Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên Tác giả: Đường Thất

Trà đậm làm người ta thanh tỉnh, trà đậm pha vào trong sữa bơ cũng có tác dụng rất lớn với việc khiến người ta tỉnh táo. Trước khi đi ngủ Thành Ngọc uống gần nữa chén trà sữa bơ, đến nửa đêm thì không thể an giấc được nữa, cho nên khi Chiêu Hy nhân lúc trời tối lẻn vào trong trướng quận chúa, liên nhìn thấy Thành Ngọc vì mất ngủ mà mở lớn mắt nhìn y.

Hai người nhìn nhau sửng sốt một hồi, vẫn là Chiêu Hy phản ứng lại trước, đưa tay lên hướng về một bên cổ của Thành Ngọc.

Thành Ngọc ngăn lại: "Thế tử đây là muốn làm gì?" Ngữ khí không hề cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi, cũng không tức giận, chỉ là có hơi nghi hoặc.

Chiêu Hy ngừng lại, vừa trấn an nàng: "Đừng sợ, đưa nàng đến một nơi." Vừa nhân lúc Thành Ngọc không có phòng bị, tay trái nhanh chóng đánh xuống một bên cổ nàng. Bên tai nghe vang một tiếng động nhẹ. Thành Ngọc còn chưa kịp nói gì chỉ cảm thấy đăng sau tai hơi tê, cả người liền ngất xỉu.

Thành Ngọc cảm thấy bản thân có lẽ đã ngủ rất lâu rồi, lúc hồi phục lại ý thức, nàng cảm thấy như có người nào đó đang khe khẽ vuốt tóc mình, động tác rất ôn nhu, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy có gì khó chịu, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng kháng cự với loại tiếp xúc thân mật như thế này, đè nén cơn buồn ngủ, cố hết sức để mở mắt ra. Trước mắt nàng xuất hiện một bàn tay thon dài, lần nữa đặt xuống vuốt ve trán nàng, lòng bàn tay kia ấm nóng và có hơi thô ráp.

Thành Ngọc sửng sốt, hất mạnh bàn tay kia ra rồi ngồi thẳng dậy, định thần nhìn lại mới thấy rõ chủ nhân của bàn tay kia là hóa ra là Quý Minh Phong. Hoá ra lúc nãy nàng cư nhiên lại nằm trong lòng Quý Minh Phong. Trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi nàng bị ngất, Quý Minh Phong đột nhiên xông đến nói muốn đưa nàng đi, Thành Ngọc nhanh chóng quan sát một vòng nơi mà họ đang ở, thấp giọng nói: "Trăng sáng, núi trống, gốc tùng, bên suối." Tám chữ khái quát hết cảnh vật xung quanh, nàng cảm thấy khó hiểu nhíu mày: "Đây là nơi nào?" Lại hỏi: "Ngươi..."

Nàng vốn muốn hỏi vì sao hắn lại đưa nàng đến này, nhưng đầu óc đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ vô cùng hoang đường và tựa hồ không có khả năng xảy ra, khiến nàng nhất thời im bặt. Không phải đó chứ.

Thần sắc nàng phức tạp nhìn Quý Minh Phong, hồ nghi nghĩ.

Ánh trăng sáng vằng vặc treo bên trời, cây cổ tùng nằm bên bờ hồ, tán cây tựa như đám mây màu lục sắc, rễ cây lâu năm tràn lan trên mặt đất. Quý thế tử một thân huyền y, đầu gối hơi gập lại xuống, ngồi ở lên một chiếc chiếu mỏng trải trên nền đất, thần sắc hạ trầm tĩnh, tựa hồ như thần sắc của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm tĩnh như thế. Dường như việc Thành Ngọc đột nhiên tỉnh lại, sau đó phát hiện ra bí mật của hắn đối với nàng, cùng với sự thân mật quá mức cho phép ban nãy, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, mà hắn chỉ đang đợi nàng phát hiện ra, đồng thời, hắn cũng hiểu rất rõ Thành Ngọc đang muốn hỏi hắn điều gì.

Vì thế, hắn trả lời câu hỏi thứ nhất của Thành Ngọc trước: "Đây nơi sinh ra cùng lúc với chốn phàm thế này, nhưng lại là một thế giới nhỏ nằm biệt lập với phàm thế, nơi mà không một ai có thể tìm đến được, không một ai đó bao gồm cả Chu Cẩn và Liên Tống, hai người họ cũng không cách nào tìm đến đây được."

Đang lúc Thành Ngọc cảm thấy kinh ngạc, ngón tay của hắn tiếp tục gõ gõ lên đầu gối: "Còn muốn hỏi ta vì sao lại đưa nàng đến đây, phải không?" Ngữ khí hắn bình tĩnh, lại tiếp tục giải đáp câu hỏi thứ hai mà nàng còn chưa mở miệng hỏi: "Duệ Tông hoàng đế gia gia nàng từng huấn thị cho tiên đế, nói thiên hạ của Thành Thị Vương Triều, không kết liên minh, không cống nạp. Nếu như quốc gia gặp nguy, tướng quân phải chết ở sa trường, quân chủ thì nên chết cùng xã tắc; trên quốc thổ của Hy triều, có thể chôn xương cốt của Vương tử, nhưng công chúa không được đi hòa thân."

Nói đến đây, ngữ khí có chút trào phúng: "Duệ Tông hoàng đế mới băng hà bao nhiêu năm. Thành Quân đã quên luôn lời tổ huấn. Bây giờ quốc gia cũng không tính là gặp nguy, tướng quân chưa hề chết trên sa trường, quân chủ cũng không chết cùng xã tắc, thế mà lại phái quận chúa đi hòa thân cùng mãn tộc, ấy thế mà cả triều đường văn võ cư nhiên lại không có ý kiến gì. Quân vương dựa vào nữ tử để an định thiên hạ, chư vị đó tự xưng là quân tử cũng cảm thấy không cảm thấy ngượng ngùng."

Thành Ngọc sửng sốt hồi lâu, nàng lúc nãy còn cho rằng Quý Minh Phong đưa nàng đến đây, có lẽ là vì hắn thích nàng, đến cuối cùng nhịn không được nữa mới đi cướp dâu. Lúc này mới biết là nàng hiểu lầm Quý thế tử rồi, không khỏi cảm thấy xấu hổ nói: "Hóa ra thế tử là một lòng muốn giúp ta thoát ra khỏi biển khổ sao." Quý thế tử nói những lời này với tư cách là một quần thần, quả thực có đạo lý riêng của nó, nhưng nàng cũng hiểu được sự bất lực trong việc đưa ra lựa chọn này của Thành Quân, không nhịn được mà phản bác lại: "Hoàng huynh trước nay đối xử với ta rất tốt, đưa ta đi hòa thân, hoàn toàn không phải là vì hoàng huynh vô năng, việc dùng nữ tử đi hòa thân để an định thiên hạ. Hôm đó khi chiến tranh Hy Vệ xảy ra, quân vương không phải không nhiếp chính, tướng quân cũng không chùng bước, quả thực trong tình thế phức tạp như thế, việc kết liên minh với Ô Na Tố mới là điều đúng đắn nhất...."

Nhưng Quý Minh Phong lại giống như không muốn nghe nàng nói giúp hoàng đế: "Hà tất phải kiếm cớ cho bọn họ." Hắn ngắt lời nàng, nhíu chặt mày, giống như hoàn toàn không hiểu được, nhìn nàng: "Hòa thân gả đến Ô Na Tố, gả cho tên Mẫn Đạt đó, không phải là mong muốn của nàng, phải không?"

Quý Minh Phong một lời nói xong, cả hai người đều rơi vào trầm mặc.

Từ xa truyền đến tiếng sơn điểu hót trong đêm, và tiếng cơn gió thổi qua cây tùng già, Thành Ngọc vuốt lại lọn tóc bị gió thổi bay, sau đó mới mở miệng nói: "Ta rất cảm kích thế tử ngài vì ta mà suy nghĩ nhiều đến thế." Nàng mỉm cười: "Hòa thân... vốn không phải là mong muốn của ta, ai lại nguyện ý rời xa quê hương hôn nhau cắt rốn cơ chứ, huống hồ lại phải gả đến một nơi mà mình chưa hề quen thuộc như thế." Nhìn xa xăm về phía cuối chân trời tối đen như mực nàng lại nói tiếp: "Nhưng, lúc đó hoàng huynh hỏi ta có nguyện ý không, ta đã chính miệng đồng ý. Nếu như đã đồng ý thì đây chính là trách nhiệm của ta."

Nàng bình tĩnh đoán: "Thế tử đưa ta đến đây, Lý tướng quân bọn họ không tìm thấy ta, hẳn là sẽ báo lên với triều định, mà sau đó, hoàng huynh sẽ thay thế một vị công chúa khác để gả đi xa." Nàng nhẹ thở dài một hơi: "Thế tử phải biết, bản thân chuyện hòa thân này, không thể nào ngăn cản được. hơn trăm vị công chúa trong hoàng cung. Mọi người ai ai cũng đều rất đáng thương, hi sinh bất cứ một ai trong bọn họ để hoàn thành trách nhiệm và mệnh số vốn thuộc về ta. Ta đều sẽ cảm không an lòng được." Nàng nhìn về phía Quý Minh Phong, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: "Cho nên thế tử vẫn là đưa ta trở về lại đi."

Nước suốt chảy róc rách, tạo nên những âm thanh nghe rất vui tai. Quý Minh Phong vẫn duy trì tư thế ngồi gập chân lại kia, nhưng bàn hắn nãy giờ vẫn đặt lên đầu gối, trong bàn tay đó có một đồ vật, nhất thời không biết nói gì. Lòng bàn tay hắn thỉnh thoảng lại loé lên ánh sáng màu lam, Thành Ngọc nhìn thật kỹ, mới phát hiện, thứ mà Quý Minh Phong đang nghịch trong tay vốn là chiếc trâm cài làm bằng lam ngọc của nàng.

Nàng thấy hoảng hốt.

Quý Minh Phong lúc này ngẩng đầu lên, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn nàng: "Kỳ thực đưa nàng đến đây, không xuất phát từ cái gì gọi là đạo nghĩa, cũng không phải hoàn toàn là vì nàng, vì thế đưa nàng trở về, là chuyện không thể nào."

Thành Ngọc vẫn cảm thấy hoảng hốt, suy nghĩ lướt qua trong đầu lúc nãy lần nữa xuất hiện: "Cái gì?" Nàng hỏi.

Quý Minh Phong hiển nhiên là chú ý đến biểu cảm của nàng, hắn chắm chú nhìn nàng hồi lâu: "Nàng kỳ thực đã đoán ra từ đầu rồi phải không, A Ngọc, đưa nàng đến đây, là bởi vì ta thích nàng, không muốn nàng bị gả đến Ô Na Tố hòm a thân. Nói cái gì mà đạo nghĩa, vì muốn tốt cho nàng, chẳng qua là bởi vì ta nghĩ rằng những thứ đó có thể thuyết phục được nàng mà thôi."

Hắn nhìn Thành Ngọc với ánh mắt vô cùng cẩn trọng, trong sự cẩn trọng đó cũng có một tia hi vọng, rất yếu ớt. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không để người ta phát giác ra được. Ánh mắt đầy sự mâu thuẫn đó, giống như hắn tuy rằng đã tính đến chuyện Thành Ngọc sớm đoán ta suy nghĩ thực sự của hắn, nhưng lại hi vọng chính mình nghĩ sai rồi. Nàng kỳ thực không hề biết, mà khi cuối cùng hiểu ra được tâm ý của hắn, sẽ rung động, sẽ muốn có được hồi đáp.

Cho dù chỉ là một chút rung động, một khoảnh khắc muốn hồi đáp hắn thôi cũng được.

Hắn để cho nàng một khoảng thời gian rất dài, nhưng cuối cũng hắn vẫn thất vọng.

Nàng nhìn như có vẻ không hề bất ngờ với lời hắn nói, chỉhơi rũ mắt, giống như đang không biết nói gì, hoặc là muốn nói gì. Nhưng hai loại phản ứng này cũng không có gì khác biệt, đều có nghĩa là nàng hoàn toàn không có bất cứ mong đợi gì đối với lời tỏ tình của hắn.

"Không có gì muốn nói, phải không?" Quý Minh Phong cười, nụ cười đó rất nhạt, chỉ dừng lại một khắc ngắn ngủi trên khóe mơi, giống như rất nhẹ nhàng nói: "Vậy ta tiếp tục nói đây." Hắn nhàn nhạt nói: "Nếu như đang kiên định với quyết định đi hòa thân như thế, thì những lời nói kia nàng cũng không nghe lọt tai, vậy ta chỉ đành để nàng nhìn rõ hiện thực vậy."

Thanh âm của hắn triệt để trở lên lạnh lẽo, lời nói ra giống như cố ý muốn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi: "Ta sớm đã mưu tính hết tất cả những thứ này rồi, nhân lúc Chu Cẩn và Liên Tống không có ở đó, trộm đưa nàng đến đây. Đó chính là dự định của ta: Nhốt nàng ở đây, cùng sống với nàng suốt phần đời còn lại. Từ khi ta thành công đưa nàng đến được đây, ta chưa từng có suy nghĩ rằng sẽ thả cho nàng trở về nữa."

Ánh trăng lạnh lẽo, trong rừng chỉ còn lại tiếng nước chảy gió thổi. Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, Thành Ngọc nhíu mày nói: "Ngài..." Tựa như có chút do dự, nhưng không nhìn ra được sự sợ hãi. Giống như có điều gì đó quan trọng muốn nói, nhưng lại đắn đó rất lâu không biết sắp xếp lời nó thế nào.

Hắn nghĩ đến những gì nàng muốn nói, không nhịn được lại nhíu mày, đứng bật dậy khỏi mặt đất, cơ hồ như thô bạo ngắt luôn những suy nghĩ của nàng: "Nàng cũng không cần nói gì nữa." Hắn cứng ngắc nói: "Ta biết nàng nhất thời không cách nào tiếp nhận được, nhưng rất nhanh thôi nàng sẽ nghĩ thông suốt thôi." Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn tựa như tùy ý: "Nếu như đến Mẫn Đạt cũng có thể gả được, đến tập tục kế hôn buồn nôn đó nàng cũng có thể tiếp nhận được thì gả cho ta, đương nhiên cũng được phải không?"

Nếu như từ quá khứ lâu xa về trước cho đến nay, hắn chưa từng có được may mắn dùng chân tâm để đổi lấy chân tâm của nàng, vậy thì cứ thuần túy đóng vai cưỡng đoạt nàng, cũng không phải là không được.

Quả nhiên như hắn dự đoán, sau khi nghe được những lời này, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch.

Hắn chung quy vẫn không nhẫn tâm, nhắm mắt lại, quay lưng lại với nàng: "Không còn sớm nữa, ta đi đên trúc lầu phía trước nghỉ ngơi, nếu như nàng buồn ngủ, thì đến trong ngôi lầu kia nghỉ ngơi là được." Nói rồi cất bước rời đi.

Lần này, nàng kêu hắn lại rất nhanh: "Ngài đợi một chút." Giọng nói không cao lắm.

Hắn hơi ngừng lại nhưng không dừng bước.

Nàng nói cao giọng hơn: "Thế tử ca ca, huynh đợi chút."

Xưng hô đã lâu không nghe thấy này khiến hắn cảm thấy chấn động, hắn không cách nào bước tiếp được nữa: "Nàng lâu rồi không có gọi ta như thế." Rất lâu sau, hắn lại thấp giọng nói: "Nhưng mà." Hắn giống như có chút tự giễu cười nhẹ một tiếng, ngữ khí rất nhanh liền lạnh lẽo trở lại: "Muốn lấy lòng ta, rồi sau đó thuyết phục ta, chắc chắn đều là vô dụng cả."

Thành Ngọc không để ý đến sự trào phúng trên mặt hắn: "Ta không tin." Nàng tiếp tục nói: "Cũng giống như huynh nói vậy, cho dù ta muốn thế nào thì huynh cũng sẽ nhốt ta ở đây. Nếu đã như thế thì với sự thông minh lại kiên nhẫn của huynh, hoàn toàn có thể dùng cái cớ khác để lừa ta ở lại đây, từ từ thuyết phục ta để ta dần từ bỏ ý định muốn ra ngoài. Huynh hoàn toàn không cần phải vội vàng nói rõ suy nghĩ thực sự của mình như thế, thì vẫn có thể đạt được mục đích, có phải không?"

Hắn không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. vẫn quay lưng về phía nàng, cười: "Vậy nàng nói ta là vì sao?"

Nàng thấp giọng: "Trước đây, giữa hai chúng ta tuy rằng có rất nhiều sự hiểu lầm, nhưng ta chưa một khắc nào không cho rằng Lệ Xuyên Vương thế tử là một đại trượng phu quang minh lỗi lạc. Hành vi của huynh mâu thuẫn như thế, là bởi vì từ đáy lòng huynh không muốn lừa dối ta." Nàng ngừng một lát lại nói tiếp: "Kỳ thực thực sớm muộn gì cũng nghĩ thông suốt, kẻ bị thuyết phục không phải là ta, mà là huynh." Nàng ngước nhìn bóng lưng hắn: "Ý nguyện của ta đối với huynh, kỳ thực rất quan trọng, có phải không?"

Hắn giống như cứng nhắc, không nói thêm gì.

Ánh mắt nàng trong sáng mà kiên định, tuy chưa từng nhận được lời hồi đáp của hắn, cũng tiếp tục nói: "Có lẽ lúc đáp ứng chuyện hòa thân, ta chưa từng nghĩ nhiều, nhưng càng đến gần Ô Na Tố, ta càng hiểu trách nhiệm trọng đại trên vai mình. Kỳ thực từ rất lâu về trước, ta đã biết số mệnh của mình rồi, thích một...." Nàng ngừng một chốc, nói vòng qua cái tên kia: "Lúc đó, là thời khắc ta muốn vùng vẫy thoát khỏi số mệnh đã định sẵn của mình nhất. Nhưng cuối cùng ta phát hiện điều đó không thể làm được, kỳ thực cũng không có gì quá tiếc nuối." Thần sắc nàng ung dung: "Như bây giờ, nghĩ đến việc để ta một mình gả đi xa, đại chiến có thể ngừng, ta ở Ô Na Tố một ngày, biên giới của Đại Hy sẽ được một ngày an ổn, phần đời còn lại của ta, liền trở nên quan trọng vô cùng, chỉ nghĩ thôi lòng ta cũng cảm thấy yên ôn, ta nguyện ý vì Đại Hy mà làm điều đó." Nàng quỳ xuống, đầu dập xuống đất: "Vì thế, ta cầu xin Quý thế tử hãy đưa ta trở về."

Quý Minh Phong cứng người rất lâu, cuối cùng quay người qua. Nhìn dáng vẻ Thành Ngọc đang phục xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Quả thực, ý nguyện của nàng rất quan trọng đối với ta, nhưng ý nguyện của ta đối với nàng, lại không đáng cho nàng nhắc đến. Cho dù quá khứ hay hiện tại, nàng thực sự, chưa từng đặt ta vào lòng."

Thành Ngọc ngẩng đầu, có chút hoang mang nhìn Quý Minh Phong. Thanh âm bi thương, sắc mặt thê lương đến thế, nàng mơ hồ cảm thấy, quá khứ và hiện tại trong lời của hắn nói, tựa hồ như không chỉ là đoạn thời gian ở Lệ Xuyên hai năm về trước đến nay, mà là khoảng thời gian rất dài rất lâu về trước nữa, cũng là những ngày tháng vô cùng cô đơn, cho nên hắn mới có ngữ khí vào biểu cảm như thế.

Quý Minh Phong ngồi xổm xuống, để tầm nhìn ngang bằng với nàng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nhưng khóe mắt lại ửng đó: "Nàng thực sự rất vô tình, nàng biết không?"

Thành Ngọc cảm thấy chua xót trong lòng, nỗi buồn đó như cuốn lấy trái tim nàng, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, khóe mắt ửng và đôi môi mím chặt của hắn, vô ý thức nắm lấy tay áp hắn: "Ta..." Nàng cảm thấy hắn là đau lòng rồi, nên cũng muốn nói gì đó để an ủi, thế nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì. Tựa hồ như lúc này đây, không làm theo ý muốn của y, thì nói gì cũng giống như bản thân rất vô tình, nhưng nàng không cách nào làm theo ý muốn của hắn được."

Quý Minh Phong cúi mắt nắm lấy tay áo nàng, một lúc sau, đưa ta ra nắm lấy tay nàng.

Nàng không phản kháng.

Hắn ngưng mắt nhìn bàn tay nàng đối mắt vừa chớp, đuối mắt rơi ra một giọt lệ. Sau đó hắn nâng mu bàn tay của nàng lên, đặt bên môi, khẽ hôn xuống một nụ hôn thật khẽ. Giọt nước mắt kia liền rơi xuống trên mu bàn tay của nàng.

Đi kèm với giọt nước mắt cùng nụ hôn đó, hắn khẽ giọng nói: "Nàng nói đúng, ta trước nay chưa từng có cách nào làm trái lời nàng được."

Hơi thở có hơi ấm nóng của hắn khẽ phất qua mu bàn tay nàng.

Thành Ngọc có chút bi thương nhìn Quý Minh Phong, âm thầm cho phép động tác kia của hắn. Cảm giác yêu mà không có được, nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, nàng đồng cảm với hắn. Nhìn sâu vào đôi mắt Quý Minh Phong, nàng giống như đang nhìn thấy chính bản thân mình. Vừa chua xót lại càm thấy bi ai.

26.06.2021
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.