Mùa đông thường có tuyết rơi, nhưng lại không hay có mưa. Đây là đêm mưa đầu tiên sau khi Thiên Bộ đi cùng Tam điện hạ đến thành Bình An.
Đêm dài tuyết bay, tự có sự yên tĩnh đẹp đẽ riêng của nó, nhưng khi cơn mưa mùa đông nặng nề rơi xuống nền đất lạnh lẽo, thì đẹp hay không cũng không còn quan trọng nữa, mà chỉ khiến cho người ta cảm thấy phiền toái hơn thôi.
Thiên Bộ đứng hầu bên ngoài tẩm điện, qua tấm thủy tinh màu nước trà, nhìn thấy Tam điện hạ đang ngồi dựa lưng vào một án trà, trên án hơn bảy tám vò rượu nằm nghiêng ngả đã cạn sạch, Thiên Bộ cảm thấy càng thêm lo lắng ưu sầu.
Sáng sớm hôm nay, vẫn như thường lệ, Tam điện hạ đưa Yên Lan công chúa đến Tiểu Giang Đông Lầu để uống trà. Nhân lúc Tam điện hạ đi xuống lầu có việc, Yên Lan liền tìm nàng trò chuyện. Yên Lan hỏi nàng, những ngày này, Tam điện hạ có từng nhắc đến Hồng Ngọc quận chúa không? Thiên Bộ lắc đầu. Yên Lan có chút vui mừng, nhưng có lẽ cảm thấy việc tỏ ra vui mừng lúc này là không thích hợp, cho nên nàng chỉ khẽ mím, cố đè nén khóe miệng đang cong lên, sau khi suy nghĩ kỹ một phen, lại thử hỏi thăm Thiên Bộ lần nữa: "Ban đầu nhìn thấy bức tranh điện hạ vẽ Hồng Ngọc, ta còn nói rằng có lẽ điện hạ có ý với Hồng Ngọc... nhưng bây giờ điện hạ hồi kinh, biết được Hồng Ngọc bị gả đi xa, nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, có thể thấy trước đây ta nghĩ sai rồi. Cho dù là Hồng Ngọc nhớ điện hạ thế nào." Nói đến đây, ngữ khí mang theo ý tứ trào phúng: "Nhưng điện hạ đối với nàng lại không có tâm tư gì, có lẽ những thứ cùng nàng trước đây, cũng chỉ là để tiêu khiển thời gian mà thôi. Ngươi nói có đúng không?"
Thiên Bộ từ nhỏ đã hầu cạnh bên Liên Tống, có thể ở bên một Tam điện hạ vừa soi mói lại khó tính hai vạn năm, chứng tỏ nàng không phải là một vị tiên nga bình thường, luận về việc biết chừng mực biết tiến lùi đúng lúc, duy chỉ có Trọng Lâm tiên quan ở Thái Thần cung của Đông Hoa đế quân thì mới có thể tính là hơn nàng một bậc. Một Thiên Bộ như thế, đương nhiên là dư sức hiểu được chút tiểu tâm tư và ý muốn thăm dò của Yên Lan, vì thế nên nàng chỉ ôn hòa mỉm cười đáp: "Công chúa hỏi nô tỳ tâm tư của điện hạ, tâm tư của điện hạ, nô tỳ nào dám tự tiện suy đoán."
Không xác định được việc Liên Tam không có ý với Thành Ngọc ở chỗ Thiên Bộ, Yên Lan có hơi thất vọng, sau khi yên tĩnh một chốc lát, mới thấp giọng hỏi: "Nước Ô Na Tố là nơi lạnh lẽo gian khổ, những vị công chúa trước đây được gả đến đó hòa thân tất cả đều qua đời khi còn trẻ, bước lên con đường đi về phía tây đó, trên cơ bản chính là tiễn đi nửa cái mạng của mình. Hồng Ngọc đi đến đó, điện hạ nếu như muốn đưa nàng về lại, thì tự nhiên sẽ có cách. Nhớ năm đó Trường Y chết đi dưới Tỏa Yêu Tháp, điện hạ dù có mất đi nửa thân tu vi cũng muốn cứu nàng một mạng, nhưng bây giờ, lại mặc cho Hồng Ngọc đi hòa thân, chứng tỏ Hồng Ngọc ở trong lòng ngài vẫn không thể so sánh được với Trường Y." Nói rồi, nàng còn ngẫm nghĩ một hồi, ước chừng cảm thấy bản thân phân tích rất có đạo lý, nét mặt cũng hoà hoãn trở lại.
Nhưng sự thực đúng là như thế sao?
Lúc này đây khi đứng ở bên ngoài nhìn Tam điện hạ tựa bàn uống rượu, Thiên Bộ lại không cho là như thế.
Nàng không có lừa Yên Lan, lúc bình thường, Liên Tam quả thực chưa từng nhắc đến Thành Ngọc dù chỉ một lần. Mấy ngày đầu khi y vừa mới trở về thành Bình An, thậm chí đến nàng cũng cho là như vậy, cho rằng Tam điện hạ trước đây đối xử khác biệt với quận chúa, có lẽ đều là ảo giác của mình mà thôi. Nhưng hơn nửa tháng trước, vì một cơ duyên ngẫu nhiên nàng mới phát hiện ra rằng sau khi hồi kinh, tam điện hạ thế nhưng không có một đêm nào yên giấc, cơ hồ là mỗi đêm, đều ở trong phòng ngồi cho đến tận khi trời sáng. Đương nhiên nàng không thể khẳng định rằng Tam điện hạ mất ngủ là vì Thành Ngọc, nhưng nếu như không phải vì Thành Ngọc thì nàng cũng không nghĩ ra được là vì ai nữa rồi.
Những đêm mất ngủ đó, Tam điện hạ hoàn toàn không hề chủ động yêu cầu lấy rượu, rượu là Thiên Bộ tự ý đưa đến. Rượu có thể giải sầu. Ban đầu nàng hi vọng Tam điện hạ có thể dùng rượu để giải sầu, ưu sầu giải rồi thì sẽ không còn mất ngủ nữa. Nhưng ai biết được vừa mới uống rượu được một lần, Tam điện hạ liền không thể nào ngừng lại được nữa, đêm nào cũng uống gần hơn mười vò, uống đến khi say mèm mới chịu dừng lại. Sau rồi y cũng không đi ngủ, ngược lại còn muốn xuất môn, đã thế lại không cho ai đi theo. Thiên Bộ không biết Tam điện hạ mỗi đêm đều đi đến đâu, cảm thấy có lẽ cũng không đi xa lắm, bởi vì ngày thứ hai vừa mới sáng ra thì y đã quay về rồi. Tựa hồ như lúc mặt trời vừa lên, y cũng liền trở lại như bình thường, vẫn là dáng vẻ điềm nhiên, lạnh lùng xa cách như trước, giống như Tam điện hạ không hề để tâm đến việc Thành Ngọc rời kinh vậy.
Giờ tý đã qua. Thiên Bộ lại liếc nhìn vào trong phòng, thấy trên chiếc bàn có nhiều thêm hai bình rượu rỗng, tính toán thời gian cũng suýt soát rồi. Một khắc sau, quả nhiên nhìn thấy Tam điện hạ vén màn đi ra ngoài, Thiên Bộ vội đưa chiếc ô trong tay qua cho y: "Điện hạ mang theo ô đi, tối nay có mưa, coi chừng bị ướt ạ."
Tam điện hạ lại tựa như không nghe thấy, cũng không nhận lấy ô, đi ngang qua trước mặt nàng. Thiên Bộ thử đưa ô qua cho y thêm lần nữa, lại nghe Tam Điện Hạ lạnh lùng nói: "Không được đi theo."
Thiên Bộ ôm chiếc ô đứng ngây ngốc trên dãy hành lang, nhìn bóng lưng của Tam Điện Hạ bước vào trong màn mưa, thở dài một hơi thật sâu.
Canh năm.
Liên Tam từ trong giấc mộng tỉnh dậy, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lạnh lẽo. Trong phòng một mảnh tối đen, y ngây ra trong bóng đêm một lúc lâu, sau đó khẽ vung tay lên, cả gian phòng liền có ánh sáng tỏa ra. Bàn trang điểm kính hoa lê, đèn xanh ghế ngọc, bức trướng thêu hoa phù dung, lần lượt hiện ra trước mắt. Là khuê phòng của nữ tử. Khuê phòng của Thành Ngọc ở Thập Hoa Lâu. Y lại đến nơi này nữa rồi.
Tam Điện Hạ có chút thất thần.
Người uống say không cách nào lừa dối được chính mình, cho dù ban ngày y đã cố đè nén bản thân đến thế nào, thì đến đi trời tối, khi mọi ánh đèn đã tắt, tất cả những tình cảm đối với Thành Ngọc trong lòng y liền không có chỗ nào để ẩn náu. Từ đêm đầu tiên sau khi say khướt rồi tỉnh lại trên giường của nàng trong Thập Hoa Lâu, y càng rõ ràng chuyện này hơn, y kỳ thực thích nàng hơn nhiều so với trong suy nghĩ, nếu không thì y vì sao lại đêm đêm thức trắng, đến lúc nằm trên giường của nàng trong Thập Hoa Lâu thì mới có thể ngủ ngon giấc được?
Nhưng rồi lại phải làm thế nào đây?
Y đã nhiều lần thăm dò hồn phách nàng, kết luận mọi lần đều như nhau: Nàng chỉ là một phàm nhân, chỉ bởi vì y yêu thích nàng, muốn khiến cho nàng yêu mình, sau đó hai người cùng nhau bước lên con đường vạn kiếp bất phục? Y không thể. Không phải y không dám, không nghĩ đến, không muốn mà là y không thể.
Cứ để nàng làm một phàm nhân như thế cũng tốt. Là một phàm nhân đời đời kiếp kiếp ở trong vòng xoáy luân hồi, có lẽ sẽ có đủ các chướng nạn mà nàng phải trải qua, nhưng so với sự đau khổ và kiếp nạn mà nàng phải chịu đựng của việc tiên phàm yêu nhau thì chẳng đáng là gì. Thôi thì họ cứ coi như chưa từng quen biết nhau mới tốt.
Tam điện hạ chậm rãi ngồi dậy, day day huyệt thái dương, cảm thấy đến giờ phải rời đi rồi. Nhưng, chính trong khoảnh khắc y muốn ngồi dậy đó, giấc mộng vừa nãy lại lướt ngang qua tâm trí khiến Y không tự chủ được mà dừng bước.
Kỳ thực đó chỉ là một giấc mơ cực kỳ vô lý và không có chút đạo lý nào.
Trong mộng, y và Thành Ngọc không giống như tình cảnh bây giờ. Nàng vẫn ỷ lại vào y như thế, sau khi y đánh bại Bắc Vệ rõ hồi kinh. Việc đầu tiên y làm là vội vàng đến Thập Hoa Lâu thăm nàng, thị nữ không biết vì sao lại đưa y vào thẳng trong khuê phòng nàng. Y đứng trước giường đợi nàng, cũng giống như tư thế của y bây giờ.
Một lúc sau liền nghe thấy tiếng bước chân của nàng, tiếng bước chân rơi trên nền đất tựa như con nai nhỏ chạy đang giữa thung lũng. Tiếp sau đó, cửa bị mở ra, nàng đứng trước cửa phòng, có thể là do chạy gấp quá, nên có hơi thở có chút hỗn loạn.
Y tựa như nhìn thấy muôn ngàn ánh sao rơi xuống trong đôi mắt xinh đẹp kia của nàng . Một khắc sau, nàng đã bổ nhào vào lòng y, chẳng khác gì một chú hổ con. Y bởi vì không chút chuẩn bị nên bị nàng làm cho bước lùi về sau hai bước, ngồi phịch xuống trên mép giường. Nàng không hề cảm thấy có gì e ngại, ngược lại còn bật cười đến là vui vẻ.
Một lúc sau nàng ngừng cười, hai cánh tay ôm lấy cổ y, đầu vùi vào vai y. Giọng nói mềm mại nhõng nhẽo: "Liên Tam ca ca huynh sao lại đi lâu như thế, đã thế còn không có gửi thư về, muội vì lo lắng cho huynh, cố ý vào trong cung chỉ vì muốn thăm dò tin tức của huynh. Ở trong cung buồn chán lắm luôn, còn nữa, muội lại rất nhớ huynh."
Lời nói ấu trĩ, nhưng từng câu từng chữ đều gói trọn sự quyến luyến, khiến cho trái tim y trở nên mềm nhũn. Y dịu dàng nói với nàng: "Là ta không tốt, lần sau đi xa, nhất định ngày ngày đều sẽ viết thư gửi A Ngọc."
Nhưng cho dù y đã đảm bảo như thế rồi, nàng lại vẫn không thấy hài lòng, nhích ra xa khỏi người y một chút, đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn y, tỏ ý không vui mà mím môi lại.
Y ôm ấy eo nàng, kéo nàng đến gần: "Sao thế?"
Nàng hơi hếch cằm lên, hẳn là muốn làm ra tư thế ngạo mạn một chút, nhưng lại muốn nhìn thấy mặt y, nên đành phải rũ mắt xuống. Biểu cảm mâu thuẫn như lại khiến cho nàng càng trở nên đáng yêu hơn.
Nàng tức giận: "Muội đã nói rất nhớ huynh rồi, vì sao huynh không có trả lời là huynh cũng rất nhớ muội?" Nàng hồ nghi nhíu mày: "Lẽ nào Liên Tam ca ca ra ngoài lâu như thế, nhưng lại không nhớ muội chút nào sao?" Ba phần ngang bướng, bảy phần kiêu ngạo.
Y bị nàng chọc cười, nhéo mũi nàng nói: "Muội nói xem?"
Nàng nghiêm túc nói: "Phải là huynh nói mới được." Lại nũng nịu hối y: "Huynh nhanh nói đi."
"Ừm, rất nhớ A Ngọc." Y trả lời nàng.
Nàng hơi hài lòng, khóe miệng cũng cong cong: "Vậy tình cảm của chúng ta rất tốt phải không?"
Y đương nhiên gật đầu: "Ừm."
Nàng cuối cũng cũng triệt để hài lòng, lại bắt đầu vui vẻ, ôm lấy cổ y lần nữa, còn nũng nịu dụi dụi vào mặt y: "Vậy nếu tình cảm của chúng ta đã tốt như thế, thì muội muốn nói với huynh một bí mật."
"Bí mật?"
Đầu của nàng vẫn dựa trên vai y, môi dán sát vào tai trái y, hơi thở ngọt ngào như hoa lan khiến cho tai y bỗng chốc trở nên nóng rực.
"Đêm đó, Liên Tam ca ca hôn muội ở ôn tuyền, là bởi vì thích muội phải không?" Giọng nói mềm mại trầm thấp vang lên bên tai, cả người y đều cương cứng. Nàng lại mềm mại như một sợi dây leo, hay như dòng thác đổ, càng thân mật dán vào người y hơn nữa. Giọng nói của nàng càng thêm nhỏ nhẹ, càng mềm mại hơn, đến khi chỉ còn hơi thở vấn vít bên tai hắn: "Muội cũng thích Liên Tam ca ca, rất thích rất thích."
Khoảnh khắc đó, trong lòng y tựa như có muốn ngàn ngọn pháo hoa nở rộ, không khống chế được mình mà ôm gắt gao nàng vào lòng: "Nàng nói gì cơ?"
Nàng không giãy dụa, chỉ cười khẽ, ở bên tai y tiếp tục khe khẽ nói: "Muội nói muội thích Liên Tam ca ca, muội muốn làm tân nương của chàng." Giọng nói ngây ngô nghịch ngợm, nhưng ngữ khí lại như đang mê hoặc quyến rũ.
"A Ngọc." Y thoáng yên lặng, sau đó mới khó khăn đáp lời nàng: "Chuyện này, không thể đùa được." Y cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của mình ngay lúc đó, hơi buông lỏng nàng ra, muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, muốn làm rõ việc nàng là đang nghiêm túc hay chỉ là đangtrêu ghẹo y.
Chính ngay tại lúc đó, y tỉnh giấc.
Chỉ là một giấc mộng đơn giản, sau khi tháo đi bức màn cuối cùng, thì những thứ khác mmmu đều hiện rõ mồn một ra trước mắt, đó là tình yêu và dục vọng của y đối với nàng, là ước muốn chân thực nhất từ tận sâu trong lòng y.
Lý trí y vô cùng rõ ràng, nàng tốt nhất là mãi mãi đừng nên thích y. Nhưng sau khi uống say, trong giấc mộng, loại lý trí này lại hoàn toàn biến mất hết sạch, y chưa có một giây phút nào mà không khát vọng rằng nàng có thể thích y, yêu y. Khát vọng sâu kín của y đối với nàng, khát vọng có thể đời đời kiếp kiếp cùng nàng dây dưa, cho dù là vạn kiếp bất phục đi chăng nữa. Thủy Thần kiêu ngạo, trước nay đều rất ích kỷ, muốn điều gì, thì phải đạt được nó, và cũng luôn luôn có được, chưa từng thử qua cảm giác ức chế như thế này, cố gắng. khắc chế sự mong muốn của bản thân, y không thể nghĩ về nàng nữa, nếu không, y không biết rằng lý trí của mình liệu sẽ còn chịu đựng được trong bao lâu nữa.
Mưa đã tạnh. Chòm sao Kim vẫn treo lơ lửng ở phương xa.
Quốc sư đứng ở tòa lầu thứ chín của Thập Hoa Lâu, cung cung kính kính gõ cánh cửa trước mặt, một lúc lâu sau, căn phòng mới có động tĩnh, cạch một tiếng cánh cửa mở ra, bạch y thanh niên xuất hiện. Quốc sư ngây ra một lúc mới ngạc nhiên thốt lên: "Tam điện hạ?!"
Liên Tam nhìn quốc sư một thân hàn khí trước mặt, khẽ nhíu mày: "Ngươi ở đây làm gì?"
Quốc sư ngạc nhiên, cũng không kịp suy nghĩa thử vì sao Liên Tam lại đến đây, bước lên trên một bước, vội vàng nói: "Điện hạ, quận chúa mất tích rồi!"
Tam điện hạ sửng sốt, sau đó tựa như không nghe rõ, ngưng mày hỏi lại một câu: "Ngươi nói gì cơ?"
Tin tức Thành Ngọc mất tích được truyền vào cung lúc đêm khuya.
Cuối giờ tuất, một phong tấu sớ đến từ quận thủ được dâng lên án thư của hoàng để. Trong tấu sớ trình báo, rằng nửa tháng trước sa mạc Giáng Nguyệt đột ngột xuất hiện một trận đại hồng sa, ngàn dặm xung quanh đại mạc đều bị cuốn trôi. Lúc bão cát ập đến, quận chúa vừa mới đi qua cửa Điệp Mộc được sáu ngày, tính toán thời gian thì hẳn là đang ở ngay giữa trung tâm sa mạc. Sau trận hồng sa, quận thủ nơi đó lập tức phái người đi khắp nơi tìm kiếm quận chúa, nhưng không có bất cứ thu hoạch gì, không biết quận chúa giờ đây đang ở đâu.
Hoàng đế sau khi được biết tin tức này, long nhan thất sắc, lập tức gọi quốc sư vào cung, nhờ quốc sư tính cho một quẻ, coi Thành Ngọc là lành hay dữ. Quốc sư nghe được tin tức cảm thấy chấn kinh, lập tức lấy đồng tiền ra tính quẻ, không ngờ quẻ bói ra là đại hung, nhưng may sao trong điềm dữ đó lại có một tia sinh cơ. Quốc sư lấy hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến bây giờ tham ngộ nguyên một canh giờ, mới tính ra được chút sinh cơ nhỏ nhoi kia là Thành Ngọc lúc này đã được người khác cứu, có lẽ không còn nguy hiểm đến tánh mạng nữa, điều đáng để tâm là con đường tiếp theo phải đi nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, không biết lúc nào sẽ gặp phải tai họa đổ máu thậm chí là mất mạng, cần phải có quý nhân tượng trợ, mới có thể đảm bảo bình an, nếu không có đến được Ô Na Tố không thì là chuyện khó nói.
Quốc sư tịnh xong quẻ này, cảm thấy việc này tính chất không nhỏ, không dám ở lâu trong cung, qua loa an ủi hoàng đế hai câu sau đó vội vội vàng vàng đi tìm Liêm Tam. Hắn dầm mưa đi tìm Tam điện hạ cả một đêm, nhưng không tìm thấy, đến khi quá mức mệt mỏi định quay về phủ, thì đúng lúc cơn gió thổi qua không trung của thành Bình An, đột nhiên nhìn thấy một gian phòng trong Thập Hoa Lâu đột nhiên sáng lên. Quốc sư ngạc nhiên, cứ tưởng rằng tiểu hoa yêu Lê Hưởng biết pháp thuật trong Thập Hoa Lâu có lẽ cứu được Thành Ngọc đưa nàng về lại kinh thành rồi, bèn vội vàng xông như bay để coi thử, không ngờ được cửa vừa mới mở ra, không nhìn thấy quận chúa, lại thấy vị Tam điện hạ là hắn tìm suốt đêm không thấy ở bên trong.
Quốc sư và Liên Tam một trong một ngoài, hai người cách một khung cửa.
Quốc sư hai ba lời nói hết về việc quận chúa bị mất tích, lại kể rõ quẻ bói mà hắn tính cho quận chúa. Vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên mặt Liên Tam, thấy Liên Tam khẽ rũ mắt, giống thực sự đang nghiêm túc lắng nghe hắn nói, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thường.
Quốc sư thấy phản ứng này của Tam điện hạ, cộng với biểu cảm này, trong lòng cũng hiểu được ít nhiều rồi, nhưng vì một chút giao tình của hắn đối với Hồng Ngọc quận chúa nên cũng hạ cũng thử thăm dò một câu: "Quẻ bói nói, quận chúa cần phải có quý nhân tương trợ mới có thể bình an đến được Ô Na Tố, vả lại vị quý nhân này không phải là người tầm thường, ta nghĩ rất lâu, cảm thấy quý nhân này có lẽ chính là Tam điện hạ ngài. Nếu như trong mệnh số của quận chúa kỳ thực có một quý nhân như Tam điện hạ thì cho dù điện hạ có nhúng tay vào giúp đỡ quận chúa một phen, thì cũng không tính là làm loạn mệnh số của nàng được."
Tam điện hạ trầm mặc rất lâu: "Quý nhân của nàng không phải ta." Rất lâu sau y cuối cùng cũng mở miệng nói, vung tay một cái, giữa không trung xuất hiện một đám sương mù.
Quốc sư không hiểu nhìn về Liên Tam.
Tam điện hạ khẽ ngẩng đầu, nhìn lên đám sương mù đó: "Dưới thuật truy ảnh, nàng lúc này đang ở đâu, vốn sẽ hiện rõ ràng trên này, nhưng lúc này trước mặt ngươi chỉ là một đám sương mù, đó tất nhiên là vì có người đã cứu được nàng từ trong trận bão cát, sau đó lại dùng thuật pháp để che dấu hành tung của nàng." Y thoáng ngừng lại, ngữ khí nghe không ra bất cứ điều gì: "Nếu như định mệnh của nàng nhất định sẽ có một quý nhân, thì người đó mới là quý nhân của nàng."
Có thể ở dưới mí mắt của Tam điện hạ che dấu tông tích của quận chúa, nhất định không phải là hạng phàm nhân không có pháp lực tầm thường được. Quốc sư đột nhiên nhớ đến một người: "Điện hạ là nói..."
Tam điện hạ vẫn nhìn về phía đám sương mù đó: "Không sao, ta chính là nói hắn, Đế Chiêu Hy."
Quốc sư lầm bầm: "Nói thế thì nửa tháng trước ở trong trận bão cát, là Đế Chiêu Hy cứu quận chúa..." Nói đến đây, quốc sư đột nhiên nhớ lại chấp niệm của Đế Chiêu Hy đối với quận chúa, không nhìn, cảm thấy rất khó lường: "Nhưng theo như tâm tư và dục vọng chiếm hữu của Đế Chiêu Hy đối với quận chúa, thì nếu như hắn cứu được quận chúa, thì còn có khả năng hắn sẽ đưa quận chúa đến Ô Na Tố để gả cho Mẫn Đạt vương tử sao?" Quốc sư càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi: "Nếu như bây giờ hắn chỉ là Quý Minh Phong thì may ra còn nghĩ đến việc an định của thiên hạ, đương nhiên sẽ không cướp quận chúa đi. Nhưng bây giờ hắn đã là nhân chủ rồi, ta thấy với cái tính khí kia của hắn, nói không chừng sẽ không thèm để thời vận và hưng thịnh của quốc gia này để vào trong mắt đâu." Tư duy một khi đã bay xa bay cao thì quốc sư cũng khó lòng mà kéo về lại được: "Sợ nhất chính là hắn tuy rằng cứu được quận chúa, lại không thèm quan tâm đến ý nguyện của quận chúa mà nhốt nàng lại... đúng, điều này quá có khả năng rồi, nếu không hắn hà tất phải thi pháp thuật che giấu đi hành tung của quận chúa để chúng ta không biết đi đâu mà tìm." Quốc sư ưu tư không chịu nổi: "Điện hạ, ngài nói..."
(BY: Nói đi nói to lên quốc sư, sau này danh hiệu bà mối của thiên đình sẽ giao hết cho ông rồi haha, cho ảnh biết ảnh không dám chẳng lẽ người khác cũng không dám như anh, hèn mọn)
Lại không đợi hắn nói hết câu, Tam điện hạ đã ngắt lời: "Đủ rồi."
(BY: Tui biết mà)
Quốc sư ngậm miệng, thấy y quay người thu lại đám sương mù giữa không trung, chính lúc đó, đèn lưu ly đang cháy trong bát nổ bép một tiếng, Tam điện hạ lấy một chiếc kéo đến cắt bấc đèn đi.
Quốc sư nghĩ không thông, Liên Tam vô tình như thế, Thành Ngọc dù sống dù chết thì tựa hồ như cũng chẳng liên quan gì đến y, vậy thì vì sao nửa đêm nửa hôm y lại chạy đến Thập Hoa Lâu? Những ngày này, Tam điện hạ đều vô cùng lạnh lùng, tính khí cũng không tốt lắm, quốc sư vốn không muốn đụng chạm gì đến y, sợ tự rước xui xẻo vào người, nhưng mà lúc này lại không thể nhịn được, thở dài một tiếng nói: "Ta đương nhiên biết rằng cho dù quận chúa bị Đế Chiêu Hy nhốt lại thì âu đó cũng là mệnh số của nàng, chỉ là trong lòng vẫn có chút không đành lòng. Điện hạ không muốn ra tay cứu giúp, kỳ thực cũng không có gì sai cả. Chỉ là ta có chút nghi hoặc, nếu như điện hạ không có chút tình cảm gì đối với quận chúa, thì vì sao đêm nay lại xuất hiện ở ngôi lầu ngày?" Lời nói ra có hơi bất kính, sau khi nói rồi quốc sư mới cảm thấy không ổn, tự gõ đầu mình ảo não nói: "Tối nay ta có hơi hồ đồ rồi, cho nên mới hỏi mấy câu hồ đồ như thế, điện hạ coi như chưa nghe thấy gì nhé."
Nhưng Tam điện hạ lại trả lời hắn, y không nhanh không chậm khều khều bấc đèn: "Ta quả thực vẫn có chút không buông nàng xuống được, chị chuyện thường tình của con người mà thôi, không liên quan gì đến việc ta không lựa chọn nhúng tay vào mệnh số của nàng, điều này có gì mâu thuẫn sao?"
Không buông xuống được quả thực là không buông xuống được, nhưng mà cũng chỉ có một chút không buông xuống được mà thôi. Quốc sư nghe hiểu lời này, nhất thời không biết nên nói gì nữa. Tối nay hắn đi khắp nơi tìm Liên Tam, mục đích vốn chỉ là vì điều này, muốn nói cho y biết mệnh số của Thành Ngọc mà hắn tính ra, rằng y có thể nào giúp đỡ Thành Ngọc. Nhưng nếu như như Tam điện hạ đã tỏ rõ thái độ thì chuyện của hắn cũng đã kết thúc, bây giờ hẳn là có thể quay về rồi.
Mưa đã tạnh, nhưng cơn gió vẫn còn thổi một thật thê lương, quốc sư hắt xì một cái, đang định cáo từ rời đi thì đột nhiên có một người đột nhiên xuất hiện sau lưng, giống như điện chớp mà lướt qua người hắn, bụp một tiếng quỳ xuống hướng vào trong phòng.
Tiếng khóc thê lương của nữ tử cũng không khác gì so với cơn gió thổi ngoài kia: "Quận chúa nếu như đã có chướng nạn như thế, cầu mong quốc sư đại nhân và đại tướng quân hãy cứu lấy quận chúa của chúng ta đi!"
Quốc sư trợn tròn mắt nhìn nữ tử đang quỳ trước mặt: "Hoa nương tử?"
Người đến chính là Hoa Phi Vụ.
Tối nay tuy rằng gió lạnh thê lương, nhưng lại không ngăn được công việc làm ăn ở thanh lâu, cho đến giờ dần thì những cuộc hoan yến bên trong Lâm Lang Các mới ngừng lại. Tiểu Hoa không ngủ được. Sau một hồi trằn trọc không yên lại đứng dậy lấy tập kinh thư và túi thơm cho vào trong tay nải đi đến Thập Hoa Lâu. Nếu như đã không gặp được Liên Tam thì số kinh thư và túi thơm này cũng không còn cần dùng đến nữa, đặt ở chốn phong nguyệt như Lâm Lang Các không thích hợp lắm, nàng liền dự tính tối nay sẽ trả về lại chỗ cũ. Nhưng lúc hiện thân ở trong lầu, lại gặp được quốc sự đang chạy như bay vào bên trong, nàng vốn định trốn ở một góc nào đó, không ngờ được Liên Tam cũng ở trong phòng quận chúa, càng không ngờ được lại nghe được tin tức như thế của quận chúa từ chỗ quốc sư.
Tiểu Hoa dập đầu xuống đất, quỳ gối không chịu đứng dậy, tư thế cầu xin vô cùng thành khẩn. Tiểu hoa yêu này có nghĩa khí đến thế. Khiến cho lòng quốc sư sinh ra kính ý, không nề hà lên phía trước khuyên nàng một câu: "Không phải chúng ta không muốn cứu quận chúa, cô nương cũng là hoa yêu, có lẽ cũng biết phàm nhân có mệnh số của phàm nhân, tự ý làm nhiễu loạn chỉ sợ sẽ gây ra hậu hoạn khôn lường."
Nhưng quốc sư kỳ thực đã quá đề cao Hoa Phi Vụ rồi, Tiểu Hoa thực sự không có biết chuyện này, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu.
Quốc sư vừa nhìn thấy Tiểu Hoa như thế, hiểu rồi. Hắn vừa thấy khó hiểu vì Tiểu Hoa là một hoa yêu, mấy thứ chuyện căn bản này đều không hiểu, không biết nàng làm sao để trưởng thành, vừa thở dài giải thích với nàng: "Để bần đạo giúp quận chúa thì rất đơn giản. Nhưng bần đạo không phải là quý nhân của quận chúa, đột nhiên làm nhiễu loạn mệnh số của nàng thì hậu hoạn thế nào, bần đạo quả thực không thể dự tính được, cũng không thể nào khống chế được, càng không thể gánh chịu được, chi bằng cứ để quận chúa thuận theo mệnh số mà sống tiếp thôi."
Tiểu Hoa ngưng mày lâm vào trạng thái suy tư, quốc sư kỳ thực có chút hoài nghi, vị Hoa cô nương nhìn có vẻ là một người mơ mơ hồ hồ không được thông minh, lẽ nào cái đầu óc xinh đẹp kia quả thực có thể nghĩ ra được điều gì có ích sao?"
Thấy Hoa cô nương nhìn mình một cái, lại quay người nhìn qua Tam điện hạ, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tam điện hạ: "Trước đây, ta tưởng rằng tướng quân bất quá chỉ là tướng quân của quốc triều mà thôi, nhưng hôm nay nghe thấy những lời quốc sư và ngài nói, mới biết được ngài không phải là người bình thường, đến quốc sư đại nhân cũng phải tôn kính với ngài như thế, vậy thì theo như ta đoán, hậu quả làm nhiễu loạn mệnh số của quận chúa, quốc sư tuy không thể gánh chịu được nhưng tướng quân ngày có lẽ là làm được phải không?"
Quốc sư kinh ngạc, Hoa cô nương ngốc ngốc này đánh bậy đánh bạn thế mà lại bắt đúng trọng điểm, quả đúng như thế, tiểu nhi tử của thiên quân, cho dù vi phạm trọng pháp thiên đình thì tự hình ước chừng cũng có thể nhẹ hơn, so với thân phận của hắn đương nhiên không đồng.
Gió lạnh thổi vào trong căn phòng, thổi đến mức ngọn lửa trên đèn lưu ly lắc lư chực tắt.
Liên Tam tìm một cái lồng chụp đặt chiếc đèn vào trong, sau đó ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, mới nhìn Hoa Phi Vụ vẫn đang còn quỳ dưới mặt đất: "Quốc sư nói hơi quá lời rồi." Y cau mày: "Phẩm hạnh của Đế Chiêu Hy không đến nỗi như thế, có hắn ở cạnh A Ngọc..." Y thoáng ngừng lại, bỏ qua cái tên đó, đổi lại: "Có hắn ở bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ bình an vô sự, không cần ta phải xen vào."
Những lời nói khiến người cho người khác yên tâm này lại không hề an ủi được Hoa Phi Vụ, Tiểu Hoa nhíu chặt mày: "Nhưng ta không tin hắn, ta chỉ tin tướng quân!"
Liên Tam cười cười, như cảm thấy thật phiền phức: "Ngươi không tin hắn, lại tin ta, nhưng ta và hắn, trên thực tế có gì khác biệt." Trong ngữ khí có một sự trào phúng không dễ dàng phát giác.
Tiểu Hoa hiếm khi nghe ra được chút ý trào phúng đó, vội vàng phản bác: "Ngài và hắn đương nhiên là khác biệt, ta tin tướng quân là bởi vì quận chúa thích tướng quân, tướng quân là người duy nhất mà quận chúa yêu, quận chúa tin tưởng tướng quân, ta đương nhiên cũng tin tưởng tướng quân."
Lời vừa nói ra, trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, tiếng nước mưa tí tách đều tựa như đều bị đóng băng lại, trong khoảnh khắc đó mọi thứ giống như đều hoàn toàn ngưng lại.
Phải qua hơn nửa ngày sau, Liên Tam mới nói một câu đánh vỡ sự tĩnh lặng đó: "Ngươi... đang nói đùa sao?" Nụ cười lãnh đạm trên gương mặt y đã biến mất, hai mày nhíu chặt, vì thế nhìn vào càng thấy âm trầm, nhưng đôi mắt lại không hề sắc bén, giống như đang hàm chứa sự hoài nghi và thảng thốt.
Tiểu hoa lớn tiếng phản bác: "Ta không nói đùa! Đúng rồi, có cái này." Nàng lúng ta lúng túng mở tay nải trên tay, lấy ra một tập kinh thư và một túi thơm." Đây là tập kinh lúc tướng quân và quốc sư rời khỏi kinh thanh đến Bắc Vệ, quận chúa trích máu làm mực, chép kinh để cầu phúc cho ngài, còn đây là túi thơm nàng đặc biệt thêu để tặng ngài..." Tiểu Hoa đột nhiên nhớ ra gì đó, lại từ trong tay áo lấy ra một chiếc kính, vội nói: "Đúng rồi, còn có, trước khi quận chúa rời kinh, ta bởi vì không đành lòng, cho nên mỗi một lần gặp nàng đều ghi lại vào trong chiếc kính này. Quận chúa thích ngài là nàng đích thân nói với ta, tướng quân nếu như không tin thì có thể tự mình xem!"
Chiếc kính nhỏ có ngân quang tỏa ra, chiếu ra giữa không trung, theo ánh sáng tỏa ra đó ở giữa không trung dần xuất hiện ra một cảnh tượng.
Tiểu Hoa thấp giọng nói: "Đây là đêm cuối cùng quận chúa ở thành Bình An."
Đêm ngày mười sáu tháng chạp là đêm cuối cùng Thành Ngọc ở lại kinh thành Bình An.
Ánh trăng tựa như bông tuyết, tròn vành vạnh treo lơ lững giữa trời cao.
Bởi vì ngày mai Thành Ngọc phải rời khỏi kinh thành, Hoa Phi Vụ vô cùng không nỡ cho nên mới mặc kệ tiết trời lạnh lẽo, đang đêm chạy đến Thập Hoa Lâu, muốn gặp nàng một lần nữa.
Lúc Tiểu Hoa tìm được Thành Ngọc, là khi nàng đang ở trên đỉnh lầu của Thập Hoa Lâu.
Thành Ngọc cuộn mình trong một chiếc áo lông vũ, ngồi xếp bằng trên mái nhà, tay cầm một bình rượu đang định uống, bên chân đặt một lò sưởi nhỏ, có lẽ là Lê Hưởng sau khi bị nâng đuổi đi khỏi đó không yên tâm để lại.
Tuyết tuy đã ngừng rơi được mấy ngày, nhưng tuyết rơi nhiều ngày đóng thành lớp dày như thế, mới chỉ tan được có chút ít, vì thế nên bên ngoài thời tiết vẫn rất lạnh lẽo, một lò sưởi nhỏ như thế kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Tiểu Hoa lo lắng Thành Ngọc bị đông cứng, liền lên trước khuyên nàng đi xuống. Thành Ngọc híp mắt nhìn Tiểu Hoa, ngữ khí rất tỉnh táo: "Nàng đừng lo, ta chính là lên đây để nhìn tòa thành này một lần cuối cùng mà thôi." Tựa như có hơi chút buồn bã: "Chung quy lại thì ta cũng đã sống ở đây mười sáu năm, nghĩ lại quả thực có chút không đành."
Thành Ngọc có tật xấu đó là sau khi uống say thích trèo lên cao, Tiểu Hoa tìm được nàng trên mái nhà, cứ tưởng rằng nàng đã say, nhưng lúc này nghe nàng nói rõ ràng như thế, lại có chút không chắc chắn. Đồng thời, một tiểu Hoa trước nay quên sống tình cảm bị hai câu nói này của Thành Ngọc làm cho đau lòng muốn chết, nghĩ một hồi, mới lấy dũng khí nói: "Sau này nếu như nhớ lại chốn xưa, cứ gọi ta một tiếng, ta đưa nàng về thăm."
Thành Ngọc bật cười, cười một lúc lại rũ mắt, thu ý cười lại: "Không cần, nếu như nàng tu luyện tinh tiến, có thể đi khắp vạn dặm, thì thỉnh thoảng đưa Tiểu Tề và Tiểu Lý đến Ô Na Tố thăm ta là được rồi." Nàng khe khẽ thở dài: "Trong thành Bình An này thực ra cũng không có mấy người khiến cho ta vương vấn." Vừa nói, vừa nghịch thứ gì đó bên bàn tay không cầm rượu.
Những lời đêm này Thành Ngọc nói, từng câu từng chữ đều ung dung tựa gió thổi mây trôi, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người khác cảm thấy buồn bã, Tiểu Hoa ngốc nghếch thì có hơi ngốc nghếch thiệt, nhưng cũng là người nhạy cảm trong tình cảm, không muốn biểu hiện quá mức sầu não trước khi ly biệt vì sợ chỉ Thành Ngọc càng thêm ưu sầu, muốn đổi qua chủ đề khác, nhìn bàn tay kia của Thành Ngọc, giả vờ ung dung nói: "Ấy, trong tay nàng là túi thơm sao?"
Câu hỏi khiến cho Thành Ngọc sửng sờ một lát, không tự nhiên mà buông tay trái ra, giống như rằng chính nàng cũng không biết cái thứ mà mình vô ý thức nghịch trong tay nãy giờ là gì vậy, cúi đầu nhìn một cái. Tiểu Hoa cũng đã nhìn thấy rõ, đó quả thực là một cái túi thơm, được làm từ loại gấm màu bạc hà, dùng năm loại màu sắc may thành một đó hoa bạch liên ngàn cánh. Loại hoa này danh đúng như thực, có rất nhiều cánh hoa, rất khó thêu, nhưng mà đóa bạch liên trên túi thơm lại được thêu rất kỹ, màu trắng của cánh hoa nhìn giống như được nhiễm một tầng mây trắng, tựa như đang bồng bềnh trước mắt, vừa nhìn là biết tay nghề của Thành Ngọc. Lòng Tiểu Hoa hơi rung động, mở miệng liền nói: "Túi thơm này, có lẽ không phải tự thêu cho chính mình đâu nhỉ?"
Thần sắc Thành Ngọc cứng ngắc, nhất thời không biết đáp lại lời nàng thế nào.
Ánh mắt Tiểu Hoa thoáng ngưng lại, lại chú ý đến mấy tập kinh thư ở bên cạnh lò sưởi, nhặt lên nhìn, ngạc nhiên nói: "Đây là huyết kinh a!" Tiểu Hoa lấy dạ minh châu ra, mượn ánh sáng của dạ minh châu nghiêm túc lật mấy trang, lẩm bẩm: "Chữ này... là nàng chép sao..." Tiểu Hoa đột nhiên hiểu ra, ngậm chặt miệng, nâng mắt nhìn Thành Ngọc, nhưng chung quy vẫn không nhịn được: "Đây...đây sao lại có mấy trang như bị đốt thế?"
Thành Ngọc rũ mắt nửa ngày, lại ngước lên nhìn nàng cười cười, cầm túi thơm lên nghịch tiếp: "Không có gì, vốn cũng định đem chúng nó đốt luôn một thể, uống rượu vào cái quên luôn." Tiểu Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, thì nàng đã vứt túi thơm kia vào trong lò sưởi rồi.
Đầu óc Tiểu Hoa tuy chậm chạm nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn, cứu được cái túi thơm kia ra khỏi ngọn lửa trên lò sưởi. Hoa Phi Vụ phủi phủi bụi nhìn vào vết cháy xém trên mặt, đau lòng nói: "Nếu như ta đoán không nhầm thì túi thơm này là làm tặng cho Liên tướng quân phải không, huyết kinh này cũng là chép để cầu bình an cho y nhỉ?"
Nghe Tiểu Hoa nói, Thành Ngọc có chút sửng sốt, một lúc sao, giống như phản ứng lại kịp, dung sắc cũng trở nên lạnh lẽo: "Phải hay không phải, cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa đâu?"
Tiểu Hoa nói: "Vừa nhìn đã biết là thứ rất dụng tâm để làm, đốt đi như thế, không cảm thấy rất đáng tiếc sao?"
Tựa hồ như cảm thấy lời nói của Tiểu Hoa rất buồn cười, nụ cười lãnh đạm hiện lên trên khóe môi Thành Ngọc: "Có gì đáng tiếc chứ?" Nàng khẽ giọng nói. Thấy kinh thư và túi thơm trên tay Tiểu Hoa: "Sự tồn tại của chúng nó ngược lại còn khiến cho ta càng cảm thấy mình hoang đường nực cười biết bao, mấy thứ như thế này, lẽ não không nên đốt đi sao?"
Tiểu Hoa trong lòng không tán đồng, nhịn không được mà thử thăm dò nàng: "Ta vẫn cảm thấy, giữa nàng và Liên tướng quân có điều gì đó hiểu lầm?" Tiểu Hoa vô cùng tin tưởng đối với lời mình nói và tất nhiên là không chút nghi ngờ: "Bởi vì theo như lời trước đây nàng nói, tướng quân y không phải từng hôn nàng sao, vậy thì y khẳng định..."
Thành Ngọc ngắt lời nàng: "Huynh ấy chẳng quá là thấy sắc nên mới khởi lên ham muốn thôi." thấy sắc nên mới khỏi lên ham muốn, đây là lời nhục mạ nặng nề bao nhiêu? Lời này nói ra, tựa như nàng cũng khó nhẫn nhịn được sự nỗ nhục đó, nâng tay lên uống thêm vài ngụm rượu.
Tiểu Hoa nhìn sắc mặt Thành Ngọc lạnh lẽo tựa băng sương, không biết nên nói gì cho tốt, bình sinh lần đầu tiên nàng cảm thấy miệng lưỡi mình vụng về lúng túng đến thế. Lúc này đây, hình như là không thể nói gì, cũng không nên nói. Nàng chỉ đành thở dài.
Nhưng Tiểu Hoa xác thực là một nhân tài, đang lúc thở dài còn có thể nhân lúc Thành Ngọc không chú ý mà lấy tập kinh thư và túi thơm giấu vào trong tay áo. Kỳ thực nàng cũng không biết vì sao mình lại giấu nó đi, chỉ là theo bản năng muốn giấu đi mà thôi.
Canh ba đã qua, trong đêm tuyết trắng xóa mỹ lệ như thế này, đến ánh trăng thôi cũng muốn làm cho người ta đông cứng. Khi giọt rượu cuối cùng cho vào miệng, Thành Ngọc mới đặt vò rượu xuống bên chân, bình tĩnh ngồi đó ngước nhìn về phương xa.
Tiểu Hoa lần nữa lấy dũng khí muốn khuyên Thành Ngọc bước xuống bỗng dưng nhìn thấy Thành Ngọc nãy giờ vẫn im lặng không nói gì đột nhiên rơi lệ. Hai giọt nước mắt như trân châu lăn xuống, trượt qua gò mà, rơi vào trong cổ áo nàng, trên gương mặt vẫn còn lưu lại hai vệt nước mắt. Thành Ngọc không phải là người thích khóc, mấy năm này Tiểu Hoa chưa từng nhìn thấy Thành Ngọc khóc, cho dù là khoảng thời gian tâm sự thiếu nữ nặng nề mọi thứ đều không được như ý, thì nhìn nàng lúc nào cũng lãnh đạm, khiến cho có một thời gian Tiểu Hoa cảm thấy có lẽ Liên Tam cũng không gây tổn thương cho nàng sâu sắc lắm. Nhưng lúc này nhìn thấy Thành Ngọc rơi lệ, nội tâm Tiểu Hoa chợt cảm thấy chấn động, không nhịn được mà nói: "Quận chúa..."
Thành Ngọc tựa như không biết bản thân đang khóc, khẽ giọng nói: "Túi thơm tặng tình lang, giày mũ tặng huynh trưởng. Lúc đó chàng nhất định muốn ta thêu cho chàng một chiếc túi thơm, lúc đó ta không hiểu, chỉ cho rằng chàng chọc ghẹo ta. Về sau tự cho rằng hiểu được ý chàng rồi, nghĩ rằng có lẽ chàng lúc đó là muốn làm tình lang của ta. Vui vẻ đi thêu một cái túi thơm, vừa thêu vừa nghĩ, đợi khi chàng thắng trận trở về, ta sẽ tặng nó cho chàng. Chàng sẽ kinh hỷ biết bao." Nàng thoáng ngừng lại, nước mắt vẫn còn vương trên mắt, khóe môi lại hiện lên ý cười trào phúng: "Hóa ra, tất cả đều là do ta tự mình đa tình mà thôi, chàng quả thực từ đầu đến cuối quả thực chỉ là đang trêu chọc ta."
Tiểu Hoa nghe đến đây, đau lòng không thôi, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào, thấy Thành Ngọc quay người lại muốn đi lấy rượu, vội khuyên nàng: "Rượu tuy cũng tính là đồ tốt, nhưng uống nhiều thì không hay..." Chỉ tiếc là con người Tiểu Hoa, mềm lòng thì thanh âm cũng mềm mỏng theo, dịu dàng khuyên nhủ Thành Ngọc khẳng định không để vào tai.
Thành Ngọc mở vò rượu khác ra, uống được môt nửa, lại ngây người ngước nhìn về phía xa xôi lần nữa, rất lâu sau, dùng bàn tay cầm rượu đỡ lấy trán.Nàng khép mắt lại, có chút mệt mỏi nói: "Chàng cho ta biết được như thế nào là thích một người, lúc đó vui vẻ biết bao, thế nhưng rất nhanh chàng đã thu hồi lại hết những thứ đó. Chàng lừa ta." Nàng khẽ giọng bộc bạch với người lắng nghe duy nhất đối diện với nàng lúc này: "Tiểu Hoa, thích một người có gì tốt chứ, ta thật hi vọng mình chưa từng hiểu được điều đó."
Đên đây, Tiểu Hoa cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu an ủi nàng: "Nếu như đau lòng như thế, vậy chi bằng quên đi cũng tốt."
Thành Ngọc yên lặng rất lâu, sau đó khẽ gật đầu: "Ừm."
"Thời gian không còn sớm nữa rồi." Nàng xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy. Giọng nói vẫn rất rõ ràng, giống như không hề uống say. Nhưng Tiểu Hoa lúc này mới biết, hoá ra Thành Ngọc thực sự là uống say rồi, cho nên nàng mới khóc trước mặt mình, cho nên nàng mới nói những lời đó. Tiểu Hoa vội vàng đứng dậy, muốn đỡ lấy Thành Ngọc, nhưng lại bị nàng đẩy ra.
Ánh trăng lạnh lẽo, sắc đêm vẫn như thế, Thành Ngọc xiêu vẹo bước đi trên mái nhà, bóng lưng cô độc yên tĩnh, tỏa ra sự ưu thương khó nói thành lời.Cảnh tượng trong Lăng Hoa kính cũng biết mất tại đây.
Quốc sư vẫn luôn chú ý đến Liên Tam, nhìn thấy Liên Tam không chút gợn sóng của đêm nay trong lúc thân ảnh của Thành Ngọc xuất hiện trên Lăng Hoa kính, biểu cảm điềm nhiên hoàn mỹ đó cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. Đến khi Thành Ngọc không chút do dự vứt túi thơm vào trong lò sưởi, nói rằng sự tồn tại của chúng càng khiến cho nàng thêm hoang đường nực cười thì sắc mặt Liên Tam hoàn toàn trở nên trắng bệch.
Phản ứng của Liên Tam như thế, khiến cho quốc sư cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Hắn không thể hiểu được, vị Tam điện hạ sau khi nghe được quận chúa bị gả đi xa cho đến bị mất tích không chút tin tức, sau khi tiêu hóa rồi đều có thể bình tĩnh lãnh đạm, vì sao chỉ mới nhìn thấy hình ảnh của Thành Ngọc, nghe được nàng mơ mơ hồ hồ thừa nhận sự yêu thích của nàng đối với y, y lại chấn động đến thế.
Hắn đương nhiên không hiểu.
Đối với Tam điện hạ mà nói, cái gọi là sự sắp đặt của lý trí, quyết đoán hay thanh tỉnh, cho đến sự xa cách và đoạn tuyết quan hệ mà y nói trước đó, đều được xây dựng trên việc Thành Ngọc hoàn toàn không yêu thích y. Y chưa từng nghĩ đến, Thành Ngọc cư nhiên lại có tình ý với mình, nàng là thích y sao?
Nàng thích y, nhưng y đã làm gì với nàng rồi?
Kỳ thực y nên phát giác ra cái đêm ở phủ quốc sư lúc nàng cố chấp hỏi y rằng y phải chăng đã từng có rất nhiều mỹ nhân bên cạnh, nếu không nàng vì sao lại để tâm đến việc y phải chẳng đã từng có nữ nhân nào không? Nhưng mà y đã trả lời nàng thế nào? Y không có bất cứ sự giải thích nào. Mà khi nàng run rẩy hỏi y rằng nàng chỉ là một thú tiêu khiển của y thôi sao, vì để cho nàng chết tâm, y cư nhiên lại không hề phủ nhận. Từ sau lúc đó, y còn tự ý đưa ra quyết định muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng, mặc cho nàng bị gả đi xa, không nghe không hỏi không quan tâm. Đêm nay quốc sư đến thông báo tin tức nàng mất tích, y thậm chí còn lạnh lùng tự ý đẩy nàng cho Đế Chiêu Hy...
Tia lý trí cuối cùng trong đầu y lúc này bỗng dưng đứt đoạn triệt để.
Thân thể run rẩy, không thể không chế được bản thân, phải đỡ mép bàn mới ngồi vững được.
Nàng vừa rơi nước mắt vừa nói với Hoa Phi Vụ: "Thích một người có gì tốt chứ, ta thật hi vọng rằng mình chưa từng hiểu."
Vệt nước mắt trên đôimắt phiếm đỏ của nàng lướt qua tâm trí y, kết thành sợi tơ vô hình, cốt chặt lấy trái tim y, khiến cho y đau đớn đến mức không thốt được nên lời.
Thích một người có gì tốt chứ, ta thật hi vọng rằng mình chưa từng hiểu.
Lúc nàng dâu say rượu khóc lóc bộc bạch tâm tình, tuy rằng đau lòng, lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng mà y lại nghe ra được sự mùi huyết lệ ở trong ngữ khí bình tĩnh đó. Từng tiếng nói tựa như đẫm mùi máu, từng chữ từng chữ một như cứa vào tim y.
Quốc sư nhìn thấy Tam điện hạ sắc mặt trắng bệch, hồi lâu một chữ cũng không nói, quay người bước ra khỏi phòng, lúc bước đến cánh cửa, lại có chút đứng không vững, phải đỡ lấy khung cửa mới không bị ngã xuống.
Quốc sư ở phía sau lo lắng gọi y một tiếng: "Điện hạ."
Bên ngoài cửa đã không còn bóng dáng của Tam điện hạ nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]