Ba ngày sau Quý Minh Phong đưa Thành Ngọc về lại với đoàn đưa dâu.
Liên Tống vẫn luôn đi cùng đoàn lạc đà đã bây giờ rời đi. Quý Minh Phong thấy Thành Ngọc ngẩn người, hỏi nàng phải chăng đang cảm thấy thất vọng,
Thành Ngọc lắc đầu: "Không có, ta chỉ là đang nghĩ, Liên Tống chàng quả thực là người giữ chữ tín."
Quý Minh Phong không nhìn ra được nàng đang nói thật lòng hay trái lòng.
Trong đoàn đưa dâu, Lý Chí Lý tướng quân và Trần Nguyễn Trần thị lang phân biệt là lão đại của quan võ và quan văn trong đoàn người, lần hộ giá này hai vị đại nhân này gặp phải không ít chuyện kỳ lạ, thế giới quan thoáng hơn nhiều, cũng dễ bị lừa gạt. Thành Ngọc chủ động giải thích, nói đêm đó nàng mất ngủ, cho nên đi tản bộ ven bờ sông Phỉ Thúy, không may lại đi lạc vào một địa cung thần bí, Quý thế tử đi theo cứu nàng, kết quả cả hai cùng nhau bị nhốt trong địa cung đó, may mà Quý thế tử thông học thuật kỳ môn độn giáp, mới giúp họ tìm được lối ra... nàng nói hươu nói vượn nhưng lại rất ra dáng ra về, Lý tướng quân và Trần thị lang không chút nghi ngờ mà tin nàng, chuyện quận chúa mất tích cũng bỏ qua không truy hỏi nữa.
Tử Ưu Đàm ngây ngô, cũng rất tin tưởng mấy lời hươu vượn của Thành Ngọc, bởi vì Thành Ngọc miêu tả về chốn địa cung kia quá mức chân thật, làm cho hắn rất hưng phấn đến mức muốn lập tức muốn đi đến đó khám phá một phen, Diêu Hoàng và Lê Hưởng liên thủ muốn ngăn hắn lại nhưng không được, may sao Chu Cẩn kịp thời đến, dùng phược yêu tác trói hắn lại.
Chu Cẩn không phải là Lý tướng quân và Trần tướng quân, cũng không phải là Tử Ưu Đàm, việc Thành Ngọc đột nhiên mất tích đầu dây mối dợ rốt cuộc như thế nào, Chu Cẩn đương nhiên hiểu rõ, xử lý xong Tử Ưu Đàm, trong tay hắn liền hóa ra một thanh trường kiếm, đứng ngay trước mặt Thành Ngọc muốn chém Quý Minh Phong. May sao Thành Ngọc phản ứng nhanh, đi lên phía trước cản lại, khiến cho Chu Cẩn phải dừng lại giữa chừng, cộng thêm Diêu Hoàng trước nay rất giỏi vụ hòa giải khuyên ngăn, nên mới có thể ngăn được một trận thảm sát vô hình.
Ai cũng không ngờ được, sau vụ náo loạn này, người xui xẻo nhất cư nhiên lại là Tử Ưu Đàm. Bởi vì Chu Cẩn mấy ngày nay hỏa khí cực lớn, mọi người đều không dám tìm hắn nói chuyện, mà chính hắn cũng quên luôn chuyện mình dùng phược yêu tác để trói Tử Ưu Đàm, đợi đến khi hắn nhớ lại, Tử Ưu Đàm xui xẻo đã bị trói tận năm ngày, cả người sắp không xong rồi.
Cái này mà Tử Ưu Đàm đang hấp hối được thả ra, đoàn đưa dâu chỉ còn cách biên giới hai nước Hy Ô tầm mười dặm.
Quan truyền tin đến báo tin trước khi trời tối, nói Tứ hoàng tử Mẫn Đạt đã đích thân lên trước để nghênh đón đoàn đưa dâu, hiện đang đợi ở bờ bắc của sông Thải Thạch, biên giới giữa hai nước Hy Ô.
Trần thị lang và Lý tướng quân thương nghị với nhau, cảm thấy Mẫn Đạt vương tử có lễ đương nhiên là một điều tốt, nhưng trời đã về đêm, tuy chỉ có mười mấy dặm, nhưng để quận chúa vượt đêm để đến gặp hôn phu chưa cưới, thì không phải là một việc trang trọng, họ vẫn nên để cho Ô Na Tố cảm nhận được phong phạm và lễ nghi của nước Đại Hy, thế nên họ quyết định sẽ dừng lại cắm trại, để cho Mẫn Đạt vương tử đợi một đêm.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ gặp đoàn nghênh đón của Mẫn Đạt, đêm đó trong doanh trại, các quan viên đi theo đoàn đưa dâu có người thì sắp xếp lại điển lễ của đội ngũ, có người thì coi lại của hồi môn, cả đoàn người trong hồ Dương Lâm đều rất là bận rộn. Nhưng có bận rộn hơn nữa thì cũng không phải là chuyện của Thành Ngọc, vì thế nàng từ sớm đã đi vào trong trướng. Ngồi dưới ánh đèn lật một cuốn tập tranh hoa điểu, đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm từ xa truyền đến, tựa như sấm chớp, Thành Ngọc vừa mới ngẩng đầu ra khỏi cuốn sách, thì đã thấy Lê Hưởng vội vàng chạy vào, kéo Thành Ngọc ra ngoài, hớt ra hớt hải nói: "Quận chúa, người đến xem đi!"
Hai người đi ra khỏi doanh trướng, lại một tiếng ầm nữa vang lên. Thành Ngọc nâng mắt, bầu trời đầy những ngọn pháo hoa giăng khắp cả bầu trởi tựa như hoa Đồ Mi nở rộ, đang chen lấn nhau mà hiện lên trước mắt nàng. Nàng ngẩn người nhìn ngắm.
Bầu trời của sa mạc như bị ép xuống, tuy rộng rãi nhưng lại thấp bé, có cảm giác như chỉ cần vươn tay ra thôi là có thế hái được những vì sao tinh tú, mà lúc này đây màn pháo hoa giữa đêm này cũng giống gần ngay trước mắt như vậy, tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến được nó, tuy không hoành tráng bằng hai màn pháo hoa mà nàng nhìn thấy ở Bình An thành trước đó, nhưng lại vô cùng hoa mỹ sinh động.
Lê Hưởng ngước nhìn bầu trời, say đắm nói: "Quận chúa, có phải rất đẹp không?"
Thành Ngọc không đáp lời.
Lê Hưởng lại nói: "Pháo hoa này giống như được bắn lên từ bên bờ Thải Thạch, ta đoán có lẽ là Mẫn Đạt vương tử muốn tặng cho quận chúa quà gặp mặt, quận chúa cảm thấy thế nào?"Thành Ngọc vẫn không đáp lời. Giữa không trung đột nhiên lại vang lên tiếng còi, mười sáu ngọn pháo hoa lần lượt cháy lên, lần này, những điểm sáng tản không kết thành cánh hoa nữa mà ngưng thành mười sáu chữ hán và một hàng chữ Ô Na Tố, trải dài trên không trung.
"Tương tư vạn thiên nan ký ngư nhạn, hỏa thụ ngân phó ư khanh ngôn." Lê Hưởng ngước nhìn về phía hai hàng chữ kia, thấp giọng đọc, sau khi đọc xong rồi lại ngẩn người, hơi hé miệng nhìn Thành Ngọc: "Đây quả nhiên là món quà của Mẫn Đạt vương tử dành cho quận chúa." Lại nhìn hàng chữ sắp tắt đi trên bầu trời, lẩm bẩm: "Mười sáu chữ này, là nói hắn vô cùng nhớ nhung quận chúa, thư tín cũng không cách nào biểu đạt được hết, nhưng mà hắn đã cố lấy dũng khí, mượn màn pháo hoa rực rỡ này để bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với quận chúa, hi vọng quận chúa có thể hiểu cho lòng hắn , là... là ý này sao?" Tuy rằng dùng ngữ khí nghi vấn, nhưng lúc nói ra lời này Lê Hưởng cảm thấy mười sáu chữ này hơn phân nửa chính là cái ý đó rồi, nghĩ một hồi, lại cảm thán: "Chu Cẩn nói Mẫn Đạt vương tử kia có ý với người, hóa ra là thật."
Thành Ngọc vẫn không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ yên tĩnh ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời. Nàng hơi thất thần, giữa không trung mười sáu chữ hán được ngưng lại từ những điểm sáng của pháo hoa, khiến nàng nhớ lại lời Thành Quân từng nói với nàng.
Vì để khuyên nàng đi hòa thân, Thành Quốc từng nói rằng tứ vương tử Mẫn Đạt của Ô Na Tố là một người tài, lúc ở Khúc Thủy Uyển đối với nàng vừa gặp đã yêu, cầu cưới nàng chính là xuất phát từ tấm lòng, không hề có tạp niệm nào, đoạn nhân duyên này đúng là một lương duyên tốt. Nàng lúc này bởi vì đang thất vọng chuyện của Liên Tống, cả trái tim lẫn con người đều tâm tàn ý lạnh, cũng không quá để tâm đến những lời Thành Quân nói. Lúc này nhớ lại, mới biết Thành Quân có lẽ không hề lừa nàng.
Nếu như đời này nàng chưa từng gặp gỡ Liên Tống, thì đoạn nhân duyên này hẳn cũng tính là một mối lương duyên nhỉ?
Có lẽ tâm trạng của nàng khi nhìn màn pháo hoa này, sẽ giống hệt như cái đêm cùng Liên Tống ngắm pháo hoa bên bờ sông Khúc Thủy, nàng sẽ vô cùng vui mừng, trong lúc vui mừng lại sinh ra chút bi thương, sau đó lúc nhìn thấy Mẫn Đạt sẽ nói với Mẫn Đạt rằng, nàng thích pháo hoa là bởi vì mẫu thân của nàng thích nó. Nếu như Mẫn Đạt thực sự ái mộ nàng, vậy thì hắn có lẽ sẽ nguyện ý lắng nghe nàng tâm sự.
Cuộc đời của nàng sẽ có một dáng vẻ khác.
Nhưng thế gian này làm gì có hai chữ nếu như hay giá như. Màn pháo hoa trước mặt đẹp đẽ là thế, pháo hoa đại biểu cho tâm ý và sự nhiệt tình của Mẫn Đạt vương tử, nhưng đáy lòng Thành Ngọc lại giống như nước biển đã cạn khô, không còn có thể gợn sóng được nữa, hoặc có lẽ sau này sẽ có nguồn nước rót vào trong đó khiến cho biển lần nữa dâng trào, nhưng chắc chắn không phải là lúc này.
Lê Hưởng thấy Thành Ngọc ngước lên bầu trời, ngọn pháo hoa cuối cùng tắt đi trong mắt nàng, ngẫm nghĩ một hồi, hơi ngập ngừng nói: "Quận chúa, Mẫn Đạt vương tử yêu thích người, người có cảm thấy vui không?"
Thành Ngọc yên tĩnh rất lâu, lắc đầu: "Không có." Nàng nói, qua một lúc sau, lại nói tiếp: "Ta chỉ đang nghĩ, hóa ra Ô Na Tố cũng có pháo hoa." Đợi cho bầu trời trở nên yên tĩnh, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Rất đẹp."
Lê Hưởng cảm thấy bản thân giống như nghe hiểu được Thành Ngọc nói gì, lại giống như không nghe hiểu.
Đêm này Thành Ngọc ngủ rất muộn, sau khi thiếp đi lại nằm thấy một giấc mơ.
Nàng mơ đến cảnh tượng lúc nàng và Liên Tống tạm biệt nhau trong Tiểu Sa La Cảnh.
Lúc chia tay, Liên Tống từng chạm vào đuôi mắt nàng. Nàng đương nhiên nhớ lúc đó mình không hề khóc, nhưng mà trong mơ, nàng thế nhưng lại khóc . Ngón tay thon dài của chàng đặt trên khóe mắt, nhẹ lau đi một giọt lệ của nàng, giọt lệ đó ấm nóng, khiến chàng nhíu lại đôi mày ưa nhìn, sự tiếc thương hiện ra trong đôi đồng tử màu hổ phách, khiến cho bàn tay đang chạm vào nàng trở nên run rẩy. Vì thế chàng không hề lùi lại một bước rồi nói với nàng rằng: "Ta đi đây." Mà thở dài khe khẽ, sau đó ôm chặt nàng vào trong lòng.
Nàng không biết vì sao mình lại khóc, cũng không biết nàng vì sao lại thuận theo chàng rồi để chàng ôm vào lòng như vậy, sau khi tỉnh lại điều duy nhất nàng còn nhớ đó là nàng đã chủ động đem cả khuôn mặt đẫm nước mắt vùi vào trong ngực chàng, mà lúc nàng đang bị mùi hương Bạch Kỳ Nam ngọt ngào thanh lãnh vây lấy, trái tim lạc lõng của nàng cuối cùng cũng an định trở lại.
Họ ôm nhau một cách thân mật, giống như hai gốc cây cộng sinh bám vào nhau, cho đến khi giấc mộng kết thúc, cũng không hề tách nhau ra..
Thành Ngọc ngồi ở đầu giường, ngẩn người nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, cuối cùng không thể không thừa nhận, giấc mộng đó mới là dục vọng và khao khát chân thực nhất trong của nàng, nó đang giúp nàng nhìn thẳng vào trái tim mình.
Nàng thích Liên Tống, chàng là mối tình đầu tiên của nàng, để lại cho nàng rất nhiều điều đẹp đẽ, nhưng lại cũng làm cho nàng đau đớn, sự yêu thích đó tựa như một cây kim, nó đâm thẳng vào trái tim nàng, như sinh ra cùng máu thịt, nếu như nàng không chịu nhổ nó ra, thì ai cũng không cách nào nhổ ra được. Nàng quả thực không muốn nhổ nó ra, vì thế rất có thể đời này của nàng hẳn là không thể thích người nào khác được nữa rồi.
Lúc đó khi ở Minh Ty, là chàng nói với nàng: "Cuộc đời của một con người rồi sẽ có rất nhiều điều tiếc nuối, có thể là từ nàng mà có, đời này nàng sẽ gặp phải rất nhiều điều như thế. Tiếp nhận tiếc nuối đó, thì mới có thể thực sự trưởng thành." Nàng nghĩ rằng chàng nói đúng, chàng đối với nàng cũng chính là một sự tiếc nuối. Nàng bắt buộc phải tiếp nhận sự tiếc nuối này, bởi vì phàm nhân, chính là phải trưởng thành như thế.
Trời còn rất lâu nữa mới sáng, nàng đưa tay lên lau đi nước mắt vương trên má, ngồi trong trướng một lúc lâu, sau đó thắp đèn, lấy lễ phục hòa thân từ trong rương.
Dưới ánh đèn mông lung, nàng khoác từng lớp lễ phục của tân nương lên người, sau đó ngồi trên thảm lông cừu trong trướng, nghiêng người dựa vào bằng kỷ, hơi hơi khép mắt.
Tựa hồ như thay xong một thân giá y này, thì tất cả những điều trong quá khứ đều sẽ được rũ bỏ, mà nàng cũng đã chuẩn bị xong, dự định sẽ dũng cảm đối diện với một cuộc đời khác, bắt đầu một cuộc đời không biết là lành hay dữ đang chờ đợi trước mắt.
Khi sao Thái Bạch mọc lên, Lê Hướng đi vào trong trướng của Thành Ngọc, muốn chải đầu thay y phục cho quận chúa, không ngờ được dưới ánh đèn sáng, Thành Ngọc đã mặc sẵn y phục, nghiêm trang ngồi đợi bên giường rồi.
Lê Hưởng kinh ngạc: "Quận chúa sao lại dậy sớm như thế?"
Thành Ngọc cười nhạt, tự lấy chén trà trong chiếc khay mà Lê Hưởng bê vào, nhấp một ngụm: "Để cho Mẫn Đạt vương tử và các lễ quan đợi một đêm bên bờ Thải Thạch là chuyện bất đắc dĩ, để chọ họ đợi thêm nữa thì không đúng với lễ nghi, Trần đại nhân là muốn sau khi trời sáng phải nhanh chóng cùng đoàn đón dâu gặp mặt, ta dậy sớm một chút, tránh cho lỡ thời gian lên đường của mọi người."
Sắc mặt Thành Ngọc bình tĩnh, lời nói ra cũng rất có đạo lý.
Lê Hưởng ngẩn người, tiểu quận chúa lúc trở nên nghiêm túc, quả thực là một người chu toàn và thông thấu.
Nhớ lại năm ngoái khi thái hoàng thái hậu triệu Thành Ngọc hồi kinh để ban hôn cho nàng, trên đường về, dáng vẻ tiểu quận chúa lúc an an tĩnh tĩnh ngồi thêu giá y cho mình cũng giống như bây giờ.
Lúc đó tiểu cô nương không hiểu chuyện, giá y thêu cũng là vô tâm, bây giờ đã hiểu được tình, cũng có tâm, đối với việc mình làm vừa nghiêm trang lại mang theo chút u buồn, nhưng lúc này đây, sự bình tĩnh của lúc đó và bây giờ là hoàn toàn khác nhau.
Theo như nàng thấy, tiểu quận chúa là một người luôn an nhiên và chấp nhận số phận. Nàng thực ra vẫn luôn biết, nhưng mà lúc này đây, Lê Hưởng đột nhiên tựa như nhìn thấy một sự đau khổ khó nói thành lời trên một người trước này đều luôn dễ dàng chấp nhận số phận như Thành Ngọc, trong lòng nàng chơt sinh ra cảm giác đau đớn.
Lê Hưởng cùng nàng đi ra khỏi trướng, bầu trời đêm có ánh sao tinh tú, giữa trời là ánh trăng treo lơ lửng, hiếm khi thấy được trăng sao cùng chiếu sáng như thế này.
Đoàn lạc đà đổi thành hồng trang, mấy trăm con lạc đà để khoác trên mình thảm ngồi đỏ chói, trên lưng đựng đầy những rương đồ nào tượng Phật, nào trân bảo, thư tịch... Đi theo sau quận chúa, hướng về phía bờ sông Thải Thạch.
Dưới ánh trăng sáng trong, trời đất vì bị tuyết bao phủ nên trở nên vô cùng thê thương lạnh lẽo, những cây Hồ Dương sinh ba ngàn năm chết ba ngàn năm trong sa mạc cũng khoác lên một màu bạc trắng, phảng phất như màu trắng của tuyết chính là màu nên có của mùa đông chốn sa mạc này, đoàn đưa dâu khoác lên mình một màu đỏ rực hóa ra lại trở thành đột ngột rồi... Trần thị lang đi theo bảo vệ quận chúa cùng với Lý tướng quân nhíu mày nghĩ.
Trần thị lang đại nhân năm đó đậu thám hoa, cũng từng là một tài tử phong lưu, có loại suy nghĩ như thế cũng là chuyện rất tự nhiên. Đi gần nửa canh giờ trong gió và tuyết, hắn không khỏi cảm thấy đoàn nghi lễ mà mình hết lòng hết sức tổ chức ra chẳng hợp chút gì với sa mạc nghèo nàn rộng lớn , rồi lại cảm thấy một đóa hoa phú quý của nhân gian như quận chúa cũng không hề hợp với nơi này. Nhưng không hợp thì sao, quý nữ xinh đẹp tôn quý nhất trong tôn thất Đại Hy, cứ thế mà hời cho Ô Na Tố rồi, Trần thị lang đại nhân càng nghĩ càng cảm thấy thấy thiệt thòi, rồi bất tri bất giác cảm thấy tức giận.
Chẳng quả sự u uất đó cũng không tồn tại quá lâu, bởi vì hắn phát hiện ra một vấn đề rất tà môn trên đường đi: Họ xuất phát từ giờ dần, theo như kế hoạch thì khi đội lạc đà đến được hồ Thải Thạch thì trời cũng vừa sáng. Nhưng họ đã đi gần cả canh giờ rồi, đáng lẽ phải đến hồ Thải Thạch rồi, nhưng ánh trăng tròn vànhvạnh như bánh xe băng vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời, bầu trời tối đen không có dấu hiện của việc sẽ sáng, phảng phất như từ giây phút mà họ khởi hành, thời gian đã bị ngừng trôi, và ngày mai sẽ mãi mãi không thể đến được vậy.
Trần thị lang là một người phàm cho nên cảm thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng Chu Cẩn bọn họ lại là những hoa yêu nhìn thấu được mọi chuyện, từ vị trí của mặt trăng có thể nhìn ra, có ai đó đã đem thiên tượng làm cho đứng lại rồi.
Chiêu Hy lạnh lẽo liếc nhìn ánh trăng trên bầu trời, sau đó quay lại nhìn Chu Cẩn đang đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc đứng bên cạnh, giọng nói lãnh đạm mang theo vài phần trào phúng: "Ta và Liên Tống tuy rằng đã dừng tay, nhưng xem ra kẻ muốn phá hoại hôn sự này không chỉ có hai người chúng ta nhỉ, ngươi cả ngày nhằm vào ta lại để phòng hắn, tựa hồ như cũng không có tác dụng gì."
Chu Cẩn không đáp lời hắn, chỉ chăm chú nhìn về phía Thành Ngọc đang ở cách đó không xa. Trong tiếng nhạc lễ đầy phong vị, thiếu nữ thân mặc một bộ váy đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cũng màu đỏ thêu một loan điểu bằng tơ vàng nổi bật, đã bước lên trên chiếc cầu đá rộng rãi nối giữa hai bờ sông Thải Thạch, trên mặt cầu phủ đầy tuyết trắng, nàng chậm rãi bước đi, nhìn giống như một đóa hoa hồng mai nhu hòa xinh đẹp nhưng lại dễ dàng gió thổi bay.
Chu Cẩn nâng mắt nhìn thiên tượng quỷ dị trên đỉnh đầu, mà sau đó nhíu mày bước đến đi bên cạnh Thành Ngọc. Dưới tình thế này, hắn đương nhiên không yên tâm giao phó an nguy của quận chúa cho mười sáu tên thị vệ bên cạnh được, cho dù trong số đó đã được hắn âm thầm bố trí thêm cho Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm để toạ trấn rồi.
Tứ vương tử Mẫn Đạt đứng ở giữa cầu Thải Thạch, đằng sau hắn là lễ quan và vô số tùy tùng.
Không giống như đại đa số nam tử thô lỗ cường tráng ở Ô Na Tố, vị vương tử này thân thế cao lớn, tuy cũng có hốc mắt sâu hoắm mà chiếc mũi cao, nhưng ngũ quan lại rất tinh tế, khi đôi mắt hiện lên ý cười càng thêm vài phần anh tuấn.
Mẫn Đạt đi lên trước hai bước, đôi mắt màu bích lam say đắm nhìn về phía Thành Ngọc: "Quận chúa."
Thành Ngọc dẫn đầu, thi lễ với hắn.
Mẫn Đạt lại đi lên trước một bước, đồng thời đưa tay phải ra, ngón tay có chút căng thẳng dừng giữa không trung, cuối cùng giống như hạ quyết tâm rơi xuống bên cổ tay của Thành Ngọc, rồi nắm lấy bàn tay nàng.
Thành Ngọc sửng sờ, tựa hồ như theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng không biết vì sao giữa chừng lại ngừng lại từ bỏ dự định đó, mặc cho Mẫn Đạt nắm lấy tay mình. Nhưng nàng không nhìn Mẫn Đạt thêm nữa, chỉ hơi cúi đầu, ánh mắt không biết đang dừng ở nơi đâu.
Mẫn Đạt nắm lấy tay Thành Ngọc, ánh mắt rơi trên mái tóc đen tuyền của nàng: "Mấy ngày trước ta nghe nói quận chúa gặp phải trận đại hồng sa, tiểu vương vô cùng lo lắng." Hán ngữ của Tứ vương tử không được lưu loát, nhưng thanh âm rất dịu dàng.
Sau một phút tĩnh lặng, Thành Ngọc thấp giọng đáp: "Đa tạ vương tử quan tâm."
Mẫn Đạt mỉm cười: "Quận chúa không cần khách khí như thế. Trong cung đã chuẩn bị xong hôn yến, đêm nay sau hôn yến, quận chúa chính là thê tử của tiểu vương rồi, theo lý cũng nên tập làm quen với sự quan tâm của tiểu vương ." Nói xong những lời này Mẫn Đạt như thể hiểu ra rằng Thành Ngọc sẽ cảm thấy ngại, không đợi nàng hồi đáp, liền đổi sang chủ đề khác, quay qua Trần thị lang và Lý tướng quân gật đầu: "Hai vị đại nhân ngàn dặm bảo vệ quận chúa đến đây, cực khổ rồi."
Trần thị lang và Lý tướng quân lên trước cúi chào Mẫn Đạt, ba người dọc đường theo lễ chế mà hàn huyên một vài câu. Tìm thấy thời cơ đến rồi, Thành Ngọc rút bàn tay trong tay Mẫn Đạt ra. Mà chính lúc này, chúng nhân đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn ở gần đó: "Cẩn thận!"
Lê Hưởng vẫn luôn đứng bên cạnh Thành Ngọc hoảng hốt ngẩng đầu, nàng lập tức phản ứng lại đó là tiếng của Chu Cẩn, thân thể theo bản năng nhào về phía Thành Ngọc.
Chính lại lúc này, con sông dài đột nhiên nổi gió. Lê Hưởng kéo Thành Ngọc ôm chặt lấy, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi, nhớ đến lời Chu Cẩn nói hôm qua, không đến giây phút cuối cùng tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác. Lê Hưởng ở cách Thành Ngọc gần nhất, tuy lúc đầu lập tức xông lên trước bảo vệ, nhưng pháp lực lại thấp kém, may sao Chu Cẩn ở đó, lập tức đẩy kết giới hộ thể về phía hai người họ.
Chu Cẩn ở ngay bên cạnh, xung quanh họ vẫn còn kim quang của kết giới hộ thể bao bọc, điều này khiến cho Lê Hưởng cảm thấy yên tâm hơn ít nhiều, nhưng kết giới tuy có thể ngăn được thứ từ bên ngoài, nhưng lại không ngăn được phong sương mưa tuyết đến từ thiên tượng.
Cơn gió gào thét khiến người ta không thể mở mắt ra được, Lê Hưởng đưa một tay ra che mắt lại, đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên trống không, hoang mang cúi đầu, làm gì còn bóng dáng Thành Ngọc ở đây này, không khỏi cảm thấy sợ hãi: "Quận chúa... quận chúa không thấy nữa rồi, chuyện gì thế này?" Lại nhìn thấy Chu Cẩn ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn về phía ngân quang chói mắt bên bầu trời, tay phải nắm thành quyền, dáng vẻ tức giận đến cùng cực nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài.
Cuồng phong dần dần yên ắng trở lại, kim quang kia cũng thu lại ánh sáng xung quanh, tựa như ánh trăng thứ hai treo lủng lẳng trên bầu trời.
Theo sự di chuyển của ánh trăng đó, Lê Hưởng nhìn thấy ở giữa như đang giấu một bóng người. Đợi đến khi ánh sáng đó dừng lại giữa không trung, Lê Hưởng cuối cùng cũng nhìn rõ, giữa ánh sáng đó có một chiếc phiến đang được mở ra trôi nổi trên không trung, nằm trên nó là một vị mỹ nhân giờ đây đã bất tỉnh nhân sự, đó chính là vị quận chúa mà một khắc trước nàng còn ôm trong lòng. Vị nữ tử quỳ bên cạnh chăm sóc cho Thành Ngọc Lê Hưởng cũng biết, đó là thị nữ của Liên Tống, từng đến Thập Hoa Lâu để đưa tranh, mà cái người mặc áo bào màu xám đứng bên cạnh chiếc phiến nàng càng quen thuộc hơn, đó chính là vị quốc sư trước nay vẫn có mối giao tình rất tốt với Liên Tống. Trái tim Lê Hưởng nảy lên một nhịp.
Chu Cẩn lên tiếng, bởi vì hắn lần này đeo mặt nạ, Lê Hưởng không nhìn thấy được biểu cảm của hắn, nhưng từ mức độ lạnh lẽo của giọng nói, không khó suy đoán hắn lúc này có biết bao nhiêu là phẫn nộ: "Phàm nhân nhà ngươi." Hắn nhìn về phía quốc sư đang đứng yên giữa không trung nói: "Cư nhiên có thể vào trong kết giới hộ thể của ta, còn có thể ở dưới mí mắt ta đưa quận chúa đi." Cười lạnh một tiếng: "Ngươi quả thật không tồi."
Quốc sư cụp mắt, ánh mắt lướt nhìn chúng nhân bị biến cố bất ngờ ập đến này làm cho sửng sờ bên dưới một vòng, vuối cùng rơi lên người Chu Cẩn, mỉm cười: "Vị thí chủ này giống như rất coi thường phàm nhân, vậy thì hẳn là có chút lai lịch nhỉ. Bần đạo chưa từng chứng được tiên cốt, quả thực không thể lọt vào kết giới của ngài được, nhưng mà không ngăn được nhân duyên tốt của bần đạo, mượn được sáo Vô Thanh, có thể vào được bất cứ một kết giới nào." Nói rồi tay phải hóa ra một cây sáo trắng như ngọc, Chu Cẩn ngưng mắt nhìn nó.
Quốc sư khẽ xoay chiếc sáo trong lòng bàn tay, không thèm để ý đến Chu Cẩn, rất hứng thú mà nhìn về phía Mẫn Đạt vương tử lúc nãy còn cảm thấy chấn kinh bây giờ đã hồi thần trở lại. Có lẽ là nghĩ đến có người phàm không thấy được hắn, nên ánh sáng đó lại lần nữa di chuyển.
"Ngươi là Mẫn Đạt vương tử?" Quốc sư hàn huyên cùng Mẫn Đạt: "Lúc nãy bần đạo hình như nghe vương tử nói đến chuyện của đêm mai, vương tử hình như rất mong đợi đến đêm mai." Hắn một mặt tiếc nuối lắc đầu: "Bần đạo không phải cố ý muốn tạt nước lạnh vào người vương tử đâu, nhưng bần đạo bấm đốt ngón tay tính rồi, đêm mai mà vương tử mong ngóng kia, có lẽ mãi mãi sẽ không thể đến được rồi."
Người Ô Na Tố sùng tính thiên thần, vì thế khi nhìn thấy quốc sư xuất hiện cùng với ánh sáng kia, vốn cho rằng là thần tiên trên trời xuống để chúc phúc cho mối lương duyên của hai người Ô Hy, vừa cảm thấy chấn kinh lại vừa cảm thấy vinh hạnh, nghe được những lời này, mới phản ứng lại, hẳn là đã gặp được yêu quái đến cướp hôn mà thôi.
Nhưng lúc này thầy phù thủy không đi cùng đoàn rước dâu, họ cũng không hiểu yêu pháp, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào, mọi người đều không khỏi nhìn nhau khó hiểu.
Mẫn Đạt Vương Tử trước nay vốn tính trầm ổn, là người mà trước khi chưa biết được thực lực của đối phương ra sao thì tuyệt đối không ra tay, mấy câu nói của quốc sư tuy rằng bức người ta phải cảm thấy thù hận hẵn, nhưng Mẫn Đạt vẫn có thể đè nén nộ khí, lạnh giọng hỏi: "Không biết các hạ nói là mãi mãi không đến được , là có ý gì?"
Quốc sư phụng mệnh Liên Tam đến kéo dài thời gian, tính toán Tam điện hạ có lẽ cũng nên đến rồi, vì thế cũng không quá quan tâm đến những người bên dưới, không mặn không nhạt trả lời Mẫn Đạt: "Chính là ý trên mặt chữ..." Một câu nói còn chưa nói xong, đột nhiên một trận gió quét đến, hắn theo bản năng né qua một bên, vừa mới né qua liền đẩy huyền phiến đi, huyền phiến tựa như có linh tính, đưa Thành Ngọc và Thiên Bộ lui lại về sau, trong lúc vội càng lùi về sau, mặt phiến đột nhiên bạo phát, huyền quang lạnh lẽo, đưa hai người chụp lại vào bên trong.
Quốc sư vừa ừng phó với Quý Minh Phong và Chu Cẩn đang liên thủ xông đến, vừa phân thần theo dõi động hướng của huyền phiến, thấy huyền quang trên chiếc phiến vẫn còn, mới miễn cưỡng yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc quốc sư cùng với Đế Chiêu Hy và cái người đeo mặt nạ che mặt kia giao thủ, thì Thiên Bộ chú ý đến người che mặt đứng ngay giữa kiệu đột nhiên hoa thành ánh sáng rồi biến mất, mới hiểu ra đối phương có lẽ nhân lúc Túc Cập và Mẫn Đạt hàn huyên, nhân lúc Túc Cập không chút phòng bị mà sử dụng chướng nhãn pháp rõ.. Chướng nhãn pháp này tinh tế đến mức có thể qua mặt được cả hai người họ, xem ra quả như Chu Cẩn nói, lai lịch của đối phương không hề nhỏ, không biết quốc sư hắn còn có thể chống đỡ được không.
Nhưng không đợi Thiên Bộ lo lắng thêm cho quốc sư, bên phía nàng cũng rất nhanh bị công kích đến. Diêu Hoàng Tử Ưu Đàm và Lê Hưởng ba hoa yêu này nhanh chóng đuổi theo họ, đứng cách mấy bước bên ngoài, mỗi người từ chia ra một phía, toàn lực vây công nàng và Thành Ngọc bảo vệ nghiêm mật trong huyền quang kết giới. Thiên Bộ đi theo Liên Tam xuống hạ giới, tuy rằng không có pháp lực bên mình, nhưng lúc này đứng trong kết giới của huyền thiết tạo ra, cũng không cảm thấy lo lắng gì mấy.
Trên Cửu Trùng Thiên có Tỏa Yêu Tháp, có thể khuấy động đáy biển cũng có thể trấn ác yêu, Tỏa Yêu Tháp giam cầm ác yêu khắp Bát Hoang, mà những ác yêu sinh ra từ đáy biển trong tứ hải, toàn bộ đều bị trấn áp dưới đáy vực của Trần Ách Uyên. Chiếc huyền phiến mà Tam điện hạ thỉnh thoảng nghịch trên tay và vực sâu đó có tên giống nhau, đều gọi là Trấn Ách, đó là lúc tam điện hạ hai vạn tuổi sau khi thành niên, đích thân đến Trấn Ách Uyên lấy hàn thiết ở dưới đáy vực để chế tạo, lúc chiếc phiến được làm xong, Đông Hoa đế quân còn gia trì thêm cho nó một bộ phận uyên linh của Trấn Ách Uyên. Có thể nói đó là một trong nhưng pháp bảo hộ thể tốt hàng đầu ở Bát Hoang, phiến này chỉ đứng sau Thiên Cang Trạo của Đông Hoa đế quân và Độ Sinh Ấn của Mặc Uyên thượng thần mà thôi, nhưng đều là một sự tồn tại vô cùng lợi hại.
Còn Tam điện hạ điện hạ sinh ra đã chưởng quan tứ hải, lúc này Đông Hoa đế quân sợ thủy thần tuổi còn nhỏ không thể trấn áp được ác yêu trong bốn biển, đặc biệt bế quan sáu mươi năm để gia cố cho Trấn Ách Uyên: Các ác yêu nếu muốn lấy thuật pháp xông ra khỏi vực, thì thi ra mấy phần pháp lực, sẽ bị phản phệ bấy nhiều phần. Trấn Ách Phiên và Trấn Ách xuất phát từ một nhánh, đương nhiên cũng có đặc tính y hệt.
Thiên Bộ mắt thấy đám người Diêu Hoàng đang cố sức vây công, kết giới xung quanh đột nhiên nổ ra một trận hồng quang chói mắt, sau khi hồng quang bùng nổ, ba hoa yêu cả người đều là máu rơi từ trên cao xuống, nàng nhìn thấy thế không khỏi mà sinh vài phần thương xót.
Dưới sự bảo hộ của kết giới huyền quang, Thiên Bộ không chút hao tổn, nhưng quốc sư không có được may mắn như thế. Quốc sư tuy là đạo sĩ đứng đầu trong quốc triều, nhưng lúc này đối đầu với hắn lại có Chu Cẩn và Chiêu Hy, hai vị này là thần sứ của tôn thần thời hồng hoang, tuy rằng bởi vỉ Tổ Thị chưa quy vị, nên pháp lực của Chu Cẩn và Liên Tống cũng có hạn, nhưng đối phó với quốc sư cũng tính là dư sức. Càng không nói đến việc Mẫn đạt vương tử nhìn thấy quốc sư đang ở thế bất lợi, cùng kêu thị vệ lắp trận cung tiễn, mưa tên nhắm thẳng về phía Túc Cập.
Quốc sư ở phía trước trước hay sau đều bị công kích, biển sâu lúc này chưa nhảy lên huyền phiến cũng trốn vào trong kết giới hộ thể kiên cố kia, tuy rằng mặt phiến không lớn, kết giới cũng rất nhỏ, nhưng hắn cố gắng chen vào có lẽ cũng có thể chen được một chỗ nhỉ? Quốc sư vừa phân tâm, cục diện ngay lập tức trở nên không lạc quan, mắt thấy kiếm của Chiêu Hy nhắm hướng mình xông đến, hắn vội vàng né đi, chỉ vừa mới tránh được kiếm của Chiêu Hy thì có một đạo ngân quang xẹt qua, thế là hắn lại bị kiếm khí của Chu Cẩn làm cho ngã nhào xuống đất.
Quốc sư vội vàng đứng dậy, Chu Cẩn đã đến gần hung hăng áp chế hắn, lưỡi kiếm bén nhọn đặt trên chiếc cổ yếu đuối của hắn. Đây là lần quốc sự bị đánh nhau mà bại trận nhanh nhất trong đời này, kỳ thực nói ra thì rất không có tự tôn,nhưng suy nghĩ lại thì bại nhanh cũng có cái tốt của bại nhanh, ít nhất thì không bị thương nhiều lắm, như thế cũng được.
Thanh niên đeo mặt nạ đứng cách hắn chưa qua một tấc, khiến cho quốc sư cảm thấy bị áp chế, không nhịn được mà ngửa cổ đi lùi về sao.
Thanh niên cười lạnh nói: "Ta không biết đại tướng quân vì sao lại nói lời mà không giữ lấy lời đến đây cướp hôn, và ta cũng không quan tâm. Mở kết giới ra trả quận chúa lại cho ta, nếu không." Lưỡi kiếm sắc bén lại trượt xuống thêm nửa tấc, cổ quốc sư có vết máu tứa ra, thanh niên lạnh giọng nói: "Đại tướng quân chỉ có thể đến Minh Ty tìm ngươi rồi!"
Quốc sư hít sâu một hơi nói: "Thí chủ, đừng nên xúc động." Đưa tay ên thử đẩy đẩy lưỡi kiếm ra, cười cười nói: "Ngài thu kiếm lại đi, ta trả quận chúa lại cho ngài là được rồi chứ gì."
Ước chừng như cũng không ngờ hắn là một người dễ ăn nói đến thế, Chu Cẩn ngược lại cảm thấy sửng sốt, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chặp vào quốc sư. Quốc sư nâng tay lên giữa không trung hướng về Thiên Bộ ra hiệu, Thiên Bộ hiểu ý, cúi đầu chạm vào bên cạnh chiếc phiến, ngón tay vừa động, huyền quang xung quanh chiếc phiến biến mất. Cùng một khắc đó, huyền phiến đột nhiên chuyển động, Thành Ngọc rơi xuống từ trên thân chiếc phiến, Chiêu Hy bên cạnh vội lên trước đỡ thấy thiếu nữ đang rơi xuống vào trong lòng mình.
Thấy Thành Ngọc đã an toàn vào trong trận doanh, Chu Cẩn thu kiếm lại, nhưng tay phải thu kiếm đồng thời tay trái vừa lật, hóa ra một sợi dây trói quốc sư lại. Sau đó kéo quốc sư từ dưới đất lên, nghe được quốc sư khe khẽ thở dài: "Ngươi thực sự cho rằng như thế này có tác dụng sao?"
Chu Cẩn không nói gì.
Quốc sư nhún vai: "Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi cảm thấy bắt ta làm cho tin, thì có thể uy hiếp được Tam điện hạ để cho quận chúa thuận lợi đi hòa thân phải không?" Phảng phất như cảm thấy rất đáng tiếc lắc đầu: "Ta ở trong lòng điện hạ là phân lượng nào chứ, bất quá ngươi không hiểu ngài lắm, điều ngài ấy không thích nhất chính là có người uy hiếp ngài ấy, cũng chưa từng ai thành công uy hiếp được ngài ấy, ngươi làm thế này kỳ thực chẳng có chút ý nghĩa nào hết."
Chu Cẩn trầm giọng: "Ngươi có ý gì?"
Dưới ánh trăng, quốc sư ngước nhìn về tầng mây đen đột nhiên xuất hiện bên trời, từ đáy mắt tràn ngập ý cười: "A, ngài ấy đến rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]