiếm được trái tim của điện hạ.

Họ ngươi tranh ta đoạt cả vạn năm, cuối cùng lại thua bởi một phàm nhân.Ai có thể ngờ được chứ.

Thiên Bộ hoàn toàn không cảm thấy đáng tiếc cho các thần nữ kia.Quận chúa tuy rằng chỉ là một phàm nhân, nhưng nàng có một gương mặt xinh đẹp động lòng người, trong nét ngây thơ lại mang theo sự phong tình mà chính nàng cũng không phát hiện ra được, lúc ngửa đầu nhìn điện hạ, sự yêu thích và dựa dẫm trong đáy mắt kia, rất khó lòng khiến người khác nhìn vào cảm thấy không động lòng cho được.

Phàm nhân thường dùng bốn chữ "thần tiên quyến lữ" để hình dung một đôi nam nữ mà họ cho là xứng đôi vừa lứa. Thiên Bộ cảm thấy điện hạ và quận chúa quả thực rất hợp với bốn chữ này. Nhưng vừa nghĩ đến thái độ nghiêm khắc của Cửu Trùng Thiên đối với chuyện tiên phàm yêu nhau này. Lại không nhịn được mà cảm thấy lo lắng cho hai người họ.

Đại khái là vào ngày thứ ba mươi bảy, lúc nửa đêm, Liên Tam cảm thấy có một đạo linh lực đánh vào trong Tiểu Sa La cảnh, chấn động lớn đến mức làm cho cả thế giới nhỏ bé này có hơi lung lay. Có thể rót linh lực vào trong Tiểu Sa La cảnh này, đồng thời làm cho nó chấn động đến thế này, một vị thần như thế Tam Điện Hạ chỉ biết có một người, đó là Đông Hoa đế quân của cung Thái Thần.

Linh lực này không có ý công kích, mà càng giống như đang nhắc nhở người trong cảnh đang có khách từ phương xa đến gặp.

Tính toán thời gian, quả thực chính là lúc nên có một vị thần trên cửu thiên xuống bắt hắn rồi. Với sự thông tuệ của Liên Tam, đương nhiên không nên nỗi cảm thấy thiên quân cư nhiên có bản lĩnh đến mức mời được vị đế quân ở Thái Thần cung phụng mệnh, suy nghĩ vừa chuyển, đoán rằng có lẽ đế quân đã nghe được chuyện hắn gây ra đối với chốn phàm thế, nên mới chủ động đến giúp hắn dọn dẹp mớ rắc rồi này. Tính cách đế quân nhìn thì giống như không thích quản mấy chuyện lặt vặt, nhưng từ nhỏ hắn đã lăn lộn trưởng thành trong Thái Thần cung, gặp đế quân còn nhiều hơn là gặp thiên quân, đế quân sớm đã coi như là một nửa người của Thái Thần cung rồi, chuyện của hắn, đế quân quả thực vẫn sẽ quản một chút.

(Nghe như nói ông Tống là một nửa của cụ á, chết mịa, em lậm đam mỹ quá, nhưng mà...thề, em ngậm không nổi mồm haha)

Tam Điện Hạ đứng dậy khoác áo ngoài, mở cửa ta, thấy bên ngoài trúc lầu mưa gió mông lung, bên trời thấp thoáng xuất hiện một đạo tử quang. Xem ra người đến quả thực là đế quân lão nhân gia rồi, đế quân lần này ước chừng là đang đợi ở cửa vào Tiểu Sa La cảnh chỗ Nam Nhiễm cổ mộ.

Thời khắc rời đi đã đến rồi.

Chàng trầm mặc nhìn đạo tử quang đó hồi lâu, sau mới đóng cửa lại, quay về bên giường, dưới mành trướng toả ra một chút ánh sáng nhàn nhạt. Hắn đưa tay vén màn ra.

Trong màn trướng, hương thơm của hoa cỏ và Bạch Kỳ Nam vấn vít, là khí tức vô cùng tư mật sau một đêm hoan lạc, mùi hương đó quấn lấy nhau, vô cùng ấm áp, lan ra len lỏi từng tấc đất ở nơi đây. Thiếu nữ tỉnh dậy rồi, trung y còn khoác hờ, mái tóc dài đen nhánh xõa ra sau lưng, có chút mờ mịt ôm chăn ngồi giữa giường, một bàn chân trần lộ ra khỏi chiếc chăn gấm, bên chân một viên dạ minh châu lớn bằng quả trứng ngỗng lăn xuống, ánh sáng mông lung trong trướng là từ đây mà có.

Nàng nhìn hắn, bộ dáng yêu kiều tựa như bị tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngày xuân, khẽ nghiêng đầu oán thán: "Chàng đi đâu đó?"

Hắn không đáp lại lời nàng, chỉ nói: "Bên ngoài mưa rồi."

Nàng không hỏi thêm, thất thần kéo chăn lên quấn chặt lấy gương mặt, giống như đang cố làm cho mình tỉnh táo lại. Chiếc mền bị kéo lên, bàn chân trần cũng lộ ra thêm một chút nữa, hiện ra một chiếc lắc chân hình cánh hồng liên tinh xảo. Làn da trắng nõn, lắc chân bằng bạc, hoa sen đỏ, bởi vì nơi đó quá mức xinh đẹp, cho nên vết hằn trên bàn chân trần của Thành Ngọc hiện lên vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Tam Điện Hạ dừng lại trên vết hằn đó.

Ánh măt thiếu nữ cũng nhìn theo hắn, nhìn thấy vết hằn kia, ngẩn ngơ một lúc, sờ sờ xuống dưới bàn chân: "A, để lại dấu nè." Nàng khẽ nói.

Gãi hai cái vào nơi đó, nàng nhìn chàng, trên má vẫn còn lưu lại dấu vết do trùm mền quá chặt, đôi môi đỏ mọng cũng chưa nhạt đi, nhìn giống như một đóa hoa nở rộ, lại giống như một quả Phong Thục, thế nhưng ánh mắt và thần sắc của nàng lại thuần túy đến đòi mạng: "Bất quá cũng không có đau đớn gì, da của ta có hơi nhạy cảm, dùng sức tí là nó sẽ để lại vết hằn, nhưng quả thực không đau chút nào đâu." Trong giọng nói mang theo chút khó xử lại pha thêm chút nghèn nghẹn.

Chàng dỡ mép giường ngồi xuống, nắm lấy bàn chân của nàng xoa xoa, sau đó đặt nó lại vào trong mền: "Lần sau ta sẽ cẩn thận."

Nàng còn ngây thơ đánh giá: "Ừm, cẩn thận chút là không sao rồi."

Hắn nghe giọng nói nghèn nghẹn của nàng, vừa buồn cười lại cảm thấy đau lòng, sờ đầu nàng nói: "Muốn uống nước không?" nói rồi muốn đứng dậy đi rót nước cho nàng.

Bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy cổ tay hắn, không dùng sức nhưng vẫn có thể kéo hắn lại được: "Không muốn uống nước."

"Được." hắn ngồi xuống, thuận thế ôm lấy nàng, kéo nàng nằm xuống giường, xoa xoa vết hằn bên má nàng: "Vậy thì ngủ thêm một lát đi, trời còn lâu mới sáng."

Nàng không lập tức nhắm mắt, nắm lấy cổ áo hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, ngẫm nghĩ một hồi lại ngẩng đầu lên: "Ta ngủ rồi chàng sẽ rời đi sao?"

Hắn sửng sốt.

Dạ minh châu lăn vào bên trong giường, bị bức mành che lấp, ánh sáng càng trở nên yếu ớt hơn nữa. Trong ánh sáng dịu dàng mà yếu ớt, biểu cảm của thiếu nữ rất bình tĩnh, thấy hắn im lặng không nói hồi lâu, mâu quang chợt dâng lên một tầng sương mù, rồi giống như phát giác ra sự tồn tại của sự ẩm ướt, nàng lập tức cúi đầu, lúc nâng mắt lên, sương mù trong mắt lại bình ổn trở lại: "Ta không buồn." nàng khẽ giọng nói, nắm lấy tay hắn, dùng mặt mình dán vào lòng bàn tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như muốn thuyết phục hắn tin tưởng nàng: "Chàng đừng lo."

Nàng cố giả vờ bình tĩnh nhưng trong đáy mắt toàn bộ đều là nỗi bi thương, còn nói với hắn rằng nàng không buồn, để chàng đừng cảm thấy lo lắng. Nàng thế này, khiến cho lòng hắn vừa xót xa lại vừa mềm mại. Hắn nhìn nàng, vẫn giữ nguyên tư thế bị nàng nắm tay, lần nữa xoa lên má nàng: "Đừng cố chịu đựng."

Nàng rũ mắt yên lặng một hồi, đột nhiên nói: "Vào cái đêm ở bên sông Thải Thạch, Mẫn Đạt vương tử cách một bờ sông bắn pháo hoa tặng cho ta."

Tay chàng ngừng lại, đôi lông mày hơi nhíu.(chai giấm đổ rồi kìa....)

Nàng nâng mắt, thấy dáng vẻ này của hắn, ngây ra một lúc, đột nhiên bật cười, ngón tay chạm vào mi tâm của hắn, khẽ xoa xoa cho nó giãn ra: "Như thế thôi đã không vui rồi sao, chàng cũng đâu biết ta sẽ nói gì."

Hắn nhéo mặt nàng: "Vậy nàng muốn nói gì?"

Nàng vẫn giống như một chú cá nhỏ, ôn thuận mà cuộn mình trong lòng hắn, dán chặt lấy hắn, khẽ giọng nói: "Lúc đó xem pháo hoa, ta đã nghĩ đời này sợ là không thể gặp lại Liên Tam ca ca được nữa rồi, lúc đó thực sự rất buồn."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Bây giờ thế này, tốt hơn lúc đó rất nhiều, chỉ là chia cách tạm thời thôi, ta không cảm thấy có gì khó chịu cả."

Nàng dùng giọng điệu như bình thường để nói, thế nhưng lời nói ra lại vô cùng chân thành, khiến người khác chấn động không thôi, thế nhưng chính nàng lại không biết được, bản thân cứ ngây ngây ngô ngô, vô tri vô giác, thuần chí nhiệt tình như thế.

Hắn nhịn không được mà hôn lên môi nàng, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn ngoan ngoãn đáp lại hắn.

Bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi không ngừng vang lên.

Đêm rất sâu, cũng rất nặng nề.

Quá khứ chậm rãi11.07.2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.