Kể từ sau trận đại hồng sa đó, thời tiết ở Giáng Nguyệt sa mạc liền trở nên vô cùng khó đoán, có lúc trời nắng gắt như thiêu như đốt, có khi lại mưa to gió lớn, gần đây lại xuất hiện một trận tuyết dày. Đoàn người và lạc đà tìm được một ốc đảo nhỏ để cắm trại. Thành Ngọc thu mình trong bộ áo lông cáo, đứng ở trên một cồn cát gần đó nhìn về phía xa xăm.
Chiêu Hy đang đứng ở một nơi cách đó không xa chăm chú nhìn Thành Ngọc. Trước đây, hắn cũng thường hay lặng lẽ ngước nhìn theo bóng lưng của Tổ Thị như thế.
Cảnh tượng của lúc này và hơn hai mươi vạn năm trước quả thực là vô cùng giống nhau, khiến cho hắn nhất thời không biết bây giờ mình đang ở thời điểm nào.
Thành Ngọc mà Quý Minh Phong yêu, và Tổ Thị mà Chiêu Hy cất giấu tận sâu trong đáy lòng hơn hai mươi vạn năm, về tính cách, kỳ thực có rất nhiều điểm khác nhau. Thành Ngọc hoạt bát yêu kiều, còn Tổ Thị thì uy nghiêm xa cách, điều duy nhất giống nhau giữa hai người họ đó là sự thuần khiết vương giữa hai chặng mày, cho dù là sinh ra ở chốn hồng trần nhưng chưa từng bị hồng trần làm ô nhiễm. Nhưng lúc này đây, bóng dáng thanh tĩnh cô đơn của Thành Ngọc khi đứng trên cồn cát ngước nhìn về phương xa kia, không ngờ lại giống như thần tư năm xưa của Tổ Thị như đúc, khiến cho lòng hắn chấn động không thôi.
Lúc hắn đang ngẩn người, thì bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng: "Quận chúa càng ngày càng giống với tôn thượng, phải không?"
Chiêu Hy quay đầu qua, nhìn rõ người đến, khẽ nhíu mày. Người đến là kẻ mà cho tới bây giờ hắn chưa từng đối phó, thần sứ Ân Lâm, sau khi hóa thân ở Phàm giới lấy tên là Chu Cẩn.
Chu Cẩn lướt nhìn qua gương mặt hắn rồi dừng lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi đang nghĩ gì, ta kỳ thực đều biết cả."
Nghe hắn nói lời này, Chiêu Hy không biết vì sao lại bật cười: "Ồ?"
Chu Cẩn nhìn về phía xa, rất lâu sau mới nói: "Ngươi khổ sở yêu thầm tôn thượng nhiều năm như thế, một lòng muốn biến nàng thành của mình, nhưng một khi tôn thượng quy vị thì ngươi sẽ không còn chút cơ hội nào nữa. Ngươi đương nhiên không hi vọng ngài quy vị, phải không?"
Chiêu Hy sững người trong thoáng chốc, nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng lại, bất động thanh sắc đáp: "Nếu như ngươi là trách ta cứu quận chúa trong trận đại hồng sa, thì lúc đó ta hoàn toàn không biết trận hồng sa đó là kiếp nạn mà thiên địa tạo ra cho nàng, để giúp nàng quy vị." Hắn ngừng lại một chút lại nói tiếp: "Ta hoàn toàn không có ý phá hoại kiếp nạn này của nàng. Đều là thần sứ, ta lo cho tôn thượng, cũng không khác gì ngươi, quy vị nếu như là nguyện vọng của tôn thượng, thì ta đương nhiên sẽ dốc hết sức để giúp ngài được như sở nguyện."
Nhưng Chu Cẩn dù sao cũng không phải là Sương Hòa tính cách trì độn, cũng không phải là Tuyết Ý dịu dàng khoan dung, hắn trước nay đều rất linh mẫn sắc bén, rất khó để qua mặt được. Quả nhiên lời này hoàn toàn không qua mặt được Chu Cẩn. Y vờ tỏ ra ngạc nhiên, khóe miệng khẽ cong, tựa như đang nghe được câu chuyện gì cực kỳ buồn cười: "Có biết cái gọi là thần sứ không? Sứ mạng duy nhất của thần sứ trên đời này đó là phục vụ bên cạnh thần chủ, thực hiện mong muốn của thần chủ chính là điều mà thần sứ nên làm. Tôn thượng năm đó mệnh lệnh ngươi ở phàm thế kiên nhẫn chờ đợi ngài lần nữa xuất thế, để ngươi có thể cùng ta chiếu cố tốt cho ngài. Nhưng ngươi mới đợi được có ba vạn năm đã tự ý nhập vào vòng luân hồi." Nói đến đây, hắn cười nhạt: "Điều may mắn là không có ngươi, ta cũng vẫn có thể thuận lợi giúp cho tôn thượng chuyển thế hết mười sáu đời. Chiêu Hy, ngươi đối với ta, sớm đã không còn bất cứ sự tín nhiệm nào nữa rồi. Nói cái gì mà giúp tôn thượng đạt được ý nguyện, những lời nói ma quỷ của ngươi, ta một chữ cũng không tin."
Chiêu Hy trầm mặc hồi lâu, thanh âm trở nên lạnh lẽo: "Nếu như đã không tin, thì tôn giả vì sao lại đến đây?"
Chu Cẩn thu lại ý cười, tầm mắt rơi trên bóng lưng của Thành Ngọc, nửa ngày sau mới trầm giọng nói: "Đây là đời cuối cùng, cũng là kiếp cuối cùng của tôn thượng, hoàn thành kiếp này xong, thì ngài mới có thể thuận lợi quy vị. Quận chúa buộc phải gả đến Ô Na Tố, phải cần nếm qua đủ thứ khổ sở trên đời, hoàn thành sự tu hành của đời này, kiếp này, ta không cho phép bất cứ sai sót nào, nếu như có ai lớn gan dám phá hoại, ta gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!" Hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Chiêu Hy, thần sắc uy nghiêm, đôi đồng tử hàm chứa lãnh ý nói: "Ngươi nghe rõ rồi chứ?"
Sau khi Chu Cẩn rời đi không lâu, thì Thành Ngọc bước từ trên cồn cát xuống, Chiêu Hy lại đứng ở đó thêm một lúc nữa.
Những sự suy đoán và lời đe dọa của Chu Cẩn, hắn đều nghe hiểu cả, hoàn toàn không phải vì lời nói của Chu Cẩn quá mức cường thế khiến hắn sợ hãi, mà hắn chỉ là lười phải đóng kịch để phản bác lại mà thôi. Dù sao thì Chu Cẩn đều đoán đúng cả.
Nhưng y đến uy hiếp hắn, thực sự là uy hiếp nhầm người rồi. Chiêu Hy nghĩ, y có lẽ vẫn chưa biết, những ngày này, Liên Tống vẫn luôn tìm kiếm tông tích của Thành Ngọc, cũng đúng, Chu Cẩn dù sao cũng không biết được mối quan hệ dây dưa giữa hai người họ, không giống như hắn vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Thủy Thần, vì thế vẫn coi như là đi kém hắn một nước cờ.
Sau khi cứu được Thành Ngọc từ trong trận hồng sa, Chiêu Hy kỳ thực muốn lập tức đưa nàng rời đi, để tránh bị theo dõi, hắn còn dùng pháp thuật ẩn đi tông tích, đồng thời ngăn chặn hết bốn phương sa mạc Giáng Nguyệt, nhờ thổ địa giúp hắn giữ bí mật. Ai biết được Chu Cẩn lại ở ngay gần đó, sau đó rất nhanh liền hiện thân, hắn lại không cách dưới mí mắt của Chu Cẩn đưa người rời đi được. Vốn nghĩ sẽ tìm kiếm thời cơ ở dọc đường, thế nhưng lại vô tình nhìn thấy trong thủy kính, Liên Tống cư nhiên cũng bắt đầu đi tìm kiếm Thành Ngọc. Nhìn kỹ hồi lâu, hắn cảm thấy, điều này hẳn là một điều rất kỳ lạ.
Chiêu Hy không phải lúc nào cũng lên theo dõi động tĩnh của Thủy Thần, vì thế Liên Tống vì sao lại làm trái lời thề với hắn mà đi tìm kiếm Thành Ngọc khắp ngàn vạn dặm như thế, hắn cũng không quá rõ ràng, nghĩ bụng có lẽ là được biết tin tức Thành Ngọc bị mất tích sau trận hồng sa, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm nhìn được nữa. Bất nhẫn, đây là sự giải thích hợp lý nhất lúc này.
Gió tuyết thổi vù vù bên tai, Chiêu Hy rũ mắt, trong tay hóa ra một chiếc kính, trong kính nhìn thấy vị bạch y Thủy Thần đang vội vàng đội mưa đội gió vượt qua từng tấc sa mạc để tìm kiếm hình bóng của Thành Ngọc, hắn đột nhiên nhớ ra một buổi hoàng hôn của rất nhiều năm về trước, Tổ Thị đứng trước thác nước nói với hắn về giấc mộng báo trước mà nàng nằm thấy trong mơ.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nói đầy tình cảm chứa chan của nàng như thế, nhưng lại không phải là dành cho hắn, nàng nói rằng: "Ta nhìn thấy cung thất nguy nga, phố xá phồn hoa, lại thấy đại mạc hoang vu, bầu trời rộng lớn, mà chàng lại vì ta mà đi khắp núi sông, trằn trọc không yên, tâm thần sầu não, lo lắng bất an. Sau đó cuối cùng có một đêm, chàng tìm thấy ta, rồi nói với ta, chàng nói với ta rằng, chàng thích ta."
Giấc mộng đó, phải chăng là đang nói đến tình cảnh bây giờ. Chiêu Hy lạnh lẽo nghĩ thầm, Thủy Thần không cách nào tìm được thổ địa chỉ đường, chỉ có thể trong mỗi đêmngày, mệt mỏi đi đến những nơi vừa bị hồng sa quét qua không lâu, giữa chốn biển cát không có bất cứ một sinh linh nào tồn tại, vô vọng mà lo lắng tìm kiếm tông tích của quận chúa. Tổ Thị vô tình vô dục trong giấc mộng nhìn thấy được cảnh này không nhịn được mà rơi lệ, nàng của lúc đó là chưa biết được nguyên nhân, bây giờ đã biết được nguyên nhân, hiểu rõ Liên Tống tìm nàng bất quá chỉ vì hai từ "bất nhẫn", nàng sẽ còn rơi lệ nữa không? Chiêu Hy mím môi, sẽ không đâu, hắn nghĩ.
Hắn cúi đầu tiếp tục nhìn vào thủy kính, trong quá trình tìm kiếm gần như đem cả sa mạc Giáng Nguyệt lật lên, Liên Tam đã đến rất gần bọn họ rồi, nơi mà Liên Tống đang đứng trong thủy kính lúc này, chính là nơi mà bọn họ từng đi qua mấy ngày trước. Nhưng Chiêu Hy hoàn toàn không có ý định nhắc nhở Chu Cẩn. Theo như Diêu Hoàng nói, Liên Tống có lẽ biết Chu Cẩn, vậy thì một khi Thủy Thần đến thì vì để không làm bại lộ thân phận của Thành Ngọc, Chu Cẩn nhất định sẽ lựa chọn che dấu đi thân phận mà tạm thời rời đi. Và lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất để hắn đưa Thành Ngọc rời đi.
Chiêu Hy mặt không chút biểu cảm đặt thủy kính vào trong tay áo, lúc cúi mắt nhìn thấy thân ảnh màu vàng nhạt ở đằng xa đang một mình lê bước đi trên ốc đảo, hắn ngưng lại một lúc, đột nhiên duỗi năm ngón tay ra, mượn góc nhìn giả như đang ờ rất gần nàng, đem hư ảnh đó nâng trong lòng bàn tay, sau đó cẩn thận nắm chặt lấy.
Chiêu Hy tính toán không sai, Liên Tống quả nhiên rất nhanh đã đuổi kịp bọn họ, chính là vào hoàng hôn ngày tiếp theo, so với dự tính của hắn còn nhanh hơn.
Tuyết đã ngừng rơi, mặt trời chỉ còn là một hư ảnh tròn vành vạnh treo ở bên trời, yên tĩnh chiếu vào chốn sa mạc vô tận đang bị phủ lên bởi một lớp tuyết mỏng. Sau khi trận đại hồng thủy đi qua, rễ cây nhô ra khỏi mắt đất ngổn ngang trên lớp tuyết mỏng, vì điều này mà càng làm cho sa mạc mênh mông hoang vắng tăng thêm mấy phần thê lương.
Bầu trời trắng xóa, mặt đất cũng trắng xóa, Thành Ngọc ngồi trên một con Bạch Đà, nghiêng người ngồi giữa hai cái bướu, hơi hơi thiếp đi trong tiếng chuông của lạc đà.
Lạc đà đột ngột dừng lại.
Nàng mở mắt, đưa tay lên vén chiếc mũ trùm che đi hai hàng mi, sau đó bàn tay liền dừng lại ở đó, gương mặt trắng nõn hiện ra một tia kinh ngạc. Biểu cảm kinh ngạc đó tựa như một đóa hoa, ở trên gương mặt tinh tế của nàng dần nở ra, lúc hoàn toàn nở rộ, lại là một mảnh trống rỗng.
Nàng bỏ tay xuống, vẫn là biểu cảm trống rỗng đó, ánh mắt rơi trên vị thanh niên bạch y đang đứng trước đoàn lạc đà, nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó liền dời mắt đi.
Y xuất hiện ở đây, hẳn là bởi vì mệnh lệnh của hoàng đế, muốn giao phó chuyện gì cho đoàn đưa dâu thôi, chứ không thể là vì nàng được. Nàng trầm tĩnh nghĩ, buông mũ xuống che luôn nữa phần mặt còn lại.
Giữa trời băng đất tuyết, cả đoàn đưa dâu đều ăn mặc dày cộm, duy chỉ có bạch y thanh niên đột nhiên xuất hiện này chỉ mặc bộ y phục trắng mỏng đơn bạc hoàn toàn trái với tiết trời lúc này. Trên người thanh niên có dấu vết của gió mưa, sắc mặt có hơi mệt mỏi, nhưng thần thái vẫn hiên ngang cao quý, vẫn khiến người khác nhìn vào cảm thấy hình như ngọc thụ, tư thái phong nhã lại hàm chứa sự uy nghiêm.
Lý tướng quân phụ trách đoàn đưa dây nhận ra được người trước mắt là vị đại tướng quân được tôn xưng là bảo vật quốc gia, lập tức bước đến khấu bái.
Nhưng Liên Tống lại không hề nhìn bọn họ, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú về phía Thành Ngọc đang ngồi trên lưng lạc đà cách đó không xa. Yên lặng hồi lâu mới thấp giọng phân phó: "Các ngươi lui ra trước, ta có chuyện muốn nói với quận chúa."
Chúng nhân nghe lệnh lui về một nơi xa, Liên Tống cất bước, chậm rãi đi về phía Thành Ngọc.
Bạch Đà có linh tính, cảm nhận được uy áp của thanh niên trước mặt, lập tức thuần phục quỳ xuống.
Lúc Liên Tam vừa mới phân phó cho mọi người lui ra, Thành Ngọc hoàn toàn không nghe thấy, lúc này vẫn còn đang cảm thấy khó hiểu vì sao chúng nhân lại lui ra hết như thế, thì thấy Bạch Đà động đậy, hồi thần lại, mới phát hiện tay mình đã bị nắm chặt lấy, sau đó bàn tay kia trực tiếp kéo nàng vào trong vòng tay của thanh niên.
Bạch Đà ôn thuận quỳ một bên, nàng bị thanh niên ôm chặt trong lòng, lực độ của cái ôm tựa hồ khiến nàng cảm thấy đau đớn. Nhưng nàng không giãy dụa. Nàng vẫn đang nghĩ:"Chàng là đang làm gì đây?
"Ta tìm nàng thật lâu, A Ngọc." Thanh niên cuối cùng cũng mở miệng, khẽ giọng thì thầm bên tai nàng. Giọng nói có hơi khàn, mang theo cảm giác mệt mỏi, nhưng lại rất ôn nhu. Ôn nhu đến nỗi khiến nàng cảm thấy khó hiểu.
Ước chừng là đứng trong tuyết quá lâu, cái ôm của thanh nhiên lạnh lẽo. Trái tim của Thành Ngọc cũng lạnh lẽo. Hoàn toàn không thể vì một cái ôm dài một cảm thấy ấm áp lên được. Nàng vẫn không lên tiếng.
Cho đến khi thanh nhiên phát giác ra sự khác thường của nàng, chủ động buông lỏng, nàng mới thuận thế rời khỏi cái ôm của y, hơi rũ mắt xuống bĩnh tĩnh hỏi: "Tướng quân đến đây, là vì hoàng huynh nghe được tin về trận đại hồng sa, không yên tâm ta, cho nên phái ngài đến tìm ta phải không?" Y vì sao lại xuất hiện ở đây, đây là lời giải thích hợp lý nhất mà nàng có thể nghĩ ra ngay lúc này rồi: "Như tướng quân thấy đó." Nàng dửng dưng nói tiếp: "Ta rất tốt, đoàn đưa dâu cũng đang theo kế hoạch đi đến Ô Na Tố, sẽ không làm lỡ quốc gia đại sự. Làm phiền tướng quân nói rõ lại giùm với quốc triều đồng thời báo bình an cùng với hoàng huynh giúp ta."
Mặt trời lạnh lùng bên trời tựa như không còn treo nổi nữa, chậm rãi rơi về tây, toàn bộ đất trời bị màn đêm bao phủ lấy.
Nghe được những lời nói lạnh lùng của Thành Ngọc, Liên Tống không lập tức đáp lời, đợi đến khi nàng không còn kiên nhẫn nữa, lần nữa nhướng mắt lên nhàn nhạt nhìn y, y mới khẽ giọng nói: "Ta đến tìm nàng, không liên quan gì đến mệnh lệnh của hoàng đế cả, là tự ta cứ muốn đi tìm nàng." Nhân lúc nàng còn đang sửng sờ, y bước lên trước một bước, nắm chặt lấy tay nàng: "Muốn hỏi ta vì sao, phải không?" Nhưng không đợi cho nàng gật đầu hay lắc đầu, y đã nhìn thẳng vào mắt nàng nói ra đáp án: "Bởi vì ta thích nàng, nên không cho phép nàng gả đến Ô Na Tố."
Thành Ngọc ngây người, một lúc lâu sau mới mở lớn mắt.
Liên Tam hiểu Thành Ngọc.
Thành Ngọc chính là như thế, lúc bị thương thường quên xù gai lên để tự bảo vệ bản thân, nhưng cho dù biểu hiện xa cách thế nào thì trái tim nàng lại mềm mại và thật lòng hơn bất cứ ai, vì thế cho nên nàng trước nay vẫn luôn rất dễ dỗ dành.
Lúc tìm nàng khắp nơi, y đã nghĩ đến cảnh tượng hai người trùng phùng cả ngàn lần trong đầu. Y nghĩ đến việc Thành Ngọc nhìn thấy y có lẽ sẽ tỏ ra rất lạnh lùng, y biết mình nên làm gì, chỉ cần cho nàng hiểu được tấm lòng của mình thì nàng sẽ thu lại đám gai nhọn kia, tuy không đến nổi lập tức bổ nhào vào lòng y như trong giấc mộng kia, nhưng nàng nhất định sẽ tha thứ cho y, hoặc là làm loạn một trận, nhưng sau đó vẫn sẽ dịu dàng mềm mỏng mà làm hòa với y. Y đã nghĩ như thế.
Thủy Thần vốn cao ngạo lại nhận được quá nhiều sự ưu đãi từ thế gian này, sự tự phụ đã sớm khắc sâu vào trong cốt tủy, y chưa từng hoài nghi rằng có lẽ lần này phán đoán của mình là sai lầm.
Cho đến lúc này, khi mà y không thể nào nhìn ra được một chút vui vẻ trên khuôn mặt của Thành Ngọc, y mới hiểu ra được vấn đề này. Một loại cảm giác không thể kiểm soát được vấn đề khiến đáy lòng y trở nên hoảng loạn, lòng y bỗng trầm xuống.
Chính tại lúc này Thành Ngọc cuối cùng cũng đáp lại lời y. Nàng giống như đã nghe được lời y nói, tự lẩm bẩm: "Thích ta sao?" Ngừng lại ngẫm nghĩ một hồi, sắc mặt đột nhiên hiện lên một y cười dửng dưng, nàng lắc đầu: "Chàng có thể là có hơi thích ta một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi." Sau khi bình luận câu nói này của y, nàng ngẩng đầu nhìn y, nụ cười lúc nãy đã không còn nữa, ánh mắt không vui không buồn chỉ lạnh lẽo như nước: "Bởi vì tướng quân từng nói, ta gả cho Mẫn Đạt cũng tốt, gả cho ai cũng tốt. Đó là mệnh số của ta, ngài không tiện quấy nhiễu, lẽ nào không phải như thế sao?"Liên Tống chấn kinh.
Thành Ngọc tiếp tục nói: "Vì thế ta có chút khó hiểu, rõ ràng lúc đầu khi tướng quân quay về thành Bình An, nghe được tin tức ta bị gả đi xa, hoàn toàn không có bất cứ xúc động nào, lúc này vì sao lại đến tìm ta. Lại còn nói rằng không cho phép ta bị gả đi xa chứ?" Nàng dùng đôi mắt hạnh nhìn y, đôi mắt đó vẫn sáng lấp lánh như thế, nhưng thời khắc này lại yên tĩnh không chút gợn sóng.
Vì sao lại như thế, đây là một chuyện mà một thời nửa khắc không thể nói cho rõ được, nhưng vì sao nàng lại biết được những lời nói không đầu không đuôi đó. Rồi hiểu lầm y càng sâu sắc hơn, trong chớp mắt y chợt hiểu ra: "Những lời đó, là Quý Minh Phong nói với nàng, phải không?"
Nàng di chuyển tầm mắt. Màn đêm giáng xuống, là lúc nên cắm trại rồi, may sao ở gần đó có vừa hay một ốc đảo nhỏ. Lý tướng quân đang chỉ huy binh lính cắm trại nhóm lửa, Quý Minh Phong cũng đứng đó nhưng lại cách xa đoàn người đang bận rộn, mắt hướng về nơi hai người kia đứa, tựa hồ như đang nhìn nàng.
Thành Ngọc lần nữa thu hồi lại tầm mắt, lắc đầu nói: "Không liên quan đến người khác, là ta chính mắt nhìn thấy. Lúc đó ngài biết được ta đi hòa thân, tướng quân kỳ thực không cảm thấy có gì không nỡ, Tiểu Hoa không muốn ta bị gả đi xa, xin tướng quân giúp đỡ, tướng quân lại không cho nàng vào gặp dù chỉ một lần." Nói đến đây, nàng ngừng một lúc, cười tự giễu: "Cũng đúng, nếu như tướng quân vãn hồi ta, thì chỉ có thể phải để Thập Cửu hoàng tỷ đi thì may ra mới có thể thỏa mãn ý nguyện của Ô Na Tố. Thập Cửu hoàng tỷ là bảo vật mà tướng quân nâng niu trong lòng bàn tay, tướng quân đương nhiên sẽ không để nàng bị gả đi xa. Nếu như đã không có cách nào vãn hồi ta thì không gặp Tiểu Hoa cũng là điều nên làm mà thôi."
Nếu như hai người không có cơ hội để gặp lại như thế này thì những lời này có lẽ nàng cả đời cũng sẽ không nói ra. Sự tàn nhẫn của y khiến nàng đau đớn, lòng nàng mới sinh oán hận, thời gian chưa đến một tháng, quả thực không đủ để chữa lành những vết thương đó. Nàng dốc hết sức lực muốn bình tĩnh đối mặt với y, nhưng sự đau đớn trong lòng vẫn chưa dứt, lời nói ra cũng khó tránh được việc mang theo vài phần oán thán. Tựa như phát giác ra lời nói của mình có ý oán thán, nàng lập tức ngừng nói, thanh âm nặng nề mà trầm tĩnh: "Giữa ta và Thập Cửu hoàng tỷ, tướng quân sớm đã đưa ra lựa chọn rồi, lúc này ngài lại đến tìm ta, tướng quân đây là có ý gì, ngài làm cho ta cảm thấy thật hồ đồ."
Những lời này, nàng nói càng bình tĩnh càng cảm thấy đau đớn. Nói rồi nàng cụp mắt, bởi vì thế nên không nhìn thấy được vẻ mặt đau khổ của thanh niên lúc này, rất lâu sau chỉ nghe được thanh niên mở miệng nói: "Nàng nói ta đưa ra lựa chọn, quả thực, ta đã từng đưa ra một lựa chọn khiến ta của bây giờ vô cùng hối hận, nhưng sự lựa chọn này không hề liên quan gì đến Yên Lan cả. A Ngọc, nàng không cần phải để tâm đến Yên Lan như thế, chuyện giữa chúng ta, không can hệ gì đến nàng ta."
"Đúng thế, chuyện giữa chúng ta không hề liên quan gì đến Thập Cửu hoàng tỷ cả." Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu ngắt lời y, khóe môi run run như đang cố nặn ra một nụ cười, nhưng cuối cũng lại không thể làm được, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta rất hiểu, vì thế ngài yên tâm, ta sẽ không vì thế là ghi thù hoàng tỷ đâu." Nàng ngừng một chút lại nói: "Như tướng quân nói đó, hòa thân là mệnh số của ta, ta đã tiếp nhận mệnh số này rồi, tướng quân mời về cho."
Trực giác nói cho Liên Tống biết rằng Thành Ngọc lại hiểu lầm y lấn nữa. Thủy Thần trước nay linh mẫn tuyệt luân một khắc này khi đối diện với người mà mình cất giấu tận sâu trong lòng lại đột nhiên mất đi hết năng lực phân tích. Y không biết nàng đang nghĩ gì, điều duy nhất có thể xác định đó là hôm nay những lời mà y nói với nàng, nàng một câu cũng không tin.
Y nhìn nàng, cho đến khi nàng không thể chịu được mà dời mắt đi, mới mệt mỏi nói: "Vì sao lại không tin ta?" Đến chính y cũng không ý thức được trong ngữ khí của chính mình lại hàm chứa sự tủi thân mà y chưa từng có trước đó.
Thành Ngọc yên lặng hồi lâu: "Ta là không thể tin ngài." Nàng khẽ giọng nói: "Ngài kêu ta tin ngài thế nào đây?" Ngừng một lát nàng lại nói. Giống như đang hỏi nhưng hiển nhiên là nàng không cần lời hồi đáp của y.
Nàng nhìn về phía ngọn lửa đang cháy đằng xa: "Ngài thích Trường Y, vì cứu nàng ta ngài không tiếc bỏ đi nửa thân tu vi, vì nàng ta mà nhập vào phàm thế, đến việc làm đại tướng quân cũng đều là vì muốn bảo vệ chuyển thế của nàng ta, ngài bỏ ra nhiều tâm huyết như thế, đây mới gọi là yêu thích." Nói cơn gió thổi, lướt qua một sợi tóc của nàng, nàng đưa tay vén lui sau tai, trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét đến cùng cực: "Tướng quân nói thích ta, nhưng vì ta, ngài đã từng làm chuyện gì rồi? Cho dù ta sống hay chết, bị gả đi xa hay là mất tích, tướng quân đều không hề quan tâm, đây, sao có thể gọi là thích được?"
Liên Tống ngẩn người: "Hóa ra nàng nghĩ như thế?" Rất lâu sau, y nói.
Y thực sự chưa từng nghĩ đến, sâu trong nội tâm nàng, lại định nghĩa mình, định nghĩa Trường Y định nghĩa chính bản thân nàng như thế. Thủy Thần , tham thấu hết được hết mười ức nhân thế ở cõi ta bà, lại không tham thấu được suy nghĩ ý trung nhân của mình.
Liên Tống tự cho rằng mình đối với Trường Y vô tình, chẳng có gì để nói, bỏ nửa thân tu vi cứu nàng, chỉ bởi vì để nghiệm chứng cho sự tồn tại của hai từ "phi không" (*). Y cũng chưa từng cảm thấy nửa thân tu vi của mình đáng là gì. Bỏ tu vi, cứu Trường Y, chứng nghiệm "phi không", bất quá chỉ là một chuyện cũng coi như là có ý nghĩa thú vị trong cuộc đời dài đằng đẵng của y mà thôi. Làm thì đã làm rồi, không làm thì cũng chẳng sao cả. Duy chỉ có đối với Thành Ngọc, y tương tư không được, trăn trở không yên, chấp mê bất ngộ, không thể nào giải được.
(*) Chương trước ảnh có nói là anh cảm thấy trên đời này cái gì cũng là một chữ "không" cả, vạn vật cuối cùng đều sẽ trở về "không", "phi không" ở đây là ý nói trên đời có thứ không phải là "không" hoàn toàn. Em nghĩ chắc ảnh vô tình lỡ bước vào mớ tàng kinh các Phật của cụ, cái cuốn nào cũng chưa đọc, mà đọc ngay cuốn kinh Kim Cang đây mà... (ai muốn biết kinh Kim Cang nói thì tìm google sợt ha, em nói thêm là thành truyền đạo đó)
Trong mắt y, thì chuyện mình vì Thành Ngọc mà nổi lên tham dục và si tâm, so với việc bỏ đi nửa thân tu vi còn khó hơn nhiều, nhưng mà trong mắt người phàm, những gì y làm với Thành Ngọc, quả thực lại không bằng được một ngàn vạn phần đối với Trường Y.
"Ta đối với Trường Y, không phải như nàng nghĩ đâu."
Đến cuối cùng, y chỉ có thể nói ra câu đó, chính y cũng biết câu nói nó có bao nhiêu bất lực. Nhưng vẻ mặt chán ghét của nàng khiến nội tâm y nghẹn ngào, lời nói đến ngang cổ họng bị kẹt đến phát đau, không thể nào nói thêm được gì nữa.
Sau đó, y nhìn thấy nàng rơi lệ. Những giọt nước mắt đó đến rất đột nhiên, chính ngay sau khi y giải thích với nàng.
Nàng vẫn không tin y, y bất lực nghĩ."Ta kỳ thực có chút hận ngài." Nàng nói.
Nàng đã từng khóc vô số lần trước mặt y, nước mắt của nàng đối với y rất quen thuộc. Nếu như nàng vô cùng đau lòng sẽ khóc thật lớn, nhưng đau lòng quá lại không biết làm thế nào mới tốt, nước mắt nàng trước nay đều rất bình tĩnh.
"Chính ta cũng biết, kỳ thực không có lý do gì để hận ngài. Ngài từng nói với ta, kêu ta tránh xa ngài ra, là ta không muốn nghe lời, vì thế đi đến bước đường này là lỗi của ta. Nhưng ta lại nhịn không được mà cảm thấy hận ngài." Nàng thở dài một tiếng, nói những lời quyết tuyệt là thế, nhưng đến lúc quay đầu lại nhìn chàng, khóe mắt lại ửng đỏ. Rõ ràng là dáng vẻ dịu dàng dễ ức hiếp như thế, nhưng sự cự tuyệt của nàng đối với y lại kiên định đến vậy: "Tướng quân, đời này, ta thực sự không muốn nhìn thấy ngài thêm lần nào nữa." Nàng nói.
Tựa như bị một chậu nước đá tạt vào người, lạnh lùng rót vào tâm khảm.
Liên Tống đứng đờ người ngay tại đó.
Nàng khiến y cảm thấy lạnh lẽo, cũng khiến y cảm thấy đau đớn.
Trước đây cứ tưởng rằng nàng chỉ là một cô nhóc yêu kiều, không hiểu được chữ tình, vì thế khi y dùng những lời nói tàn khốc tựa như con dao bén nhọn, lạnh lùng cắt đứt nhân duyên của giữa hai người họ, y hoàn toàn không cảm thấy điều đó làm nàng quá đau đớn, chỉ cho rằng nàng thì hiểu gì chứ, người đau khổ cũng chỉ có y mà thôi. Nhưng mà hôm nay y mới biết, rằng y đã làm tổn thương nàng sâu sắc đến thế nào. Y không thể trách nàng vì nàng chỉ là sau khi bị thương nên mới tự xây dựng một tấm lá chắn để tự bảo vệ mình, không thể trách nàng không tin y, càng không thể trách nàng vì nàng nói đời này không muốn nhìn thấy y nữa.
Sau khi nói những lời đó, Thành Ngọc quay lưng về phía y, nói: "Vì thế tướng quân, mời về cho."
Trời đất trong phút chốc bỗng trở nên tĩnh lặng, Liên Tống giờ đây chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Những lời nói đó như con dao sắc nhọn lạnh lùng đâm vào tim y, khiến y cảm thấy bất lực, tựa như bản thân đang ở băng vực ở vạn đặm dưới đáy biển Bắc Hải để chịu tội hình vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]