Tiểu Sa La cảnh không phải là một thế giới ổn định, thời gian bốn mùa không định, các cảnh cũng thay đổi không ngừng, mấy ngày trước lúc Thành Ngọc bị Chiêu Hy cướp đến đây, trong cảnh này còn là gió xuân ấm áp, thế mà chỉ mới cách có vài ngày, đến đây lần nữa, thì thời gian đã đến mùa thu rồi.
Tam Điện Hạ quả là một vị thần rất mạnh, sau một hồi xé đất mở biển, điều phục sóng lớn, huấn phục bốn thú, cư nhiên vẫn còn sức để nói chuyện với tiểu quận chúa lâu đến như vậy, nghĩ đến đây đến điều này, quốc sư không khỏi cảm thấy vô cùng kính phục Liên Tống. Nhưng mà quốc sư đứng cách đó mấy trượng nhìn thấy thần sắc của Tam Điện Hạ, cứ cảm thấy y đang cố gắng gượng, cũng không biết lúc nào sẽ ngất đi.
Dự cảm này khá là chính xác, sau khi giải quyết mọi hiểu lầm với Thành Ngọc, sau đó Tam Điện Hạ cùng với tiểu quận chúa ngồi dưới gốc Hồ Dương đợi mặt trời lên, lúc này hắn cuối cùng cũng không phụ lại suy nghĩ của quốc sư mà ngất đi. Cảnh tượng lúc đó vô cùng hỗn loạn, may thay có Thiên Bộ là một tiểu tiên nga từng trải, rất nhanh đã kiên định nói với họ rằng Tam Điện Hạ chỉ là hao tổn quá nhiều tu vi, mệt mỏi quá độ, chỉ cần tìm một nơi nào đó để y yên tĩnh nghỉ ngơi là được rồi, quận chúa và quốc sư lúc này mới miễn cưỡng an tâm
Ba người bàn bạc với nhau, cảm thấy Tiểu Sa La cảnh là nơi tốt nhất, ít nhất là sẽ không có ai đến đó quấy rầy họ, liền lợi dụng sáo Vô Thanh để bước vào cảnh đó.
Ý của Thiên Bộ là Tam Điện Hạ lấy tướng thần long hiện thế, xé đất mở biển, chuyện này ắt hẳn sẽ gây chấn động đến cửu thiên. Thế nhưng gây ra động tĩnh lớn như thế, trên kia vì sao lại không lập tức phái người xuống bắt họ lại? Đó là bởi vì dù sao Cửu Trùng Thiên cũng là một nơi cực kỳ tuân thủ phép tắc, bắt người cũng không phải là chuyện một câu nói của thiên quân có thể quyết định được, mà sẽ phải mở cuộc họp bàn, các thần tiên tụ lại với nhau rồi bàn bạc, quyết định xem sẽ phái vị thần thiên nào nhận trọng trách đi bắt người. Sau khi chọn được người, thiên quân còn phải ký một điều lệnh, đưa cho vị thần tiên nhận trọng trách kia, mới có thể đi làm nhiệm vụ được. Toàn bộ quá trình này không đến hai canh giờ tuyệt đối không thể làm xong hết được, mà Cửu Trùng Thiên một ngày, chốn phàm thế một năm, tính toán một chút, thì cũng phải hai tháng sau mới có người trên thiên giới xuống tìm họ phiền phức. Vậy nên cho dù Tam Điện Hạ ở trong cảnh Tiểu Sa La cảnh này nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng hay một tháng vẫn không tỉnh lại, mọi người cũng không cần phải hoang mang, dù sao thì với cái chế độ hội nghị dân chủ nghị chính khó gần của Cửu Trùng Thiên, thời gian còn lại của họ vẫn còn nhiều chán.
Thiên Bộ nói rất có lý có tình, quốc sư cũng cảm thấy vô cùng tin phục, đồng thời thấy Thiên Bộ từ đầu đến cuối đều thấu tình đạt lý như thế, quốc sư cuối cùng cũng hiểu được vị thần tiên tuổi còn trẻ như thế này nhưng lại có thể làm chưởng quản tiên nga ở Nguyên Cực cung, hóa ra không phải chỉ là vì nàng xinh đẹp không thôi, không nhịn được mà càng thêm tán thưởng nàng.Thiên Bộ cũng là một tiểu tiên nga tự tin, khẽ cười: "Không giấu quốc sư, trong tất cả các chưởng sự ở Cửu Trùng Thiên, nếu như ta xếp thứ hai, thì quả thực chỉ có vị Trọng Lâm tiên quan chưởng quản ở cung Thái Thần của Đông Hoa đế quân mới dám xếp thứ nhất mà thôi."
Trời bắt đầu về đêm, ánh trăng lạnh lẽo treo bên trời, bên dưới là một rừng kim, Tam Điện Hạ đang ở ngủ say trong căn phòng gỗ nhỏ, quận chúa đang ngồi bên cạnh y.
Chỗ này trừ Chiêu Hy ra thì không một ai có thể xông vào được, theo như Thiên Bộ phán đoán, nếu như họ vào đây cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy Chiêu Hy đến ngăn cản, đoán chừng có lẽ Chiêu Hy sẽ không đến nữa đâu.
Tuy rằng Thiên Bộ nói rất có đạo lý, nhưng quốc sư là một người cẩn thận, vẫn nhóm một đống lửa cách nhà gỗ nhỏ tầm mười trượng, làm ra dáng như đang hộ pháp. Nói là hộ pháp, kỳ thực cũng không cần họ phải tốn tâm tốn sức gì, vì thế hai người họ mới có thời gian mà ngồi trò chuyện chơi như thế này.
Lúc này hai người đã nói đến việc sẽ phái ai đến bắt Tam Điện Hạ về rồi.
Quốc sư không biết gì về chuyện trên Cửu Trùng Thiên, Thiên Bộ rất kiên nhẫn mà phổ cập tri thức cho hắn: "Trên Cửu Trùng Thiên, thiên quân đương nhiên là chủ của thần tộc, nhưng mà không phải mỗi chúng thần ở Cửu Trùng Thiên thiên quân đều có thể sai khiến được. Trước không nhắc đến vị từng là chủ trời đất Đông Hoa đế quân, chỉ các vị Cửu Thiên Chân Hoàng, thiên quân cũng không thể lấy chuyện của thiên tộc đến quấy rầy họ được."
Quốc sư cảm thấy vị Từ Chính Đế[1]này làm thiên quân thật sự tẻ nhạt: "Ta còn tưởng làm được thiên quân rồi thì có thể muốn làm gì thì làm nữa chớ."
Thiên Bộ trầm mặc hồi lâu: "Nếu như muốn làm gì thì làm, vậy thì không nên làm thiên quân, mà nên làm Đông Hoa đế quân." Ho một tiếng, lại nói tiếp: "Bất quá, hình chúng ta nói hơi xa rồi." Thiên Bộ quay lại chủ đề chính: "Các thần quân cùng đời với Tam Điện Hạ, duy chỉ có nhị điện hạ Tang Tịch là có thể miễn cưỡng coi là ngang tài ngang sức với ngài ấy, vì thế ta đoán, thiên quân có thể sẽ phái nhị điện hạ đang bị đày ở Bắc Hải đến đảm nhiệm trọng trách này."
Quốc sư hiếu kỳ: "Vậy ngươi nói xem liệu Tam Điện Hạ sẽ ngoan ngoãn quay về cùng với ca ca của ngài ấy không?"
Thiên Bộ khều khều đống củi nói: "Nếu như điện hạ không bị hao tổn tu vi, một khi ngài ấy nghiêm túc đánh, thì đừng nói nhị điện hạ, cho dù là hai vị điện hạ cùng liên thủ cũng chẳng làm gì được. Nhưng phen này ngài ấy vừa xé đất mở biển vừa điều phục Thụy Thú... nhất là điều phục Thụy Thú, đó là một chuyện vô cùng hao tổn tu vi, ta đoán bây giờ điện hạ hẳn là chỉ còn ba thành tu vi mà thôi." Thiên Bộ ngừng một lát lại nói tiếp: "Vì thế đây không phải là vấn đề điện hạ có chịu ngoan ngoãn quay về cùng ca ca của ngài ấy không, mà là điện hạ chỉ có thể ngoan ngoãn quay về cùng ca ca của ngài ấy."
Quốc sư phản ứng rất lâu, đột nhiên chấn kinh không thôi: "Ngươi nói là hao tổn bảy thành tu vi sao? Nghiêm...nghiêm trọng đến thế?"
"Đây là cái giá cho việc làm trái ý trời." Thiên Bộ tiếp tục khều củi trong đống lửa: "Tu vi của long tộc tuy trân quý, nhưng điện hạ thiên phú cao, bổ sung lại tu vi cũng không khó, bế quan một hồi, ngủ sâu hai ba vạn năm là được rồi, ngươi cũng không cần quá lo lắng."
Quốc sư không biết nói gì cho tốt, nửa ngày sau mới cảm thán: "Ta tuy trước nay đều biết điện hạ rất ngang ngược, nhưng mà không ngờ được lần này lại ngang được đến thế..."
Thiên Bộ lắc đầu: "Đó là bởi vì ngươi không hiểu điện hạ. Thần tiên sinh ra ở thần tộc, lúc tu hành không cần trừ đi thất tình lục dục, vì thế rất nhiều tiên giả của thần tộc đều có dục cũng có tình, đối với họ mà nói, tu vi, giới phẩm, quyền thế, địa vị, đều vô cùng quan trọng, đáng để cho họ mưu cầu cả đời, cũng giống như rất nhiều phàm nhân cho rằng quyền thế và tài phú là điều quan trọng nhất, một đời đều vì nó mà không ngừng đấu tranh." Nói đến đây, Thiên Bộ ngừng lại, ngước nhìn lên trời: "Bất quá Tam Điện Hạ lại khác bọn họ, ngài ấy cái gì cũng không để vào mắt, tu vi, giới phẩm, quyền thế, địa vị, đối với ngài ấy mà nói, chưa bao giờ là thứ gì quý giá hay hiếm thấy, ngài ấy một thứ cũng không thèm để tâm."
Thấy quốc sư như đang suy nghĩ gì đó, Thiên Bộ mỉm cười: "Đương nhiên, bây giờ điện hạ đã có chuyện cần để tâm rồi. Ngài ấy rất để tâm đến tính ý của quận chúa đối với mình. Vậy thì dùng tu vi mà ngài ấy không hề đề tâm, đổi lại tình ý mà ngài ấy để tâm, từ góc độ của điện hạ để xem, lẽ nào đó không phải là một việc mua bán rất hời sao?"
Quốc sư nghe Thiên Bộ phân tích, một bên cảm thấy giá trị quan của bản thân gặp phải thử thách, một bên lại cảm thấy lời nàng nói cũng rất có đạo lý.
"Ngươi nói cũng có chút đạo lý." Quốc sư âm thầm khẳng định Thiên Bộ, nhưng hắn đồng thời lại nghĩ đến một nghi vấn khác: "Điện hạ và quận chúa giờ đây là lưỡng tình tương duyệt đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà sau đó thì sao, điện hạ chắc chắn sẽ phải bị bắt về Cửu Trùng Thiên rồi, vậy quận chúa có đi theo cùng luôn không?"
Sau này như thế nào, Thiên Bộ cũng không biết được.
"Ta dù sao cũng không phải là vạn sự thông." Nàng trầm mặc hồi lâu mới nói.
Hai người đồng thở dài một hơi.Lúc Tam Điện Hạ tỉnh lại, trong vô thức cảm thấy sáo Vô Thanh đang khe khẽ chấn động, lập tức ý thức được bây giờ họ đang ở trong Tiểu Sa La cảnh, sau đó hắn phát giác được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ở bên cạnh, nghiêng đầu qua, thì thấy Thành Ngọc đang nằm nghiêng bên cạnh hắn, đôi mắt hạnh hơi mở lớn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại giống như đang cảm thấy khó tin.
Rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu, đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của Tam Điện Hạ cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã đoán ra được mọi việc xảy ra sau khi hắn ngất đi là gì: Hẳn là Thiên Bộ làm chủ đưa họ đến đây, mà Thành Ngọc vì lo cho hắn, vì thế nên vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Trong cả nhà gỗ nhỏ đơn giản này, trên chiếc bàn gỗ nằm cách đó mấy bước đặt một chiếc đèn, ánh sáng kỳ thực có hơi u ám. Tam Điện Hạ quay người qua, đối mặt với người thiếu nữ của mình đang đặt má lên bàn tay yên tĩnh nằm đó, đang định mở miệng, thì nàng đột nhiên đưa tay ra, bàn tay thơm ngát như hoa dán chặt lên mắt hắn.
Trước mắt tối lại, hắn chớp chớp, bàn tay kia liền thu về.
Hắn khẽ nhướng mày: "Sao thế?"
Thành Ngọc ôm lấy bàn tay vừa mới thu lại kia, lòng bàn tay vô ý thức mà dán lên ngực, có chút ngẩn ngơ nói: "Chàng tỉnh rồi." Nhìn vào mắt chàng, vẫn ngẩn ngơ như thế: "Hay là ta đang vẫn đang nằm mơ?"
Chàng cũng nhìn nàng: "Nàng nói xem?"
Nàng khẽ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt lộ ra một chút mơ màng: "Có lẽ là không phải mơ, chàng chớp mắt, với lại, lông mi chàng dài thật đó, làm bàn tay ta có chút ngứa."
Quả thực rất giống như nàng đang nói sảng.
Chàng cười, nắm lấy tay nàng, hôn lên giữa lòng bàn tay: "Ừm, A Ngọc không có nằm mơ, ta thực sự tỉnh rồi."
Nụ hôn khẽ khàng đó khiến cho Thành Ngọc run rẩy, vì cái run rẩy đó nàng cuối cùng mới có cảm giác chân thực rằng chàng đã tỉnh lại rồi, ánh mắt cũng dần sáng lên: "A", nàng khẽ kêu lên một tiếng, vừa vui mừng vừa dịu dàng mà cảm thán: "Thiên Bộ tỷ tỷ nói chàng phải ngủ rất nhiều ngày, kêu ta đi nghỉ ngơi, may mà ta không có nghe tỷ ấy." Than vãn xong lại lo lắng, ánh mắt tuy vẫn còn sáng rỡ, nhưng do mày lại hơi nhíu, động đậy bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay hắn: "Liên Tam ca ca, chàng cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào không khỏe không?"
Chàng lắc đầu, buông bàn tay đang nắm tay nàng ra vuốt nhẹ lên chóp mũi nàng: "Ta không sao, ban đâu có hơi hao tổn chút sức lực, nên hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian giờ đã khỏe lên rồi." Đây cũng không tính là lừa nàng,nghỉ ngơi một ngày, bảy phần tu vi bị tổn hao đương nhiên không thể nào hồi phục lại được, nhưng tinh thần và sức lực quả thực đã hồi phục rất nhiều.
Nàng nhìn hắn một hồi, vẫn nhíu nhíu mày, sau đó cúi đầu ôm lấy cánh tay hắn, nửa khuôn mặt đều vùi vào cánh tay hắn. Hắn không nhìn thấy mặt nàng, chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài đen nhánh như dòng thác đổ xõa xuống phía sau lưng nàng.
Hắn vốn thông mẫn, lại giỏi đoán ý người, lập tức cảm nhận được nỗi lo lắng của nàng, không khỏi hạ giọng hỏi: "Biết ta rất khỏe rồi cũng thấy không vui sao? Làm sao thế?"
Nàng khẽ lắc đầu, không trả lời chàng ngày, yên tĩnh hồi lâu mới nói: "Lúc Liên Tam ca ca ngủ, ta đã nghĩ rất nhiều." Đôi má mềm mại của nàng cách một lớp vải trắng dán chặt lên cánh tay hắn, giọng nói có hơi mông lung: "Xé đất mở biển... trên trời sẽ trách phạt xuống phải không, vậy chúng ta... sau phải làm sao?" Nàng ngẩng đầu, đôi đồng tử bây giờ đã ngập nước nhưng lại trong vắt như dòng suối, đôi mắt vừa chớp, trên dòng suối kia lại tựa như có sương mù bao phủ, khiến cho gương mặt nàng vừa mờ mịt lại có chút lo lắng, nhìn vô cùng đáng thương: "Chàng có rời xa ta không?"
Liên Tam làm thần tiên hơn bốn vạn năm, thân là tiểu nhi tử được sủng ái nhất của thiên quân, trước nay đã quen thích gì làm nấy , mấy cái trò trái với phép tắc trên Cửu Trùng Thiên, hầu như đều là do một tay hắn làm ra. Khó khăn lắm mấy năm gần đây bị chuyện nhị ca Tang Tịch của hắn xông vào Tỏa Yêu Tháp làm loạn vượt qua rồi, không ngờ rằng mới qua mấy chục năm, hắn lại lần nữa ung dung ngồi về lại bảo tọa thuộc về mình.
Bất quá, tuy đều là làm mấy chuyện trái phép tắc, nhưng phong cách hành sự của nhị điện hạ và Tam Điện Hạ lại khác xa nhau một trời một vực. Nhị điện hạ vì yêu mà một mình hành động, không cho bản thân một đường lui, bởi vì lần đầu phạm cấm giới liền bị đày xuống Bắc Hải, nhưng Tam Điện Hạ làm việc, trước nay chưa từng không màng hậu quả. Ví dụ như lần này xé đất mở biển, nhìn thì thấy như hắn đang "không màng tất cả", nhưng trong lòng hắn đã trước khi đưa ra lựa chọn này, đã theo bản năng suy nghĩ ra cách để ứng phó rồi.
Sau này hắn và Thành Ngọc sẽ ra sao, Tam Điện Hạ sớm đã sắp xếp sẵn, không giống như Thành Ngọc cảm thấy con đường trước mặt là vô vọng, vì thế thấy nàng lo lắng như thế, hắn ncòn có thể vui vẻ mà nói đùa nàng: "Sau này phải làm sao." Hắn nhéo mặt nàng, đôi mắt tràn ngập ý cười: "Chuyện đầu tiên nên làm, đương niên là để A Ngọc trở thành tân nương của ta rồi."
"Cái gì?" Nàng ngớ người.
Hắn quả thực dùng giọng điệu đùa giỡn để nói ra câu này, nhưng kỳ thực đó không phải là một câu nói đùa, mà là suy nghĩ thực sự trong lòng hắn, bây giờ thấy nàng cứng người như thế, cũng không khỏi ngừng lại: "Không nguyện ý sao?" Rất lâu sau, hắn mới hỏi nàng, ngữ khí chợt dâng lên sự thấp thỏm khó thấy.
"Ta..." Giữa răng môi phát ra chữ này xong, Thành Ngọc lại không biết nên nên nói gì tiếp, chỉ cảm thấy đầu óc nóng ran, tai bắt đầu ửng đỏ, sau đó rất nhanh đã lan ra cả gương mặt. Khuôn mặt bé nhỏ, giống như một đóa san hô Cầm Diệp, nhìn thì ngây thơ nhưng lại vô cùng diễm lệ. Nàng cắn môi, giống như cảm thấy xấu hổ, lại giống như tức giận: "Chàng...chàng đừng có đùa mà!" Nhưng nói xong câu này, còn chưa đợi càng đáp lời, nàng đã không chịu nổi, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, lại giống như đang chờ đợi hắn mà nói: "Liên Tam ca ca, chàng...chàng không phải là đang nói đùa đó chứ?"
Dưới ánh đèn mờ ảo, nàng ngửa đầu nhìn hắn, sóng mắt vô cùng mềm mại, giống như hoa đào rơi xuống dòng suối ngày xuân. Nổi lên những gợn sóng lăn tăn, gợn sóng từng chút từng chút len lỏi vào trái tim hắn, khiến hắn nhịn không được muốn đưa tay ra nắm lấy.
Nàng thực sự rất đáng yêu, vẻ đẹp yêu diễm lại mê người, lúc nghĩ như thế, hắn nhịn không được mà đưa tay chạm vào bên má nàng: "Từ sau khi trở về từ Bắc Vệ, có một đêm, ta mơ một giấc mơ." Hắn khẽ giọng nói với nàng.
Đây hoàn toàn là nói một đằng trả lời một nẻo, nhưng nàng lại lắng nghe rất nghiêm túc.
"Ta mơ thấy nàng nói thích ta, muốn làm tân nương của ta." Hắn khẽ xoa má mặt nàng, lúc nói lời này xong, khuôn mặt sáp lại gần nàng, thanh âm hạ thấp xuống, cuối cùng quay lại vấn đề nàng hỏi lúc nãy: "Nàng hỏi ta có phải là đang đùa hay không, ta không có nói đùa." Trán của họ chạm vào nhau, chóp mũi cơ hồ cũng sắp chạm vào nhau. Giọng nói hắn càng thêm trầm thấp: "Còn nàng, ở trong giấc mộng đó, nàng lừa ta phải không?"
Lời nói ra ấm áp động lòng người, tựa như đang thì thầm bên tai nàng, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, một đám mây vờn qua, lại giống như chiếc lông vũ sạch sẽ, chạm vào tận đáy lòng, khiến nàng nhịn không được mà cảm thấy bồi hồi.
Thành Ngọc cảm giác như bản thân không thể thở được nữa, theo bản năng né về sau, nhưng tay của Tam Điện Hạ đột nhiên giữ lấy eo nàng, nàng chỉ có thể ngửa đầu ra, mới có thể kéo dài một khoảng cách của hai người."
"Sao có thể nói là ta lừa chàng trong mơ được, trong giấc mơ của chàng đâu phải là ta thực sự..." Khuôn mặt càng thêm đỏ, nàng quả thực không thể chịu được tình huống hiện tại thêm nữa, nếu như đã không thể tránh được thì dứt khoát bò lên giường luôn, đem cả khuôn mặt vùi vào trong áo trắng muốt của chàng. Nàng tuy rất ngượng, nhưng tính cách nàng trước nay vốn thành thực: "Vốn, vốn dĩ, lúc đó nếu như chàng không có sức lực gì, thì ta sẽ...." Đến ngón tay trắng nõn kia cũng vì xấu hổ mà trở nên đỏ ửng.
Ước chừng là không ngờ được nàng sẽ nói như thế, Tam điện hạ trước giờ vốn thành thục nhất thời cũng trở nên sửng sốt: "Nàng sẽ...nàng sẽ như thế nào?"
Nàng yên tĩnh hồi lâu, lần nữa nghiêng người ngẩng mặt lên, có chút hờn giận, thanh âm cũng lớn hơn: "Chàng biết rồi còn hỏi!" Tuy rằng giận chàng biết rồi còn hỏi, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ lựng đáp lời chàng: "Nếu như chàng không chọc giận ta, ta, ta phỏng chừng sẽ nói những lời như thế."
Hắn nhất thời không biết nói gì, cũng không biết làm gì, nhìn gương mặt đỏ lựng của nàng, khép hờ mí mắt, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng bóp lấy trái tim hắn.
Dáng vẻ này của nàng, lại giống như quay lại thời gian vui vẻ nhất của hai người nửa năm trước, nàng lúc đó còn chưa bị hắn làm cho đau lòng, trong mắt không có sự bi thương cũng không có đau đớn, không cần hiểu chuyện, cũng chưa từng dùng sự xa cách và lạnh lùng để ngụy trang bản thân. Thiếu nữ mười sáu tuổi yêu kiều, ngây thơ đơn thuần, giống như con nai nhỏ trong rừng, vừa linh động lại ngoan ngoãn, lại còn rất biết cách mềm mại làm nũng với hắn. Bây giờ nàng lại quay về với dáng vẻ lúc đó, khiến cho trái tim hắn chợt cảm thấy rung động như thuở ban đầu.
Hắn chăm chú nhìn nàng, mà nàng cũng im lặng trong ánh nhìn của hắn.
Sau đó hắn đột nhiên phủ người qua, khiến nàng run lên. Đôi môi hắn khẽ đặt lên môi nàng, hai vầng trán dán vào nhau: "A Ngọc thành thực với ta như thế, ta rất thích, cho nên ta cũng sẽ thành thực với A Ngọc."
Nàng không nói gì, cả trái tim đã bị nụ hôn đó kéo đi mất rồi, đưa tay lên khẽ chạm vào nơi môi chàng vừa lướt qua, chợt cảm thấy động tác này có hơi ngốc nghếch, ngón tay không được tự nhiên mà miết miết, đang muốn theo thói quen dán tay lên ngực thì bị chàng nắm lấy.
Hắn đặt tay nàng lên bên môi, khẽ nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên đó, sau đó dán chặt lấy, thấp giọng tiếp tục nói với nàng: "Giống như nàng nói, ta làm chuyện trái ý trời, trên kia quả thực sẽ trách phạt xuống, đại khái là qua một tháng nữa, sẽ có tiên giả phụng mệnh xuống bắt ta, trước lúc đó, A Ngọc, ta sẽ đưa nàng về kinh thành."
Thành Ngọc chớp chớp mắt, chậm chạp phản ứng lại lời hắn nói. Sau đó rất nhanh đã tỉnh lại trừ trong không khí ái muội tựa như huyễn cảnh lúc nãy, mắt dần mở lớn. Nàng không tự giác mà nắm lấy ống tay áo của hắn, thanh âm cũng trở nên bàng hoàng: "Đưa ta về là có ý gì, chúng ta phải rời xa nhau sao?"
Giống như đã tính đến được sự bất an của nàng, hắn an ủi nắm lấy tay nàng: "Ta cần phải trở về Cửu Trùng Thiên để nhận phạt. Tuy nói trên trời một ngày bằng một năm ở thế gian, nhưng ta sẽ nhờ Đông Hoa đế quân giúp đỡ, đem hình phạt của ta hạn chế trong vòng bảy ngày thôi, sau đó, ta sẽ quay lại tìm nàng."
Nàng ngẩn người nhìn hắn, nét đỏ trên khuôn mặt dần lui ra, lan đến đôi mắt, rất nhanh đã đỏ hồng cả mí mắt. Nàng há miệng, không nói gì lời gì, lại há miệng, âm thanh phát ra có chút đáng thương: "Chàng... chàng không thể đưa ta cùng lên thiên giới sao?"
Hắn quả thực là không thể làm được. Cho dù là nghĩ thế nào, hắn đều không thể, chuyện lúc trước hiện rõ mồn một trước mắt, hắn không cho phép bản thân sẽ phạm phải sai lầm tương tự như nhị ca của hắn, cứng đối cứng với thiên quân, chắc chắn không có gì tốt lành cả.
"Đưa nàng lên thiên giới không an toàn, ta để quốc sư và Thiên Bộ ở lại chăm sóc nàng, nàng ở đây đợi ta." Hắn cũng không nỡ rời xa nàng, nhưng duy chỉ có làm như thế thì kế hoạch mới có thể chu toàn cho cả đôi bên được. Bàn tay hắn chạm nhẹ lên mặt nàng, ngón tay cái lướt nhẹ qua khóe môi, khẽ gõ gõ nhẹ vào đó, giống như muốn nàng lần nữa cười lên: "Sau khi kết thúc trừng phạt ta sẽ lập tức đến tìm nàng, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng rời đi, được không?"
Nàng yên lặng, ước chừng cũng nghĩ rất lâu, cuối cùng, hiểu chuyện mà gật đầu: "Ta nghe chàng, nhưng mà..." Trong giọng nói vẫn còn thấp thoáng chút nghẹn ngào, lần này nàng không có che giấu sự nức nở nụ, giống như cố ý muốn cho chàng cảm thấy đau lòng:"Nhưng mà đối với Liên Tam ca ca mà nói, chúng ta chỉ rời xa nhau có bảy ngày, còn đối với ta thì chúng ta phải chia cách tận bảy năm. Bảy năm lận đó, dài lắm."
Tính cách hắn trước nay tuy rất tùy ý, nhưng đối với chuyện mà mình để tâm đều rất cẩn trọng, đối với Thành Ngọc mà nói, có thể sẽ trở thành bảy năm khó khăn nhất trong đời, hắn đương nhiên cũng đã sớm tính đến điều này: "Lão quân có luyện một loại đơn dược tên là Tịch Trần, uống vào rồi sẽ rơi vào giấc ngủ sâu." Hắn nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói.
Dù sao thì nàng cũng là một thiếu nữ thông tuệ, lập tức nghe ra ý của hắn:" Ý của chàng là khi chàng rời đi, sẽ để lại cho ta một viên Tịch Trần, đúng không?"
Hắn trầm mặc: "Đan dược đó tuy có thể khiến nàng ngủ say bảy năm, nhưng người phàm uống vào sẽ không cảm thấy dễ chịu."
Nàng không chút do dự: "Ta không sợ." Giữa đôi mày vẫn còn phiếm đỏ, hiện lên sự yếu đuối và đáng thương, tuy vẫn cảm thấy buồn vì cuộc chia ly sắp đến, nhưng sắc mặt lại kiên định và không hề sợ hãi.
Yếu đuối cũng được, kiên định cũng xong, đáng thương hay không sợ hãi cũng vậy, đó đều là nàng, đều xinh đẹp đến thế, đối với người thiếu nữ mà hắn yêu thương sâu đậm này, vừa mâu thuẫn lại vừa mới mẻ, khiến cho hắn mê đắm không thể nào dứt ra được.
Hắn kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt: "Ta và nàng ở bên nhau, bắt đầu từ giờ phút này, nàng sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng ta lại rất ích kỷ, hy vọng nàng có thể vì ta mà chịu khổ."
Nàng cũng đưa tay ra ôm lấy chàng, dùng thanh âm vô cùng nhẹ mà đáp ứng chàng: "Ta nguyện ý vì Liên Tam ca ca mà chịu khổ." Lại cười khẽ: "Vậy chàng phải bù đắp ta thế nào đây?"Hắn yên lặng một lúc lâu, thì thầm bên tai nàng: "Vậy ta tặng nàng một câu thơ, có được không?"Quá khứ chậm rãi6.7.2021_______________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]