Chiêu Hy cuối cũng vẫn đồng ý đưa nàng trở về, giống như hắn nói với nàng, hắn trước nay chưa từng thực sự làm trái ý nàng. Sau này, khi Thành Ngọc nhớ lại câu này của hắn, mới thấp thoáng cảm thấy, những lời đó của hắn chứa đựng quá nhiều sự bi ai, không phải chỉ vỏn vẹn gói trọn trong khoảng thời gian hai năm mà thôi. Nàng thậm chí còn có một suy nghĩ kỳ lạ rằng Quý Minh Phong đã có được tiên duyên, sau này đã không còn là một phàm nhân tầm thường nữa, phải chăng hắn đã nhớ lại kiếp trước, và tiếp kiếp đã từng có mối liên quan gì với nàng chăng. Nhưng suy nghĩ sâu thêm một chút, chỉ càng tăng thêm phiền não nữa thôi, với lại nàng kỳ thực cũng hoàn toàn không có hiếu kỳ đến như vậy, cho nên đành cho qua không suy nghĩ đến nó nữa.
Quý Minh Phong vẫn hi vọng có thể ở lại đây với nàng thêm vài ngày nữa, nguyên văn lời hắn nói là thế này, hồi tưởng lại trong quá khứ, giữa chúng ta hình như chưa từng có lúc nào sống chung hòa hợp với nhau, hắn hi vọng họ có được vài ba ngày sống hòa hợp với nàng, để lưu lại cho hắn một chút ký ức, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện, để hắn không đến nổi cảm thấy tiếc nuối sau khi nàng rời đi.Lời này quả thực rất bi thương, nghĩ lại lời thỉnh cầu này không tính là quá đáng lắm, nên Thành Ngọc cũng không nhẫn tâm cự tuyệt hắn.
Nhưng hai người lại không thể ở với nhau đủ ba ngày được.
Bởi vì đến ngày thứ hai sau đó, Liên Tam điện đã tìm đến rồi.
Cảnh này đang là mùa xuân, gió hiu hiu thổi, bầu trời mây trôi lác đác.
Thành Ngọc đang ngồi bên suối câu cá với Quý Minh Phong. Có con cá cắn câu, Quý thế tử nhanh tay kéo cần câu lên, là một con cá béo núc đang không ngừng giãy dụa. Thành Ngọc thốt lên một tiếng đầy bất ngờ, gương mặt xuất hiện nụ cười đã lâu không nhìn thấy, vội đưa giỏ trúc đến để lấy.
Chính ngay tại lúc này, một đạo ngân quang bức người đột nhiên lao tới, Liên Tống mới vừa kịp phản ứng lại định kéo Thành Ngọc lui sau, nhưng còn chưa chạm được vào cánh tay của Thành Ngọc thì một bóng trắng tựa như có gió thổi qua, Thành Ngọc đã bị người đến đoạt đi rồi.
Thành Ngọc ngửi thấy một mùi hương lành lạnh của Bạch Kỳ Nam, sau khi bị ôm lấy rồi nhẹ thả ra chỉ trong một cái chớp mắt, hồi thần lại thì phát hiện bản thân đang dựa vào một gốc lê, mà bên bờ suối, bạch y thành niên và huyền y thanh niên đang đánh nhau không ngừng nghỉ. Trường kiếm và sáo ngọc đang giao đấu với nhau, sáo ngọc tuy không phải vũ khí sát thương gì nhưng từng chiêu thức đều khí thế bức người, còn trường kiếm tuy phòng thủ là nhiều nhưng mà cũng không nhường nửa bước. Chỉ trong chớp mắt, cảnh vật bên hồ đã bị hai người đánh cho loạn cả lên.
Thành Ngọc vừa mới phản ứng lại đây rốt đang xảy ra tình huống gì, chưa kịp suy nghĩ đã nhấc váy chạy qua, đứng ở một nơi không đến nỗi sẽ làm thương đến nàng gần đó, lo lắng hét lên hậu ngăn hai người họ lại: "Dừng tay, đừng đánh nữa!"
Nghe tiếng hét can ngăn của Thành Ngọc, Quý Minh Phong nhíu mày, thu kiếm lại, mà Tam Điện Hạ lúc nãy tức giận bừng bừng xông đến không kịp dừng, ngân quang từ chiếc sáo ngọc trong tay y đánh thẳng vào ngực của Quý Minh Phong không kịp phòng bị, bị đánh lùi lại về sau mấy bước, nôn ra một ngụm máu.
(BY: Thằng trà xanh ngáo, phanh xe nó nó cũng phanh từ từ rồi mới dùng, ông phanh cái rẹt thế anh Tống người ta sao kịp né, đây rõ ràng là muốn ăn và mà)
Một chiêu này làm Quý Minh Phong bị thương, lúc đó hắn vừa thu hồi lại hết mọi phòng bị, nên mới bị đánh, hoàn toàn không phù hợp với mỹ học đánh nhau trước nay của Tam Điện Hạ, cho nên sau đó y cũng lập tức dừng tay lại, đứng cách một đoạn nhìn Quý Minh Phong, lạnh lùng nhíu nhíu mày.
Thành Ngọc thấy Quý Minh Phong bị thương, trong lòng hoảng hốt, vội chạy đến kiểm tra thương thế của hắn, thấy hắn tuy đã dùng tay áo lau máu rồi nhưng trên miệng vẫn còn vết máu chưa sạch, nghĩ một hồi, lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho hắn.
Đợi Quý Minh Phong xử lý xong vết máu bên môi, Thành Ngọc mới quay đầu lại nhìn Liên Tống, do dự một hồi, mới nói: "Tướng quân vừa đến liền động võ, phải chăng là có gì hiểu lầm?"
Liên Tống nhìn hai người đang đứng rất gần mình, bàn tay cầm sáo ngọc nắm chặt, khóe miệng mím thành một đường thẳng, rất lâu sau, mới cứng ngắc trả lời: " Hắn lớn gan tự tiện bắt nàng đi, lẽ nào hắn không cần trả giá gì ư?" Giống như mang theo sự phẫn nộ đến cực độ, phải liều mạng khắc chế bản thân, mới có thể bình tĩnh mà đáp lời với nàng.
Thành Ngọc nghẹn họng.
Trong lúc hai người họ đang hỏi đáp thì Quý Minh Phong cuối cùng đã hồi tỉnh lại. "Sáo Vô Thanh của Thiếu Quán." Hắn nhìn chăm chú vào chiếc sáo ngọc trắng như tuyết trên tay Liên Tống: "Ta còn nghĩ cho dù ngươi có tìm được đến đây thì cũng chẳng thể vào trong này được, không ngờ được sáo Vô Thanh của Thiếu Quán là để lại cho ngươi. Có chiếc sáo này, quả thực là bất cứ dị giới nào có liên quan đến ngài ấy người đều có thể vào được." Hắn thầm than: "Liên Tam, ta thực sự ngưỡng mộ ngươi, trước nay ngươi luôn có những vận may mà người khác nằm mơ cũng không thể có được."
Như Quý Minh Phong từng nói với Thành Ngọc, nơi đây quả thực là một thế giới nhỏ sinh ra cùng một lúc với chốn phàm thế, nhưng hắn không nói với Thành Ngọc, đây là thế giới nhỏ do Thủy Tổ Ma Tộc Thiếu Quán quân sáng tạo ra.
Hai mươi mốt vạn năm trước, Thiếu Quán dùng sức mạnh Phượng Hoàng niết bàn mở ra cánh cửa Nhược Mộc nơi phân cách giữa Bát Hoang và mười ức phàm thế, tạo ra chốn phàm thế để nhân tộc có thể đến đó sinh sống. Mà trước đó, trong quá trình giúp đỡ phụ thần sáng thế, Thiếu Quán đã sáng tạo ra rất nhiều thế giới nhỏ nơi phàm thế này, để nhân tộc có thể tránh nạn trong lúc phàm thế chịu phải nạn diệt tộc. Thế giới nhỏ này được mệnh danh là Tiểu Sa La cảnh.
Sau khi Thiếu Quán niết bàn Tổ Thị hiến tế, những Tiểu Sa La cảnh này đều do nhân chủ Đế Chiêu Hy nắm giữ, thế gian chỉ có nhân chủ mới biết được cách để vào trong cảnh này.
Quý Minh Phong, nói cho đúng là Chiêu Hi, sau khi cứu quận chúa từ trận hồng sa, hắn vẫn luôn tìm kiếm thời cơ để đưa Thành Ngọc đi.
Sau khi Liên Tống tìm đến, Chu Cẩn quả thực rời đi như hắn muốn, chỉ lưu lại mấy người Diêu Hoàng, Tử Ưu Đàm và Lê Hưởng ở bên cạnh chăm sóc Thành Ngọc. Đối với Chiêu Hy mà nói. Ba hoa yêu này hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, phiền phức là làm thế nào để đánh lạc hướng cái tên Liên Tống mỗi thời mỗi khắc đều đang dõi theo Thành Ngọc này.
May sao chưa đến hai ngày sau đó,Túc Cập đột nhiên đưa theo Yên Lan đến. Hắn liền thuận lý thành chương đem Yên Lan giấu đi, đánh lạc hướng Liên Tống, sau đó tranh thủ thời gian đưa Thành Ngọc đến Nam Nhiễm cổ mộ ở Lệ Xuyên.
Đúng thế, lối vào của Tiểu Sa La cảnh này chính là ở chỗ quan tài từng đặt tiên thể của hắn trong Nam Nhiễm cổ mộ.
Chiêu Hy từng tính đến, đợi sau khi phát hiện hắn đưa Thành Ngọc rời đi, với năng lực của Liên Tống, có lẽ rất có khả năng hẳn sẽ tìm được đến Nam Nhiễm cổ mộ. Nhưng như thế thì sao chứ? Lúc đó hắn chắc chắn đã đưa Thành Ngọc vào trong Tiểu Sa La cảnh rồi.
Chỉ là hạ chưa từng nghĩ đến việc Liên Tống có thể vào được trong Tiểu Sa La Cảnh này.
Nhưng Thủy Thần, y quả thực là con cưng của ông trời, mệnh tốt đến thế, cho dù là thời điểm nào cũng đều luôn gặp may mắn. Còn hắn từ lúc bắt đầu đã thua y rồi, thua ở cái gọi là mệnh số và vận may.
Loại nhận thức này khiến cho khí huyết của Chiêu Hy trở nên cuồn cuộn, nhất thời không nhịn được, lại nôn ra thêm một ngụm máu.
Thành Ngọc càng hốt hoảng đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Huynh không sao chứ?" Thần sắc lo lắng và quan tâm cho đến ngữ khí của nàng cũng không tính là quá đáng lắm, nhưng chỉ thế thôi cũng đã đủ cho vị Thủy Thần nào đó cảm thấy càng thêm phẫn nộ.
Thấy Thủy Thần như thế, trong lòng Chiêu Hy thầm cảm thấy thú vị, sự oán hận phẫn nộ trước đó một khắc cũng hoà hoãn hơn nhiều, hắn nhướng mày, hỏi một câu không nên hỏi lúc này: "Nếu như Tam Điện Hạ lúc này xuất hiện ở đây thì hẳn là đã tìm được Yên Lan công chúa bị mất tích, cuối cùng cũng yên tâm rồi, mới có thời gian rảnh để đi tìm A Ngọc nhỉ?"
Chiêu Hy còn nhớ lúc ở rừng Đại Uyên, hắn đã bị thanh niên ngạo mạn này chọc tức thành cái dạng gì, bây giờ có thể khiến cho hắn trở nên mất bình tĩnh như thế này trước mặt mình, hắn đương nhiên là không nỡ lòng câm miệng rồi. Giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, Chiêu Hy dùng ngón trỏ nhẹ gõ lên trán: "Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, một tháng trước ở rừng Đại Uyên, ngươi không phải đã đáp ứng với ta, chỉ cần ta nói cho ngươi biết tông tích của tôn thượng thì ngươi hứa sẽ mãi mãi không gặp A Ngọc sao? Nói ra thì, ngươi hình như nuốt lời rồi nha."
Nghe những lời nói như muốn châm ngòi của Chiêu Hy, thần sắc thanh nhiên khẽ biến, bàn tay đang nắm chặt sáo ngọc đến mức hiện lên gân xanh: "Chiêu Hy, ngươi đừng quá đáng quá." Giọng y trầm xuống, ngữ khí cũng trở nên u ám, sự phẫn nộ khiến cho gió xuân ấm áp xung quanh dần trở nên lạnh lẽo: "Những lời hôm đó ngươi nói với ta có bao nhiêu giá trị, trong lòng người tự rõ biết, hôm nay ngươi còn dám trách ta nuốt lời."
Chiêu Hy kinh ngạc, thần sắc cũng thay đổi, nụ cười không còn chút độ ấm: "Quả nhiên là không thể coi thường ngươi."
Nhưng thanh niên cũng không thèm để tấm đến hắn nữa, quay người đối diện với Thành Ngọc, ánh mắt dán lên người nàng, đưa bàn tay không cầm sáo ngọc về phía nàng, thanh âm dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều: "Đi theo ta." Y ngày trước chưa từng kiên nhẫn giải thích điều gì với bất cứ một ai, hôm nay lại phá lệ bổ sung một câu: "Những chuyện hắn nói, đợi ra khỏi dị giới ta sẽ nói rõ với nàng."
Chiêu Hy cười lạnh, chế giễu cười một tiếng.
Thành Ngọc lại không có phản ứng gì, nàng không nói lời nào chỉ đứng đó, khẽ cúi đầu, giống như đang thất thần.
Thanh niên đi về phía nàng một bước, lại gọi thêm một tiếng: "A Ngọc."
Bị hắn gọi, thiếu nữ mới giống như hồi thần lại. Gió nhẹ thổi qua, mùi hoa lê theo gió mà đến, nàng nhìn theo cánh hoa lê đang bay đến rơi xuống trên góc váy mình, trầm mặc hồi lâu mới vừa nhỏ nhẹ vừa kiên định nói với Liên Tống: "Tướng quân, chúng ta nói chuyện đi."
Chiêu Hy tránh đi.
Lúc Thành Ngọc đề nghị hi vọng Chiêu Hy có tránh đi một lúc, hắn rất thống khoái mà đồng ý, nhưng lại cố ý ho hai tiếng, nôn ra thêm hai ngụm máu. Thành Ngọc không nhìn ra được hắn đang cố ý, có hơi lo lắng, kêu Liên Tống đợi một chút, đỡ Chiêu Hy vào trong trúc lầu, mới quay lại bên bờ hồ.
Lúc Chiêu Hy đóng kịch, Liên Tống lạnh mắt nhìn theo hắn, nhưng cũng tiến lên ngăn cản, nhưng thấy Thành Ngọc nửa ôm nửa đỡ Chiêu Hy đi, sắc mặt y lại u ám thêm mấy phần, đợi Thành Ngọc quay lại, cứng ngắc hỏi nàng: "Nàng thực sự là tự nguyện cùng hắn rời đi ư?"
Thành Ngọc vừa mới dừng lại cách Liên Tống mấy bước chân, nghe hắn nói cảm thấy có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng hỏi ngược lại: "Là tự nguyện thì sao, không phải tự nguyện, thì như thế nào?"
Liên Tống hôm nay vẫn luôn tức giận, Thành Ngọc biết, nhưng nàng cảm thấy rằng trước đó y chỉ là đang giận Chiêu Hy mà thôi. Nhưng sau khi hắn hỏi câu này, nàng đại khái hiểu được vì sao y lại như thế rồi, nhưng mà nàng cảm thấy y chẳng có lý do gì để tức như thế nên cũng không trả lời một cách nghiêm túc.
Nghe câu đáp trả của nàng càng làm y tức giận hơn, nhưng y vẫn cố đè nén, chỉ nhíu mày nhín nàng hồi lâu, sau đó bước lên trước một bước, giống như không hiểu lắm mà hỏi nàng: "Nhưng không phải nàng thích ta sao? Vì sao lại muốn đi theo hắn?"
Thành Ngọc sửng sốt, trầm mặc hồi lâu: "Ngài biết cả rồi sao." Một lúc sau nàng mới đáp trả y một cách hời hợt.
Nàng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc khi Liên Tống biết chuyện này, dù sao thì nàng trước nay chưa từng che giấu với bất cứ ai về chuyện này, tiểu Hoa biết, Quý Minh Phong biết, đến Thiên Bộ cũng biết. Chỉ có y là nói thẳng ra như thế, khiến cho nàng không kịp trở tay, nhưng cũng không có gì cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng cả.
Thanh niên cảm thấy không hài lòng với sự hời hợt của nàng: "Nàng không có trả lời câu hỏi của ta, A Ngọc" Nói đoạn đi đến gần nàng hơn một bước.
Khoảng cách này không tính là quá gần, Thành Ngọc bất động thanh sắc lùi lại một nước, bỏ qua cái nhíu mày của thanh niên khi phát hiện ra nàng lùi lại. Nàng không định trả lời câu hỏi của y, bởi vì nàng hiểu rất rõ hậu quả khi bị y dắt mũi. Mà nàng hôm nay thực sự rất muốn bình tĩnh mà nói chuyện chính với y.
"Chúng ta trước tiên nói chuyện khác đi." Nàng yên tĩnh một hồi, nói: "Thiên Bộ tỷ tỷ đêm đó đến tìm ta, nói đến việc làm thế nào để đưa ta đi mà không bị triều đình truy cứu, ngài có một cách vẹn cả đôi đường." Nàng nhướng mày: "Có thể nói cho ta biết đó là cách gì không?"
Sắc mặt thanh nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, giống như không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng rất nhanh y đã thu hồi lại sự kinh ngạc đó, và bắt đầu suy xét thật kỹ việc vì sao nàng lại đưa ra câu hỏi này. Trầm mặc hồi lầu, y lựa chọn sẽ trả lời nàng như thật: "Sa mạc Giáng Nguyệt sắp tới sẽ có một trận đại hồng sa."
Thành Ngọc lập tức hiểu ra: "Lần này, ta sẽ không gặp may như thế nữa, phải không?"
Không đợi thanh niên trả lời, nàng đã từng câu từng chữ nói rõ ràng sự sắp đặt của y: "Tin tức ta táng thân ở trong hồng sa rất nhanh sẽ truyền về hoàng cung. Quận chúa hòa thân bất hạnh gặp nạn trên đường, quốc triều trên dưới đương nhiên rất bi ai thương tiếc. Ô Na Tố muốn duy trì mối quan hệ với Đại Hy, lúc này cũng sẽ không thừa nước đục thả câu mà đề cập việc đổi thành Thập Cửu công chúa tay chân không tiện để thay thế ta. Lúc này, cho dù phái bất cứ một vị công chúa nào đi đến Ô Na Tố để thành hôn với Mẫn Đạt vương tử, cũng là một cách vẹn toàn, vừa có thể kết liên minh cùng Ô Na Tố, vừa hoàn thành ý nguyện của hoàng huynh."
Nàng khẽ giọng tán thưởng: "Cách này quả thực không tồi."
Sau khi tán thưởng, nàng thở dài một hời: "Hóa ra, tướng quân thực sự có cách vừa bảo toàn cho Thập Cửu hoàng tỷ vừa đảm bảo cho ta thật."
Môi Liên Tống khẽ động, nhưng cuối cùng, y cái gì cũng không nói, chỉ có ánh mắt phảng phất như ẩn chưa sự đau đớn khó mà nói thành lời.
Nhưng Thành Ngọc nghi ngờ rằng mình nhìn nhầm. Thành Ngọc thầm nghĩ, đó chỉ là bởi vì những lời nàng nói đều là thật, cho nên y mới không cách nào phản bác.
Nhưng nàng nhắc đến những chuyện này không phải là vì muốn lật lại nợ cũ với y, nàng bây giờ không hề muốn nhìn thấy sự hối hận và đau đớn của y, nàng thấp giọng giải thích: "Ta hoàn toàn không phải đang oán hận vì lúc ban đầu ngài không ra tay giúp đỡ." Sau đó lại cười nhẹ nói: "Bởi vì cho dù lúc đó ngài dự định làm như thế, ta cũng sẽ không tiếp nhận sự sắp đặt của ngài. Nếu như đã đáp ứng chuyện hòa thân với hoàng huynh, ta thực sự không có mặt mũi nào để cho người khác đi chịu khổ thay mình, hỏi ngài những lời này, chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi."
Thanh niên nhìn nàng: "Tò mò ư?" Đôi mắt màu hổ phách giống như sóng biển lặng im trong đêm tối, tất cả những cảm xúc đều lặng đi, chỉ còn lại sự bi thương trôi nổi trên nước biển yên tĩnh.
"Nhân thần tương luyến, luật pháp Cửu thiên không dung." Thanh niên đột nhiên nói, thanh âm khàn khàn, hàm chứa một tia trào phúng: "Đương nhiên, ta cũng chẳng phải là một vị thần nghiêm túc đoan trang gì, vì thế trước này đều không tuân thủ cái gọi là luật pháp gì đó. Nhưng vì liên quan đến chuyện giữa hai ta, ta quả thực không thể không nghĩ nhiều hơn một chút."
Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên, có chút mịt mờ, nàng không hiểu y lúc này đang nói gì.
"Ta có thọ mạng dài vô tận." Thanh niên nhìn khuôn mặt mông lung của nàng, giống như cảm thấy sự ngờ nghệch của nàng có chút đáng yêu, cười cười nói: "Nhưng nàng là một phàm nhân, cho dù thọ mạng có dài hơn nữa thì bất quá cũng chỉ trải qua gần trăm năm trên đời này. Mà một trăm năm, đối với ta mà nói, nó quá ngắn ngủi."
"Điều ta muốn, hoàn toàn không phải chỉ là một niềm vui trong chốc lát, mà là muốn ở bên cạnh nàng mãi mãi. Nhưng nếu như muốn được vậy, chúng ta chỉ có hai con đường. Hoặc là ta giúp nàng thành tiên, sau đó đưa nàng ra khỏi thiên đình, cùng nàng lưu lạc khắp bốn biển; hoặc là nàng vẫn là một phàm nhân, nhưng sau khi chết đi đến Minh Ty không uống nước vong xuyên, mỗi một đời, đều đợi ta đến tìm nàng."
Đôi mắt hạnh của Thành Ngọc dần mở lớn.
Ánh mắt thanh niên có chút trống rỗng nhìn về điểm cuối của Tiểu Sa La Cảnh: "Hai lựa chọn này đối với ta mà nói, hoàn toàn không đáng là gì, nhưng lại khiến cho nàng chịu sự thống khổ đến cùng cực. Nỗi khổ của phàm nhân tu tiên, là nỗi khổ nàng không cách nào tưởng tượng được. Còn việc không uống nước vong xuyên, nghịch thiên cái mệnh, đem nhân duyên mỗi đời đều giao phó cho ta, rồi cũng sẽ đến một lúc ta không cách nào bảo vệ nàng được nữa, sự trừng phạt của Cửu thiên đối với nàng, nàng cũng cách nào không thể nào tưởng tượng đến được. Hai con đường này, đều rất khó đi."
Nói xong những lời nàng, y giống như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đưa tay lên day huyệt thái dương: "Lúc đó ta cứ tưởng rằng nàng chỉ coi ta như ca ca của mình, đối với ta mà nói, nếu như nàng đã không có ý với ta, thế thì ta không thể ích kỷ mà kéo nàng vào con đường nhất định mà ta biết chắc rằng nàng sẽ phải chịu khổ này được, cho nên ta đã đưa ra lựa chọn, rời khỏi cuộc đời nàng, và không can thiệp mà mệnh số của nàng."
"Hóa ra là thế..." Thành Ngọc lẩm bẩm.
"Vốn dĩ nên là như thế." Thanh niên nhắm mắt: "Ta đến bây giờ, vẫn còn cho rằng những suy nghĩ đó rất lý trí. Nhưng Hoa Phi Vụ nói rằng nàng thích ta, nghĩ đến việc nàng cũng thích ta." Y nhìn nàng, giọng nói khàn khàn , giống như vui vẻ lại giống như đau đớn mà mỉm cười: "Ta cái gì cũng không màng đến nữa rồi."
Y bước lên thêm một bước, nhìn sâu vào mắt nàng: "Nàng cũng thích ta, vì thế ta mới bắt đầu có một hi vọng xa vời, rằng nàng có thể vì ta mà thành tiên."
Trong ấn tượng của Thành Ngọc, Liên Tống trước nay chưa từng nói lời nào quá dài, cũng chưa từng bộc bạch hết nỗi lòng của mình ra như thế này, nàng nhất thời cảm thấy có chút thất thần. Vô số những suy nghĩ tràn lên trong đầu, khiến nàng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, cuối cùng, là niềm vui không biết nên đặt ở đâu bắt đầu lan tràn ra. Từng chút từng chút một, tập trung lại thành một bóng bóng cực lớn, bóng bóng này càng lớn càng đáng yêu, nhưng lại rất dễ bị nổ. Sau đó, trong lúc tiềm thức nàng cảm thấy bi quan và không biết phải làm gì cho đúng , thì những lời nói trước kia của tiểu Lý đại phu đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, khiến cho nàng trở nên bĩnh tĩnh, đầu óc cũng thanh tỉnh trở lại.
"Ta đối với chuyện ái tình, không có nghiên cứu gì. Chỉ là trước đây vì giúp tiểu Hoa, nên có đọc qua một vài thoại bản." Nàng nghe ra được mình đang nói một chuyện không liên quan với Liên Tống, nhưng vẫn kể tiếp: "Có một cuốn thoại bản, nói rằng một vị tú tài lúc đi hội Đạp Thanh đã nhất kiến chung tình với một tiểu thư nhà quan gia, vì nàng mà trở héo gầy cũng không hối hận, một thân tiều tụy cũng có thể thể chịu đựng. Nhưng tiểu thư kia vốn xuất thân danh giá, gia cảnh tú tài lại bần hàn, cách biệt hai gia đình thực sự nhau quá xa vời.
"Tú tài tự biết việc này không thành, vì thế mà bệnh nặng một trận, sau khi hết bệnh, liền buông bỏ vị tiểu thư nhà quan gia kia, cưới một nữ tử cùng thôn của nhà phu tử dạy học. Nữ tử lên A Tú, tuy là một cô nương thôn quê, nhưng cũng biết chữ, vô cùng hiền thục đảm đang, sau khi gả cho vị tú tài, hai người phu xướng phụ tùy, sống với nhau vô cùng hạnh phúc."
"Bằng hữu Tiểu Lý đại phu của ta là thường khách của chốn phong nguyệt, đánh giá câu chuyện này như thế này, tú tài kia thích tiểu thư nhà quan gia kia, nhưng bất quá chỉ là thấy sắc nên sinh ra sự yêu thích, cho nên mới có thể lý trí mà suy nghĩ nhiều như thế, cuối cùng lựa chọn nữ tử con nhà dạy học kia. Nếu như hắn thật lòng yêu tiểu thư đó, thì cho dù phải vượt tường, cũng muốn thử xem có thể cho vị tiểu thư đó một tương lai. Bởi vì yêu một người, chính là không màng tất cả như thế."
Lúc nói đến câu chuyện này, nàng không nhìn y, ánh mắt rơi trên cây lê cạnh bờ suối, nói xong mới lần nữa di chuyển tầm mắt về phía thanh niên: "Ta từng nghe về sự tích không màng tất cả của Liên Tống ca ca rồi."
Nàng cuối cùng cũng gọi y một tiếng Liên Tống ca ca. Nhưng lúc nàng gọi như vậy, lại hoàn toàn không khiến cho tâm tình y tốt lên chút nào. Y biết nàng kể câu chuyện này là có ý gì. Quả nhiên nghe được nàng nói tiếp: "Lúc đó ở dưới Tỏa Yêu Tháp, rõ ràng huynh đã biết thần tiên thì không thể luân hồi, nhưng Liên Tống ca ca vẫn không màng tất mà độ cho nàng nửa thân tu vi, tạm thời giữ lại cho Trường Y một kiếp sau. Nhưng đối với ta, giống như huynh nói lúc nãy, huynh kỳ thực có thể khống chế được mình."
Là những lời nói tựa như oán trách, nhưng ngữ khí của nàng lại rất ung dung, hoàn toàn không nghe ra chút oán trách nào. Chính nàng đại khái cũng không phát giác ra được những lời này rất dễ gây hiểu lầm, mím môi giải thích tiếp: "Ta hoàn toàn không có oán trách gì ai cả, cũng không phải không cam tâm, Liên Tống ca ca có thể nói với ta những điều trong lòng, biết huynh từng vì ta mà suy nghĩ nhiều như thế, ta đã cảm thấy rất vui rồi.
Theo tiếng gọi "Liên Tam ca ca" của nàng, khoảng cách của hai người cũng giống như lần nữa kéo gần lại với nhau, nàng cuối cùng cũng không còn lạnh lùng xa cách nhìn y nữa, hồi phục sự chân thành thuần khiết như trước đó. Nàng nâng mắt nhìn y: "Ta nói như thế, chỉ là muốn cho huynh hiểu được tâm tư thật sự của mình. Huynh thích ta là thật, nhưng huynh càng yêu Trường Y hơn. Vì thế... ta không thể vì huynh mà thành tiên được."
Nói rồi, trong đôi mắt trong veo của nàng như có gì đó xẹt qua, giống như là thương cảm, lại như không phải. Bởi vì ngữ khí của nàng chắc chắn đến thế, không giống như là sẽ vì điều này mà cảm thấy thương tâm.
Liên Tống nhìn sâu vào đôi mắt lúc này đã trở nên ôn hòa và gần gũi của nàng, Y thích sự ôn hòa gần gũi đó, nhưng lúc này đây, y thà rằng nàng giống như trước đây, dùng ngữ khí lạnh lùng đó thể nói nhưng lời này, bởi vì nhưng lời đó tuyệt đối không phải là thật lòng.
Trái tim y bắt đầu cảm thấy đau, mày nhíu chặt nhìn Thành Ngọc, rất lâu sau, mới chậm rãi hỏi nàng: "Nàng cảm thấy, nàng hiểu ta hơn chính bản thân ta ư?"
Nàng cười cười nói: "Bởi vì người ngoài cuộc rõ ràng, người trong cuộc thì u mê."
Nụ cười bình tĩnh như một thanh đao bén, lần nữa đâm vào trái tim y khiến y đau đến tê dại. Y không phản bác, chỉ nói: "Thế sao?"
Thành Ngọc gật đầu, suy nghĩ gì đó lại nói tiếp: "Ta thừa nhận lần trước lúc gặp huynh, trong lòng ta đầy oán hận, vì thế cũng nói rất nhiều điều phi lý và xúc động. Nhưng bây giờ, ta đã hiểu ra rồi. Ta không phải là người mà Liên Tam ca ca yêu, vả lại thời gian chúng ta ở cạnh nhau, chẳng qua chỉ là mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, so với cuộc đời dài đằng đẵng của huynh, bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt, giữa hai chúng ta, quả thực không cần thiết phải cố chấp làm gì." Nàng cười nhạt: "Cho dù chúng ta có yêu thích lẫn nhau thật, nhưng cũng không tính là quá sâu đậm, huynh hãy quên ta đi." Lại bổ sung một câu: "Huynh rất nhanh sẽ quên ta thôi, điều đó chắc không khó đâu nhỉ."
"Còn nàng?" Y hỏi
"Cái gì cơ?"
Hôm nay y có rất nhiều câu hỏi, giống như muốn nghiêm túc hỏi ý nàng: "Nàng cho rằng tình cảm của chúng ta rất cạn, vả lại, nàng cảm thấy nàng rất nhanh thôi sẽ quên ta, phải không?"
"Ta..." Thành ngọc trì độn một lúc, cuối cùng, nàng không có phủ nhận lời y, vội vòng qua chủ để đó, nhìn về phía lâu trúc đằng xa, thấp giọng nói: "Quý thế tử sẽ đưa ta về, sau khi hắn đưa ta về rồi, Liên Tam ca ca huynh hãy nhanh chóng quay về triều đình để phục mệnh đi, chúng ta có lẽ nên bước đi trên vận mệnh của riêng mình, đây mới là cách làm chính xác nhất."'
Hai người rơi vào sự trầm, rất lâu cũng không có bất cứ tiếng động nào, duy chỉ có dòng suối vẫn không ngừng kêu róc rách.
Nàng vuốt lại mái tóc, xác nhận với y: "Huynh sẽ đồng ý với ta chứ?"
Y nhìn nàng rất lâu mới nói: "Được, ta đồng ý với nàng."
Nhận được đáp án của y, nàng gật đầu: "Vậy ta...."
Nàng muốn nói vậy ta về trước, từ đó kết thúc cuộc trò chuyện dài đẳng đẵng vừa tốn sức vừa khiến người ta đau lòng này, nhưng lại bị y ngắt lời: "Đợi chút." Y nói.
Nàng ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn y.
Y khẽ nhấc tay, một trận gió thổi qua, cánh hoa lê trắng như tuyết bên bờ suối đối diện giăng đầy trời, tựa như một cơn mưa hoa, gió xuân giống như hiểu được ý người, mang theo một đóa hoa dừng lại trong lòng bàn tay y.
Bàn tay trắng như ngọc kia hơi lật lại một cái, hoa lê không thấy nữa, chỉ còn sót lại mọt cái trâm cài làm bằng ngọc nằm trong tay y.
Y lần nữa đến gần, tư thế giống như dán vào người nàng, tay trái đặt lên vai nàng, tay phải cái chiếc trâm bằng ngọc mới làm kia lên mái tóc nàng.
Thanh âm lành lạnh thấp giọng nói bên tai nàng: "Trâm của nàng bị mất đi một chiếc."
Trái tim nàng hụt mất một nhịp, thiên hạ này, luận phong nhã phong lưu, quả thực không ai có thể qua mặt được y, chỉ là một động tác, một câu nói đơn giản thôi đã khiến cho người khác dễ dàng cảm thấy yêu thích. Nàng lúc nãy là nói dối, chàng có lẽ rất nhanh sẽ quên đi nàng, nhưng nàng lại không thể. Nàng đến chết cũng sẽ không thể quên chàng được, chỉ là giữa bọn họ, thực sự vô duyên, cũng vô phận.
Tay y dừng lại trên tóc nàng, sau đó men theo trán chạm nhẹ bên khóe mắt nàng.
Y giống như muốn lau nước mắt cho nàng một lần cuối cùng, nhưng lần này nàng biểu hiện rất tốt, cho dù là lời tạm biệt cuối cùng, cũng không hề rơi lệ, chỉ là khóe mắt có hơi phiếm hồng. Ngón tay y trượt qua đuôi mắt phiếm hồng kia, ngừng lại một chốc. Sau đó lùi về phía sau một bước, khẽ giọng nói: "Ta đi đây."
Nàng cố đè nén sự đau đớn vào tận đáy lòng, sắc mặt vẫn như thường gật đầu: "Ừm."
Thành Ngọc nhìn theo bóng Liên Tống rời đi, nghĩ sau lần ly biệt này, ước chừng cả đời cũng không thể gặp lại nhau nữa rồi.
Nhưng đây là kết cục tốt nhất
Sự an bài này đối với ai cũng đều tốt.
Nàng nhắm mắt, quay người lại, không chút do dự đi về phía lầu trúc phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]