Đoàn đưa dâu một đường đi về hướng Tây, theo như dự tính thì đi tiếp hai ngày nữa thì có thể đến được sông Phỉ Thuỷ, nơi được mệnh danh là trái tim của sa mạc. Đằng sau sông Phỉ Thúy là một vùng sa mạc rộng lớn. Từ cao nguyên trùng trùng điệp điệp tĩnh lặng nhìn xuống, vòng qua sa mạc yên tĩnh kia, ở điểm cuối của con sông đó, chính là quốc giới giữa Ô Na Tố và nước Đại Hy.
Quốc sư tay dắt lạc đà, tay kia cầm bản đồ, bối rối một lúc rồi mới quay qua hỏi Thiên Bộ đang đi bên cạnh : " Thiên Bộ cô nương, cô phục vụ điện hạ lâu như vậy, chắc là biết rất rõ về ngài ấy nhỉ?"
Thiên Bộ khiêm tốn trả lời : " Không hẳn là vậy."
Quốc sư không quan tâm Thiên Bộ có trả lời hay không, tiếp tục hỏi : "Theo quan điểm của cô nương, thì tình huống hiện tại của Điện hạ là như thế nào?" Quốc sư thở dài: "Dù sao thì cũng không cam tâm Quận chúa bị gã đi, bây giờ cũng đã tìm được người rồi, không phải là nên mang nàng về luôn hay sao? Thế nhưng Điện hạ không hiểu vì sao cứ như vậy mà đi theo sau, chẳng lẽ bảy tám ngày nữa đích thân hộ tống Quận chúa đến Ô Na Tố và giao cho Tứ vương tử luôn hay sao?" Lúc này, Quốc sư chợt nghĩ " Chẳng lẽ..... Điện hạ du định thế này, Ngài ây nghĩ rằng mình không có bất cứ quan hệ gì với Quận chúa cho nên chấp nhận giao phó Quận chúa cho một người đáng tin cậy, để nàng sống bình an một đời, như thế ngài ấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn..... "
Tình duyên của hai người Liên Thành thực sự rất khó hiểu, quốc sư là người ngoài, lại không hiểu được chữ tình là gì, nhưng hắn là người có nghĩa khí, cũng mong muốn tích góp có đủ tri thức về chuyện tình cảm, hầu sau này có thể khai sáng cho bằng hữu của mình khi cần thiết, vì thế những ngày này hắn vùi đầu vào nghiên cứu đủ loại thoại bản các kiểu cảnh giới của ái tình. Chỉ nhìn vào những suy nghĩ của hắn bây giờ thôi đủ thấy thần công đã luyện được phần nào rồi.
Thiên Bộ nghiêm túc suy nghĩ những lập luận của Quốc sư rồi lắc đầu : "Không, ta không nghĩ như vậy." Thiên Bộ giải thích: "Điện hạ không phải là một vị thần chấp nhận hi sinh vì người khác như vậy."
Lập luận này của Thiên Bộ quả thực rất chính xác, Quốc sư nhất thời không biết phải nói gì.
Thiên Bộ gật gù một chút rồi lên tiếng : " Quận chúa hẳn là đang giận Điện hạ, nếu như lúc này trực tiếp mang quận chúa về, thì sẽ giống như châm thêm dầu vào lửa, phỏng chừng chỉ có thể đợi Quận chúa nguôi giận mà thôi."
Quốc sư suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng đúng, gật đầu nói : " Cũng đúng "
Tất nhiên, Thiên Bộ không hề biết rằng Thành Ngọc vốn không có tức giận, và cũng không biết Quận chúa và Điện hạ đã gặp nhau sau bốn tháng xa cách. Không chỉ khó chịu mà còn nặng nề, gần như sắp tan vỡ. Rốt cuộc, đến ngày thứ ba sau khi Liên Tống gặp được Thành Ngọc, Thiên Bộ và Quốc sư còn dẫn theo Yên Lan cùng đi. Nàng ấy cũng không biết chuyện đã xảy ra giữa hai người họ.
Đúng vậy, hai người Quốc sư và Thiên Bộ đưa Yên Lan theo cùng, điều này thực sự không hề đúng chút nào. Nhưng Yên Lan sau khi nghe tin biểu huynh của mình đã tìm và gặp được Thành Ngọc vô cùng chấn kinh, lấy cái chết ra uy hiếp, nhất quyết đòi đi theo hai người họ. Quốc sư không thể nào chịu được việc có nữ nhân một khóc, hai nháo, ba đòi tự sát nên đành phải thuận theo.
Lúc này, Yên Lan đang ngồi trên con lạc đà do Quốc sư dắt, cả khuôn mặt đều chìm trong chiếc mũ chống gió, đã mặt ảm đạm, không nhịn được mà xen vào cuộc trò chuyện giữa Quốc sư và Thiên Bộ : "Hồng Ngọc gần như mất mạng trong trận lũ lụt. Điện hạ đi tìm nàng ấy chỉ vì muốn bảo đảm rằng nàng ấy an toàn. Dù sao giữa họ cũng có một tình cảm bằng hữu, nên Điện hạ mới không nhịn được mà đi tìm nàng ấy thôi, đó là chuyện thường tình của con người. Còn về những thứ mà quốc sư nói, cái gì mà có duyên vô duyên, nỡ hay không nỡ". Nàng cắn cắn môi nói tiếp:"Ta nghĩ rằng tất cả đều là không có chứng cứ, chỉ là suy nghĩ vô căn cứ của Quốc sư đại nhân mà thôi."
Quốc sư tuy không đồng ý, nhưng cũng không có phản bác lại, lần này hắn bị Yên Lan giày vò đến sợ rồi, thầm nghĩ nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, quốc sư đành cười cười nói: "Công chúa nói phải, nếu công chúa nói thế nào thì chính là như thế ấy."
Thiên Bộ liếc nhìn Yên Lan.
Động tác của Thiên Bộ rất nhẹ, vì thế Yên Lan không có phát hiện. Nàng ta đại khái cũng hiểu được câu trả lời qua loa của Quốc Sư, sắc mặt cho chút ngượng ngập, không thử nói thêm gì nữa, duy chỉ có đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liên Tam.
Thiên Bộ thỉnh thoảng có chút thắc mắc, Trường Y xác thực là một người thú vị, khó có thể coi thường Trường Y, xem nàng như một bông hoa mới chớm nở. Nhưng Yên Lan, là chuyển thế của Trường Y lại đơn giản đến như vậy. Nàng không thuần khiết như tờ giấy trắng, hay có lẽ càng giống như dòng nước chảy, cũng không tính là trong trẻo lắm, nhưng dù tốt dù xấu cũng đều không thể khiến cho người khác cảm thấy phiền phức. Ví như lần này nàng ta không màng tất cả cũng muốn đi theo đến đây, Thiên Bộ thấu tình đạt lý đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng ta, bất quá chỉ là vì nàng ta sợ Liên Tam thực sự có tình cảm với Thành Ngọc, một lòng muốn đến ngăn cản sợ Liên Tam đưa Thành Ngọc về thôi sao.Thiên Bộ không thích tâm tư đó của Yên Lan, cảm thấy nàng làm thế cũng vô dụng và nhàm chán.
Hai ngày sau, đoàn đưa dâu đã đến sông Phỉ Thuỷ. Sau đó dừng chân ở Tam Giác Châu ở Hồ Khâu.
Quốc sư gần đây xem nhiều thoại bản quá, cho nên bị ảnh hưởng sâu sắc. Thế gian có quá nhiều chuyện nhi nữ tình trường éo le khổ sở, khiến hắn bỗng sinh ra cảm giác đồng tình với hai người Liên Tống Thành Ngọc. Cộng thêm việc nhìn thấy Tam điện hạ đã nghĩ thông rồi, nhìn giống như là đang muốn nói rằng, quy củ của thế gian chẳng còn liên quan gì đến ta nữa, quốc sư lại càng muốn tác hợp cho hai người họ lại với nhau, cảm thấy việc con người và thần tiên yêu nhau, tuy rằng khổ sở trùng trùng, thiên địa khó dung, nhưng chính bởi vì như thế nên nó mới đẹp đẽ đến mức rung động lòng người, là một chuyện rất đáng để giúp đỡ, liền vui vẻ hứng khởi đưa ra chủ ý với Thiên Bộ, đích thân dạy nàng làm cách nào để giúp Tam điện hạ trên con đường tình cảm này,
Quốc sư chia sẻ với Thiên Bộ như thế này: "Có một cuốn thoại bản tên là "Tây Sương Ký", không biết Thiên Bộ cô nương đã từng đọc chưa. "Tây Sương Ký" viết rằng, có vị tú tài tên Trương Sinh và tiểu thư tên Thôi Oanh Oanh, hai đến được với nhau hết chín phần là nhờ vào bà mối nói vun vào. Vì kế hoạch hôm nay, ta thấy Thiên Bộ chi bằng thử làm bà mối kia đi..."
Tất nhiên Thiên Bộ chưa bao giờ đọc câu chuyện " Tây Sương Ký" và nàng cũng không quen biết ai tên là Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh cả. Nàng nửa tin nửa ngờ nhìn Quốc sư. Nhưng Thiên Bộ vẫn luôn là một người hầu trung thành và luôn lo lắng cho tâm trạng chủ nhân, thấy Liên Tam bởi vì có khúc mắc với Thành Ngọc, cả ngày đều không vui vẻ gì nên đương nhiên nàng cũng muốn giúp chủ nhân giải toả phiền muộn. Nàng cẩn thận nghiên cứu cuốn "Tây Sương Ký" , sau khi đọc xong, nàng bàng hoàng nghĩ không ngờ rằng những lời nói vớ vẩn của Quốc sư lại có mấy phần đạo lý. Biết đâu sau khi nàng vào vai bà mối trong câu chuyện này lại có thể khiến cho hai người Liên, Thành giải toả được khúc mắt thì sao.
Thiên Bộ trầm ngâm hồi lâu, sau đó quyết định đi đến trướng của Thành Ngọc.
Thiên Bộ vốn nghĩ rằng Thành Ngọc giận với Liên Tống, chính nàng cũng rất khó chịu, hẳn là không dễ gì để có thể gặp được nàng . Không ngờ được nàng thế mà lại không hề bị làm khó, rất nhanh liền được thị nữ của nàng, Lê Hưởng dẫn vào trong lều.
Đại mạc không ngừng có tuyết rơi, thế nhưng trong lều lại rất ấm áp. Thiếu nữ giống như vừa mới tắm xong, trên người khoác một bộ trung y màu đỏ, trên vai khoác hờ một chiếc áo choàng lớn làm bằng lông chồn màu vàng nhạt. Đang dựa vào một bằng kỷ(*)làm bằng gỗ đỏ được đặt trên tấm thảm làm bằng lông cừu trắng như tuyết, đầu nàng hơi cúi, đang tự tay pha trà mời Thiên Bộ.
(*) Bằng kỷ: Cái này như cái bàn nhỏ, dùng để tựa tay. Phổ biến nhất vào các triều đại Ngụy, Tấn và Nam Bắc triều. Hình ảnh mình sẽ để ở dưới phần comment .
Lê Hưởng quỳ một bên đưa trà qua cho Thiên Bộ.
Thiên Bộ nhập lấy đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy mùi vị rất kỳ lạ, nàng hơi nhíu mày, đang đắn đo không biết nên đề cập thế nào đến chuyện của Liên Tam, thì thiếu nữ đã mở miệng trước: "Nghe nói dân chúng ở phía tây của Điệp Mộc không có thói quen uống trà, mọi người đều uống sữa bơ, ta không thích sữa bơ lắm, mấy ngày tước nhân lúc họ đang nấu sữa bơ. Ta bèn lén lút thêm trà đậm vào, sau khi có thêm mùi trà ta cảm thấy dễ uống hơn nhiều, có phải là dễ uống hơn so với sữa bơ nguyên chất không, Thiên Bộ tỷ tỷ cảm thấy thế nào?"
Thành Ngọc vẫn gọi nàng là tỷ tỷ, thái độ rất tự nhiên khi trò chuyện với nàng, giống như lúc họ vẫn còn ở thành Bình An.
Nhưng ngay sau đó nàng liền nhận ra sự khác biệt. Ngọc tiểu công tử trong thành Bình An đơn thuần lại dễ gần, ở cùng ai cũng rất hoà đồng, nhưng lúc này vì Hồng Ngọc quận chúa ngồi trước mặt nàng lại mang theo một cảm giác xa cách, giống như đóa hoa dưới Dao Trì, nhìn thấy nhưng không thể chạm vào được.
Chung quy vẫn là vật mất người cũng mất.
Thiên Bộ đắn đo hồi lâu, đáp lời Thành Ngọc: "Quận chúa nếu như không thích sữa bơ thì vì hà cớ gì phải miễn cưỡng bản thân. Tuy nói thêm nước trà vào, nhưng sữa bơ vẫn là sữa bơ, chung quy vẫn không dễ uống như nước trà."
Thành Ngọc thản nhiên cười: "Nhập hương(*)thì phải tùy tục, trước sau gì cũng phải làm quen với nó thôi."(*) Ý nói vào ở đất người thì phải theo phong tục của họ.
Thiên Bộ yên lặng một lúc: "Không biết quận chúa đã từng nghĩ rằng có lẽ người không cần phải nhập hương. Đã không nhập hương thì đương nhiên cũng đâu cần phải tùy tục." Nàng vờ như lơ đãng đưa chủ đề về lại đúng hướng, ho nhẹ một tiếng: "Liên quan đến việc quận chúa hòa thân, ta nghĩ công tử nhất định sẽ dùng đủ mọi cách để...."
Thành Ngọc ngắt lời nàng: "Thiên Bộ tỷ tỷ." Nàng đột ngột mở miệng, nhưng thanh vẫn rất ôn nhu bình tĩnh, cho nên Thiên Bộ hoàn toàn không hề cảm thấy khó chịu. Nàng cười ôn hòa nói tiếp: "Lâu ngày không gặp, chúng ta vẫn là nói chuyện gì thú vị hơn đi."
Thiên Bộ sửng sốt một lúc. Nàng cũng từng nghĩ đến việc Thành Ngọc có lẽ không muốn nói về chuyện của Liên Tam. Chỉ không ngờ được nàng ấy lại trực tiếp ngắt lời mình như thế, những lời định nói đã sắp xếp rất lâu lại bị ngăn lại. Nhưng giao tình của hai người họ trước đây toàn bộ đều là những chuyện có liên quan đến Liên Tam, mà lúc này không nói về điện hạ, Thiên Bộ quả thực không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thành Ngọc giải vây cho nàng: "Nói về Trường Y đi." Cách một chiếc bằng kỷ(*)[a], Thiên Bộ nhìn thấy nàng đang cúi đầu loay hoay với chuỗi chuông bạc, chuông bạc cột vào nhau tạo ra âm thanh leng keng nghe rất vui tai.
"Trường Y, nàng ấy là người thế nào?" Thành Ngọc cúi đầu nghịch chiếc chuông bạc kia.
Vì giọng nói rất khẽ nên thoạt nghe như gió thoảng qua, Thiên Bộ nghi ngờ mình nghe nhầm bèn hỏi lại: "Nàng nói sao?"
Thành Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Thiên Bộ một lát, tựa như đang suy nghĩ gì đó, qua một hồi lâu sau, nàng giống như đột nhiên hiểu ra, cười nhạt: "Ồ, tỷ có lẽ không biết." Nàng mềm giọng giải thích: "Ta nghe được từ chỗ Yên Lan, thân phận thực sự của đại tướng quân, mối quan hệ giữa Yên Lan và Trường Y, còn có nguồn cơn mọi việc giữa Trường Y và Yên Lan, ta đại khái đều biết cả rồi."
Nhìn thấy khuôn mặt chấn kinh của Thiên Bộ, nàng tựa như cảm thấy càng thú vị, cười cười nói tiếp: "Trường Y của lúc đó" Nàng hỏi như thể chỉ đơn giản vì hiếu kỳ: "Nàng ấy vì sao lại không ở bên điện hạ."
Thiên Bộ cuối cùng cũng hiểu được một chút vì sao từ một Thành Ngọc mềm lòng dễ dỗ dành khi đối diện với Liên Tam lại có thái độ như thế, hóa ra ngăn cách ở giữa họ cách còn có một một Trường Y. Thành Ngọc nếu như đã nghe đến sự tồn tại của Trường Y từ chỗ Yên Lan, Thiên Bộ đại khái có thể hiểu được Yên Lan rốt cuộc đã nói điều gì cùng Thành Ngọc, không nhịn được mà cảm thấy tức giận. Nàng cố đè nén cảm giác đó, suy nghĩ xoay chuyển, bình tĩnh nhìn Thành Ngọc nói: "Ta không biết Thập Cửu công chúa đã nói gì với quận chúa, nhưng trong lòng quận chúa có lẽ cũng biết, điện hạ thích người, Thập Cửu công chúa vẫn luôn để trong lòng điều đó, vì thế nên mới đố kỵ rồi sinh ra hận ý. Nếu như lời của nàng ấy khiến cho người cảm thấy không vui, thì người đừng nên coi đó là thật, nàng ấy bất quá chỉ đang muốn ly gián quan hệ giữa người với điện hạ mà thôi."
Thành Ngọc rũ mắt, dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt nàng trở nên thật tĩnh lặng và nhu hòa, nhưng lại không có bất cứ biểu cảm nào, cũng không nhìn ra được đang nghĩ điều gì.
Thiên Bộ không biết nàng có chịu nghe những lời này không, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục nói: "Còn về việc điện hạ và Trường Y vì sao không ở bên nhau, đương nhiên là vì điện hạ không thích Trường Y, mà Trường Y cũng không thích điện hạ." Dừng một lúc lại bổ sung thêm một câu: "Các vị thần tiên Cửu Thiên đều biết, người Trường Y thích là nhị điện hạ Tang Tịch, cũng chính là huynh trưởng của Tam điện hạ."
Thành Ngọc yên lặng hồi lâu mới nói: "Ồ, chàng quả nhiên là yêu mà không có được." Nàng vẫn chống cằm trên bằng kỷ(*) , mắt hơi cụp xuống, biểu cảm lúc nói không có gì thay đổi, ngữ khí cũng rất bình thản, không nghe ra là có để tâm hay không.
Thiên Bộ cảm thấy thật hồ đồ, nàng hoàn toàn không hiểu được những lời mình vừa nói có gì không ổn thỏa, dẫn đến việc Thành Ngọc lại đưa ra kết luận kỳ lạ như thế: "Không". Thiên Bộ cảm thấy bản thân có có thể giải thích thêm một chút: "Quận chúa, người thực sự hiểu lầm điện hạ nhà ta rồi, điện hạ đối với Trường Y không có tình cảm nam nữ. Cái gọi là giúp nàng thành tiên, bảo vệ nàng, sau đó đến cứu nàng gì đó, chẳng qua chỉ là vì điện hạ ngài..."
Nhưng không để nàng giải thích hết, Thành Ngọc đã đột nhiên ngắt lời: "Làm sao tỷ biết được". Là đang hỏi ngược lại nàng, ngữ khí không gắt gao, cũng không có ý tứ bức người.
Nói đoạn, Thành Ngọc buông hai tay đang chống cằm xuống, tầm mắt lơ đãng nãy giờ đột nhiên chăm chú nhìn về phía Thiên Bộ, một lúc lâu sau mới di chuyển tầm mắt: "Thích một người, kỳ thực là một chuyện rất riêng, nếu như đã có ý muốn che giấu thì người ngoài sẽ không thể nào nhìn thấu được, rốt cuộc như thế nào, duy chỉ có chính bản thân họ mới biết được. Hoặc có lúc, bởi vì việc đối xử tốt với người đó đã trở thành bản năng cho nên đến bản thân họ cũng không hề phát hiện ra." Thanh âm của nàng ấy rất ôn hòa, giống như đang thảo luận một chuyện không liên quan: "Ví như, ta trước đây không hề biết được mình thích điện hạ của các người, rất lâu sau đó ta mới hiểu, hóa ra ta lại thích chàng đến thế." Dứt lời nàng ấy lại tiếp tục nghịch chiếc chuông bạc trên tay.
Thiên Bộ ngẩn người, nàng không ngờ được vị thiếu nữ vui vẻ hoạt bát tựa như đứa trẻ trong ký ức, có một ngày lại trở nên sâu sắc như thế. Nửa ngày sau, nàng mới lẩm bẩm: "Quận chúa người... Là nghĩ như thế sao..."
Chuyện của Liên Tam và Trường Y, nàng kỳ thực chưa từng suy xét thật kỹ, nàng chỉ là tin tưởng tuyệt đối vào sự hiểu biết của mình đối với Liên Tam, cho nên mới nhận định phán đoán của mình là đúng. Nhưng theo như Thành Ngọc nói, Liên Tam rốt cuộc nghĩ thế nào về Trường Y, nàng làm sao có thể biết được? Vậy Tam điện hạ thực sự thích Trường Y hay không? Thiên Bộ không nhịn được mà cảm thấy có chút hốt hoảng.
Chính lúc Thiên Bộ đang cảm thấy hốt hoảng, Thành Ngọc lại chủ động nói tiếp: "Hoặc có lẽ có vài chuyện, quả thực là Yên Lan lừa ta, nhưng tỷ ấy là chuyển thế của Trường Y, điều này không sai." Nàng hơi mím môi, tựa như có chút bất mãn, nhàn nhạt nói: "Bất quá ta không tin Trường Y mà điện hạ của các tỷ để ý lại có tính cách như Yên Lan." Nàng ngừng một lát: "Trường Y thế nào, tỷ nói với ta đi."
Đây là lần thứ hai Thành Ngọc hỏi nàng chuyện của Trường Y trong đêm nay, Thiên Bộ nghĩ, xem ra nàng thực sự tò mò chuyện của Trường Y.
Thiên Bộ kỳ thực có chút đắn đo, không biết có nên nói với Thành Ngọc về Trường Y hay không, nhưng lại nghĩ đến việc Thành Ngọc đã biết rất nhiều chuyện rồi, vậy thì nàng có nói thêm vài câu về cố nhân chắc cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại nếu như tránh né vấn đề thì rất dễ dẫn đến hiểu lầm khác nữa.
"Trường Y, nàng và Yên Lan không giống nhau, nàng xinh đẹp hơn Yên Lan nhiều." Suy nghĩ thêm một lúc, vừa quan sát sắc mặt của Thành Ngọc, vừa âm thầm sắp xếp ngôn từ: "Trường Y là hoa chủ, con người nàng ấy rất giống một đóa hoa mọc trong sương mù, lúc nào cũng mông mông lung lung, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy không chân thực. Ngươi cảm thấy nàng như thế nhưng nàng thực ra không phải là như thế, phảng phất như nàng có cả ngàn mặt, là một tiên nữ thú vị hiếm có ở chốn Cửu Trùng Thiên nghiêm cẩn."
Thấy Thành Ngọc chống má, tựa như đang nghe rất chăm chú, Thiên Bộ lại tiếp tục nói: "Trường Y cũng rất thông minh, lúc đó điện hạ đang đảm nhiệm chức vụ hoa chủ, nên đưa nàng vào làm việc dưới trướng. Người biết tính điện hạ rồi đó, tiêu dao tự tại, rất nhiều việc đều lười quan tâm. Vì thế chuyện lớn nhỏ thuộc chức vụ hoa chủ, đại đa số đều giao hết cho Trường Y làm. Trường Y giỏi việc, mỗi một việc được đều hoàn thành xuất sắc, vì thế không bao lâu, điện hạ mới đến thưa với Đông Hoa đế quân, vị chưởng quản tiên tịch ở thiên đình, muốn nhường lại chức vụ hoa chủ cho Trường Y. Trường Y tốt bụng, lại giỏi giang, khiêm tốn lại có tài, vì thế năm đó liền được phong lên chức hoa chủ. Những hoa thần hoa tiên dưới trướng đều rất phục nàng."
Nhớ lại đến đây, Thiên Bộ trầm mặc một lúc: "Trường Y ở chức vị hoa chủ này kính kính nghiệp nghiệp bảy trăm hai mươi năm, chư thần đều vô cùng tán thưởng." Ngữ khí nàng có hơi nặng nề: "Vốn là tiền đồ vô lượng, ai biết lại bị chữ tình làm trở ngại, cuối cùng vì để thành toàn cho người trong lòng, nàng không may táng thân dưới Tỏa Yêu tháp." Thiên Bộ thở dài một hơi: "Chuyện sau đó nữa, quận chúa cũng biết rồi đó."
Nàng chỉ đơn giản kể về những chuyện của Trường Y khi còn sống, đợi qua một lúc lâu, thấy Thành Ngọc không có phản ứng gì, không nhịn được mà nhìn qua.
Thành Ngọc rũ mắt nhìn xuống. Đây là động tác nàng làm thường xuyên nhất trong đêm nay, nhưng lúc này, khuôn mặt không chút biểu cảm đó không giống như đang suy nghĩ. Bên ngoài doanh trướng gió vẫn thổi vù vù, dù là tấm màn được làm từ lông da dày cộm, thế nhưng cơn gió kia vẫn tìm được kẽ hở để lọt vào, bấc đèn lung lay như muốn tắt, rồi đột ngột nổ bép một tiếng tạo nên một đốm lửa nhỏ giữa không trung, lóe sáng rồi tắt lụi trong chớp mắt.
Đôi mắt Thành Ngọc chậm rãi chớp chớp, đến giờ nàng mới hồi thần lại: "Nghe có vẻ như Trường Y là một người không tồi." Nàng nói với Thiên Bộ, nghĩ một hồi lại nói: "Là một nữ tiên rất hiếm có, xứng với chàng, điều này rất tốt". Nói xong câu này nàng liền bật cười, nhưng nụ cười chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi liền biến mất, sắc mặt trống rỗng, còn mang theo hơi chút mệt mỏi.
Thiên Bộ nhíu mày. Nàng để ý đến hôm nay Thành Ngọc cười rất nhiều, nhìn giống như nàng vẫn là thiếu nữ ôn hòa trong quá khứ, tất cả đều không có gì thay đổi. Nhưng nụ cười đó rất nhẹ, rất nhạt, tựa như chỉ là thoáng qua, không cách nào tìm lại được sự chân thành và trong sáng trọn vẹn của ngày trước được nữa. Càng giống như là một lớp ngụy trang dùng để bảo vệ bản thân.
Cảm xúc của Thiên Bộ rất có chút phức tạp. Nhưng không đợi nàng có thêm nhiều cảm khái, thì Thành Ngọc đã lên tiếng: "Trường Y như thế, mới khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc". Câu nói này có chút mơ hồ khó tả, nhưng Thiên Bộ lại thấp thoáng cảm thấy, rằng bản thân có lẽ hiểu được ý của Thành Ngọc. Quả nhiên nghe nàng bổ sung thêm một câu: "Trường Y quay lại rồi, có lẽ sẽ không còn mấy suy nghĩ kia nữa, hi vọng đại tướng quân sẽ được như sở nguyện".
Thiên Bộ ngẩng đầu nhìn qua, thấy bóng dáng lạnh lùng xinh đẹp của thiếu nữ kia, đột nhiên không còn nhớ được dáng vẻ trước kia của Thành Ngọc nữa rồi. Thiếu nữ dũng cảm hoạt bát trong ký ức, lúc nào cũng nhiệt tình cũng không sợ đụng phải tường, cho dù bị Liên Tam đóng cửa không tiếp biết bao lần thì vẫn dũng cảm đối diện với cố chấp của mình. Có lúc thông minh, có khi lại rất ngốc, không nhìn được Liên Tam đang cố ý né tránh nàng, nghe mình nói công tử không có ở trong phủ, sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó lại rất tự tin mà nói với nàng rằng: "Không sao, ngày mai ta lại đến tìm huynh ấy". Sau đó còn rất chân thành mà dặn dò nàng, khi nào Liên Tam về nhất định phải phái người đến báo với nàng một tiếng.
Nhưng mà người thiếu nữ có thần sắc ngây thơ nhiệt tình, mỗi một nụ cười hay động tác của nàng ấy, Thiên Bộ lại đột nhiên không nhớ được rõ ràng nữa. Trước mắt nàng chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh, phảng phất như rất hiểu chuyện, rất thấu tình đạt lý này đây.
Thiên Bộ cảm thấy có chút buồn bã, lại có chút đáng tiếc. Nàng không biết bản thân có thể nói thêm gì nữa, uống xong một chén trà, chần chừ một lúc rồi cáo từ rời đi. Thành Ngọc cũng không giữ nàng lại.
Trên đường trở về, Thiên Bộ thầm cảm thấy lần này nàng ghé thăm Thành Ngọc không những không thể giúp thêm gì cho điện hạ, ngược lại còn biến việc này trở nên càng phức tạp hơn mất rồi. Nàng day day huyệt thái dương, nghĩ rằng phải lập tức đến thỉnh tội với Tam điện hạ mới được, nhưng đến khi về đến tiểu doanh của y, lại không tìm được Tam điện hạ.
Trong doanh trướng chỉ có tỳ nữ tên Thanh Mộng của Yên Lan công chúa đang hoảng hốt ở trong trướng tìm khắp nơi. Lúc này Thiên Bộ mới biết. Sau khi nàng đi tìm Thành Ngọc đã xảy ra chuyện lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]