Cho đến khi được quốc sư đưa đến trước cửa động, Chiêu Hi vẫn có chút cảm giác không chân thật, hắn vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng để giao phong thêm mấy lần với chàng thanh niên xảo trá lòng dạ thâm sâu này, lại không ngờ chuyện này lại kết thúc nhanh như thế. Hắn ngừng lại trước cửa động, quốc sư cúi mắt nhìn tấm bản đồ hắn đang cầm trên tay. Đó là tấm bản đồ linh tuyền mà lúc nãy quốc sư đích thân đưa cho hắn. Quốc sư ho khẽ, bắt chước Liên Tống gọi hắn là tôn giả: "Tôn giả không biết xem tấm bản đồ này sao?" Hắn hổ thẹn nói: "Bần đạo vẽ có chút đơn giản." Lại nhiệt tình nói tiếp: "Hay là bần đạo đích thân đưa ngài đến đó nhé."
Chiêu Hi đưa tay lên ngăn quốc sư lại, quay người đi vào trong động, thấy chàng vẫn còn bảo trì tư thế ngồi lúc nãy, chàng rũ mắt xuống không bị biết đang nghĩ đến điều gì, dưới ánh sáng le lói của ngọn nến, biểu cảm đó lại giống như sương mù trên mặt hồ ngày đông, bình tĩnh mà cứng cáp, nhưng bản chất lại rất yếu đuối. Chiêu Hi nhất thời có chút hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ đến hắn đã từng gặp được Liên Tam trong một kiếp luân hồi nào đó.
Đêm đó là tết Nguyên Tiêu ở phàm thế, ở phía xa xa có dãy phố treo đèn náo nhiệt, lúc đó hắn là một con chép ở một mình trong hồ sen cô tịch. Liên Tam xuất hiện bên hồ sen vào nữa đêm, bên cạnh chàng còn có một thanh y thiếu nữ.
Thiếu nữ đó nũng nịu oán trách: "Thanh Hạc rõ ràng đã nói tết Nguyên Tiêu ở phàm giới sẽ tổ chức hội hoa đăng, tất nhiên sẽ có loại đèn băng vô cùng xinh đẹp kia, nhưng chúng ta đã đi hết năm chỗ trong phàm thế rồi, nhưng vẫn chưa nhìn thấy ngọn đèn đó, điện hạ, là Thanh Hạc đang nói bừa hay là chúng ta đã đi nhầm đường rồi thế?"
Thiếu niên trả lời bằng một câu hỏi khác: "Quả thật, đã đi qua năm chỗ rồi, ngươi vẫn không mệt sao?"
Thiếu nữ chu miệng: "Có chút mệt, nhưng mà ta muốn xem loại đèn đó mà~"
Thiếu niên liếc mắt qua hồ sen bên cạnh, nâng chiếc huyền phiến trên tay lên, nước hồ chấn động, một con Phượng Hoàng đột nhiên phá nước bay lên. Con Phượng đó được làm từ băng, bên trong có đính minh châu bảy màu. Con Phượng nước sải cánh bay vòng quanh hồ sen, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ hoa lệ. Thiếu nữ kinh hỷ a lên một tiếng, quay người hoá thành một con thanh điểu, một điểu một phụng đuổi theo nhau, trong không trung không ngừng chơi đùa vui vẻ
Nhưng không đợi thiếu nữ chơi hết vui, con thủy phụng đột nhiên hoá thành một trận mưa rơi xuống đất. Thanh hạc tiếc nuối kêu lên một tiếng, lại hoá trở về thành thiếu nữ bay đến bên cạnh thiếu niên ôm lấy cánh tay của chàng mà làm nũng: "Điện hạ không hổ là thủy thần, con thủy phụng người làm ra thực sự là vô cùng thú vị, nhưng ta chơi vẫn chưa đã mà, điện hạ hoá ra cho ta một con nữa đi~" Nàng ta lớn gan đặt môi vào bàn tay đang cầm phiến của thiếu niên, sau đó đỏ mặt nghiêng đầu nhìn chàng, nũng nịu cầu xin chàng: "đi mà điện hạ~"
Thiếu niên khẽ rũ mắt: "Cho dù có thú vị hơn nữa thì cũng chỉ là thứ đồ chơi dễ dàng biến mất trong một sát nanmà thôi,dù có hoá ra thêm một con nữa thì cũng chỉ sữ tồn tại trong một sát na, ngươi vì sao phải chấp trước như vậy?"
thiếu nữ ôm chặt lấy chàng, nũng nịu dán mặt vào cánh tay chàng nói khẽ: "Nhưng sát na thì cũng có dài có ngắn, có sát na dài, cũng sát na ngắn ngủi." Đột nhiên có chút thương cảm, dùng mặt cọ cọ trên cánh tay chàng, nhẹ nhàng nói: "Cũng giống như ta và điện hạ ở bên nhau, vẫn biết khó mà được vĩnh hằng, đoạn nhân duyên này đối với điện hạ mà nói thì cũng chỉ như là một khoảnh khắc, nhưng ta lại muốn nắm bắt sát na này, còn muốn nghĩ cách để khiến cho nó dài thêm một tấc, vì chỉ cần khoảnh khắc này dài thêm một chút thì ta sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một tấc, dài thêm một thước ta sẽ cảm thấy vui vẻ thêm một thước." Nàng cúi đầu hôn lên mu bàn tay chàng trai lần nữa: "Cho dù duyên của ta và ngài chỉ tồn tại trong một sát na, thì cũng không thể ngăn lại tình cảm cố chấp của ta dành cho điện hạ, điện hạ có yêu một ta như thế không?"
Màn bộc bạch thâm tình như thế, lại được nói ra từ một giai nhân xinh đẹp đến thế, vỗn dĩ sẽ rất dễ làm cho người ta động lòng, nhưng thiếu niên lại cau mày, một lát sau, chàng đưa tay kéo thiếu nữ từ trong lòng ra, nhàn nhạt nói: "Ngày mai ngươi trở về Triều Dương Cốc đi, ngươi không nên ở bên cạnh ta nữa rồi."
Thiếu nữ sửng sờ: "Điện, điện hạ, ta, ta đã nói gì sai rồi sao?" Khuôn mặt lúc nãy còn đỏ hồng giống như đoá Tường Vi chớm nở bây giờ lại trở nên trắng bệch: "Mới, mới có ba tháng..." Nàng lẩm bẩm nói, nước mắt bỗng dưng rơi xuống: "Bọn họ nói điện hạ vô tình, ta vốn không tin, điện hạ rõ ràng dịu dàng như thế, nhưng hôm nay đột nhiên sao lại..." Nàng thử nắm lấy cánh tay chàng, khóc thành tiếng: "Điện hạ người nói vói ta, nếu là ta, ta nói sai hoặc làm sai điều gì đi, ta sẽ sửa..."
Thiếu niên hoàn toàn không né tránh, mặc kệ cho thiếu nữ đó ôm lấy ống tay áo trắng tinh của hắn khóc lóc: "Nàng không cần sửa, nàng cũng không sai." Thần thái của chàng rất bình tĩnh, thậm chí vẫn rất dịu dàng nhìn nàng: "Chỉ là hai chữ sát na mà nàng nói có rất nhiều sự khác nhau, nhưng đối với ta mà nói nó lại không hề khác gì nhau, chỉ là một sự tồn tại ngắn ngủi mà thôi, không thể thường hằng cũng không có ý nghĩa gì. "Chàng đưa cho nàng ta một chiếc khăn tay, là một động tác vô cùng lịch sự mà ân cần, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo vô cùng: "Nàng bị lún sâu quá vào sự huyễn mộng này rồi, lại không thể tự giác ngộ, ta thực ra sớm giải thoát cho nàng, là vì muốn tốt cho nàng."
Chiêu Hi nắm chặt tay trái từ trong hồi ức thoát ra. Hắn có chút nghi hoặc, vì sao đã trôi qua nhiều năm vậy rồi, nhưng hồi ức này, lời nói và thần thái của chàng thiếu niên lúc đó vẫn còn rõ ràng như thế.
Hắn chăm chú nhìn vào trong động, mượn ánh sáng của ngọn đèn, tỉ mỉ phân biệt sắc mặt của Liên Tam, dáng vẻ đoan trang lại hàm chứa chút non nớt đó giờ đây đã trưởng thành, như thơ như hoạ, anh tuấn tiêu sái. Vị thủy thần trẻ tuổi này, tuy khí chất lãnh đạm, nhưng lại có dáng vẻ phong lưu bạc tình, rõ ràng là không để chữ tình vào mắt, một khi đã vui vẻ xong, tất cả những sự triền miên và nhu tình đó liền bị gió thổi qua không lưu lại chút vết tích gì, đi qua ngàn vạn hoa cỏ, nhưng lại không dính lấy một chút lá cây, đây mới chính là chàng. Vậy thì tình cảm của chàng ta đối với Thành Ngọc, sao có thể thật lòng được chứ. Chiêu Hi nhíu mày.
Quốc sư thấy Chiêu Hi chỉ đứng yên nơi cửa động không tiến cũng không lùi, thấp giọng nhắc nhở: "Tôn giả đây là...."
Chiêu Hi hết thất thần, cầm lấy tấm bản đồ rời đi, mới đi được mấy bước, lại quay ngược trở lại, đứng ngoài cửa động nói vọng vào: "Ta từng gặp được ngươi một lần trong lúc còn luân hồi." Thanh niên trong động ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Chiêu Hi nói: "Ngươi vì làm một con thanh điểu vui vẻ, tết Nguyên Tiêu đã đi cùng nàng hết năm nơi trong phàm giới, chỉ vì muốn tìm được thứ đèn băng gì đó mà nàng muốn xem." Chàng khẽ nhíu mày, mím môi: "Ngươi không muốn nói với ta về A Ngọc, cho rằng nàng là một vấn đề không liên quan, lại biểu hiện ra giống như rằng ngươi đang vô cùng thích nàng. Nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi một câu, ngươi kỳ thực hoàn toàn không có thích nàng giống như ngươi tưởng tượng." Giống như hỏi chàng lại giống như không hỏi: "Ngươi đối xử tốt với nàng, thậm chí còn vì giải trừ tâm kết của nàng mà đưa nàng đến Minh Ti, cũng giống như ngươi muốn khiến cho con thanh điểu kia vui mà đưa nàng đến phàm thế, không có gì khác nhau cả?"
Thanh niên tựa hồ như bị câu hỏi của hắn làm ngẩn người, sắc mặt trở nên trống rỗng trong phút chốc, nhưng rất nhanh đã trở lại thâm sâu như trước, giống như gió mưa thổi ngang qua sông hồ: "Chuyện riêng của bản quân, không phiền tôn giả nhọc lòng."
Lần này, Chiêu Hi không để tâm đến sự cự tuyệt của chàng, vị trí của hai người giống như bị đảo ngược. Chiêu Hi nhàn nhạt nói: "Bao gồm việc ngươi vì tôn thượng, đồng ý với ta rằng mãi mãi không xuất hiện trước mặt A Ngọc nữa. Ta biết ý của ngươi, ngươi cảm thấy làm vậy là tốt cho nàng, là để cho nàng không có cơ hội yêu phải một thần tiên, đề phòng hậu hoạn sau này." Hắn không nhịn được mà lạnh lùng nói tiếp: "Thật sự là một suy nghĩ lạnh lùng lý trí lại vô tư, nhưng điều này chỉ có thể chứng minh rằng ngươi xác thực không thích nàng như thế mà thôi. Bởi vì khi đã thật lòng thích một người, thì rất khó đề có thể lạnh lùng lý trí như thế, cũng tuyệt đối không đồng ý rằng cả đời này không gặp lại nàng, điều đó là vô cùng khó."
Chiêu Hi dừng một lát, lạnh lùng, chấp trước, nhưng lại muốn thăm dò thanh niên trước mặt: "Nhưng ta có chút hiếu kỳ, nếu như nàng đã yêu ngươi rồi, nếu như chuyện này đã không còn là chuyện mà ngươi có thể phòng được nữa, ngươi sẽ phải làm sao? Lấy cái danh tiên phàm khác biệt, khuyên nàng thu hồi lại tình cảm sao?" Hắn trào phúng cong cong khoé miệng: "Dù sao thì ngươi là người lạnh lùng lý trí, lại rất vô tư."
Thanh niên mím môi càng chặt hơn, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi tự cho mình đúng đủ rồi chứ?"
ánh mắt Chiêu Hi di chuyển, nhìn thấy ánh sáng trong động giờ đây càng trở nên u ám: "Ta có tự cho mình đúng hay không, ngươi đương nhiên biết." Hắn yên lặng hồi kâu, đột nhiên nhớ lại gì đó nói: "Ngươi còn nhớ lúc đó ngươi từng nói với thanh điểu cái gì không? Ngươi nói tất cả những sát na trên thế gian này đối với ngươi không có ý nghĩa gì hết."
Hắn lại lần nữa nhìn về phía thanh niên, giống như muốn thuyết phục chàng: "Kỳ thực, cuộc đời của A Ngọc đối với ngươi mà nói bất quá cũng chỉ là một sát na mà thôi, vì thế nàng cũng không có ý nghĩa gì với ngươi, ngươi nói đúng chứ?"
Liên Tống cười, nụ cười tuấn mỹ ẩn chứa lệ khí, khiến cho khuôn mặt từ trước đến nay vốn bình tĩnh trở nên vặn vẹo, nhưng lại vì thế mà trở nên sinh động hơn rất nhiều, một vẻ đẹp bạo ngược mà tùy tiện. Chàng của giờ phút này, cùng với lúc chàng dễ dàng bức Chiêu Hi phải giao dịch, cùng với lúc chàng chán nản nói với Chiêu Hi, bản quân đã nói quá nhiều chuyện không liên quan rồi, hoàn toàn không giống nhau. Hắn gõ gõ ngón tay xuống bàn, sắc mặt lãnh khốc mà dữ tợn: "Hết lần này đến lần khác nhắc đến chuyện của thanh điểu, tôn giả là muốn nói vơi bản quân, bởi vì bản quân từng có rất nhiều nữ nhân trong qua khứ, vì thế căn bản không xứng để thích Thành Ngọc, cũng không thể làm lang quân của nàng sao?"
Chiêu Hi kinh ngạc, hắn vốn không nghĩ như thế, nhất thời không thể nào lý giải được Liên Tam vì sao lại có thể nghĩ được đến đó, nhưng chính tại thời khắc đó hắn cũng tự hỏi lại bản thân, phát hiện hắn quả thực cho là như thế, hắn hận không thể đưa ra nhiều chứng cứ hơn để có thể chứng minh rằng Liên Tam hoàn toàn không có thật lòng, Liên Tam hoàn toàn không phải người phù hợp với Thành Ngọc.
Hắn yên lặng một hồi: "Đúng, ngươi không có tư cách để thích nàng. Vì thế nên ngươi hãy sớm rời khỏi giấc mộng hão huyễn đó đi." Hắn nghiêm túc nhìn chàng một hồi: "Đây không phải là cũng chuyện mà ngươi đang muốn làm, không phải sao?"
Cho dù đứng bên ngoài động nhưng quốc sư cũng cảm thấy trong động đột lên dâng lên một cỗ hàn ý, vốn cho rằng chỉ là ảo giác, nâng mắt lên nhìn, dưới ngọn nến lập lòe, lại thấy băng đang lan ra dưới mặt đất, giống như mầm bệnh đang lan ra một cách ưu nhã mà lãnh khốc, làm lây nhiễm cho hết tất cả những thứ chạm vào nó. Đến ngọn nến có cố gắng dãy giụa một hồi rồi cũng bị đông thành một đốm lửa đỏ, mà dưới ánh sáng mờ nhạt của đốm lửa đó, sắc Liên Tam vô cùng âm trầm, trong thần sắc ẩn chứa đầy sự phẫn nộ mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Quốc sư run rẩy, vội vàng kéo lấy Chiêu Hi lùi lại bốn năm bước: "Điện hạ người bình tĩnh, đây, đây là." Hắn nhanh nhẹn đẩy Chiêu Hi lùi lại sau đó nói bừa một lý do với người trong động: "Hình như trời sắp mưa rồi, trăng cũng sắp biến mất rồi, ta đưa tôn giả đến linh tuyền, nếu không lát nữa tìm không đường đường mất. Điện hạ người hôm nay đa tiêu hao quá nhiều tiên lực, chi bằng lúc này hãy nghỉ ngơi một lát."
Băng đã lan đến cửa động, phủ gần đến một cây Huyền Linh Mộc, khi băng đã lan đến thân cây, tán cây sợ hãi lay động trong gió, Chiêu Hi nhíu chặt mày, còn muốn nói tiếp: "Ngươi..." Thì bị quốc sư lật tay che miệng lại. Nhân chủ vừa mới tỉnh lại, pháp lực và thể lực chưa hồi phục, quốc sư cơ hồ như đang kéo lấy eo của hắn vội vàng lôi vào trong rừng sâu.
Chạy đi được một hồi, nhìn lại phía sau, dưới ánh trăng, chỉ có hai cây Huyền Linh Mộc trước cửa là bị đông cứng rồi, băng đã không còn tiếp tục lan ra nữa, quốc sư thở phào nhẹ nhõm.
Quốc sư tuy rằng trước đây không hề khách khí với Quý Minh Phong, nhưng từ khi Quý thế tử trở lại thành nhân chủ, vừa nghĩ đến người này đã mười mấy vạn tuổi, cộng thêm hắn lại là quân vương của nhân tộc, quốc sư liền không nhịn được mà có vài phần tôn kính hắn. Nhưng ngay tại lúc này trong hoàn cảnh như thế này, quốc sư không thề không có chút oán trách:. "chuyện giữa Tam điện hạ và quận chúa, bần đạo cũng tính là biết được khá nhiều." Hắn thở dài một tiếng: "Quận chúa tuy đáng thương, nhưng Tam điện hạ cũng có nỗi khổ trong lòng, tôn giả hà tất phải trách điện hạ như thế, còn cứ muốn chọc điện hạ tức giận đến mức này?" Hắn thành khẩn nói: "Tôn giả lúc này còn chưa hồi phục pháp lực, mà bần đạo so với tam điện hạ, pháp lực chỉ bằng một góc nhỏ, nếu như quả thực chọc cho điện hạ mất khống chế, kết cục cuối cùng như thế nào?" Cuối cùng đưa ra tổng kết: "Tôn giả cho dù không hài lòng với điện hạ bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng nên nhịn lại đi."
Chiêu Hi nghe hắn nói, quay đầu nhìn quốc sư: "Ta nói sai điều gì sao?" Hắn day day mi tâm: "Ta chỉ đang muốn làm cho hắn nhìn nhận đúng bản thân mình là một người thế nào mà thôi."
Quốc sư tạm thời vứt sự tu dưỡng của một đạo sĩ lui sau đầu, nhịn không được mà tham dự vào vấn đề tình cảm, thở dài nói: "Nhưng bần đạo cho rằng, điện hạ là thật lòng thích quận chúa."
Chiêu Hi nhàn nhạt nói: "Ta không nói hắn không thích nàng." Hắn cười, trong nụ cười lộ ra sự lạnh lẽo: "Nhưng nếu ngươi quả thực rất hiểu hắn, thì ngươi nên biết, sự yêu thích của hắn không đáng giá. Nói đến thật lòng." Hắn cười giễu cợt: "Theo như những gì ngươi thấy, ngươi cảm thấy, điện hạ nhà ngươi có thể có mấy phần thật lòng với A Ngọc nào?"
Quốc sư trầm mặc. Hắn kỳ thật cũng không hiểu chuyện này. Hắn nhớ đến cái ôm của Thành Ngọc với Liên Tam lúc ở Minh Ti, cho đến ngày hôm nay Liên Tam vì Thành Ngọc mà mất tự chủ như thế; nhưng hắn cũng nhớ đến đêm đó sau khi Thành Ngọc biết được thân phận của Liên Tống, và màn cáo biệt quyết liệt giữa nàng với Liên Tống trong phủ chàng.
Đêm đó, Thành Ngọc từng hỏi Liên Tống chàng phải chăng đã từng trút bỏ nữa thân tu vi để cứ một vị nữ tiên tên là Trường Y, đến phàm thế này cũng là vì nàng ta, Liên Tống trả lời phải. Lúc đó Thành Ngọc nhìn rất thương tâm nhưng vẫn cố nhịn xuống, quốc sư đến giờ vẫn còn nhớ.Quốc sư không hiểu chuyện tình cảm, không biết một người nếu thực lòng thích một người khác thì có thể nào nhìn người đó đau lòng hay không. Vì thế hết nửa ngày, quốc sư cũng không gì.Thấy quốc sư rất lâu không nói, Chiêu Hi tự trả lời câu hỏi ban nãy hắn vừa đưa ra, hắn nhìn xa xăm về phía trừng sâu, nhàn nhạt nói: "Hắn đối với A Ngọc, đại khái chỉ có ba phần thật lòng mà thôi, không thể nhiều hơn được nữa."Sau khi đưa Chiêu Hi đến linh tuyền, quốc sư vẫn cảm thấy bất an, cuối cùng vẫn là quyết định quay lại trong động xem Liên Tam thế nào rồi.Vừa đến trước cửa động, dưới ánh sáng mông lung, thấy lớp băng dày trên hai cây Huyền Linh Mộc đã tan đi,hai cái cây tựa vào nhau mà run rẩy, giống như vẫn còn sợ hãi vì kiếp nạn tự dưng ập đến nửa tiếng trước.
Còn có thể run rẩy đến sinh động như thế, chứng tỏ sức sống vẫn còn mãnh liệt lắm, trong lòng quốc sư cũng nhẹ nhõm hơn. Quay người đi vào trong động, nhìn thấy một mảnh tối đen như mực, trong lòng hắn liền có chút trống rỗng, ho một tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp trả, hắn do dự một chút rồi cũng đốt lửa lên.
Ánh lửa làm động phủ sáng lên, quốc sư sửng sờ trong chốc lát. Liên Tống vẫn ngồi ở vị trí đó, tay phải đỡ lấy trán chống trên tay vịn của chiếc ghế ngọc, khép hờ mắt, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, giống như đang nghỉ ngơi. Nhưng cảnh tượng xung quanh lại giống như vừa trải qua một trận sấm chớp, giá nến rơi xuống, chiếc bàn ngọc vỡ tan, chén trà bay tứ tán, còn chiếc giường băng lúc nãy giờ đây đã hóa thành bột phấn.
Đỉnh động nứt ra nước chảy xuống giống như mưa, tiếng nước rơi tí tách, rơi trên mặt quốc sư lạnh lẽo như băng. Quốc sư đưa ánh lửa lên nhìn trên đỉnh động, quả thực là băng tan. Quốc sư nhịn không được mà đến gần thêm mấy bước, lại thấy Liên Tam, mới phát hiện y phục của hắn giờ đây đã ướt hết.
Không còn cảm thấy sự tức giận đầy uy áp của thủy thần, quốc sư cũng không còn thấy sợ hãi nữa, mang theo một bụng kinh ngạc và nghi hoặc lân la đến gần gọi một tiếng: "Điện hạ." Lại hỏi: "Ngài bị sao thế?"
Quốc sư dù gì cũng đã hầu hạ bên cạnh tiên đế nhiều năm, khả năng quan sát sắc mặt cũng rất chuyên nghiệp, nếu như Liên Tam vẫn không phản ứng, thì hắn sẽ làm một phép thuật tránh mưa rồi lui rồi mặc nhiên lui về sau, như thế cũng tình là chu đáo rồi. Hắn đếm đến mười lăm, đang muốn kết ấn, thì nghe thấy Liên Tam đột nhiên nói: "Ta đang nghĩ, lời hắn nói có lẽ cũng đúng."
Bàn tay đang kết ấn của quốc sư ngừng lại. "hắn" ở đây đương nhiên là chỉ Chiêu Hi, nhưng Chiêu Hi hôm nay nói nhiều như thế, Tam điện hạ là đang cảm thấy hắn nói câu nào đúng? Quốc sư đắn đo một lúc, lại hỏi: "Điện hạ là nói..."
Liên Ta, không mở mắt ra, vẫn chống trán, vì thế nhìn giống như đang nói mơ, nhưng thanh âm lại vô cùng tỉnh táo: "Năm đó trên Cửu Trùng Thiên có một vị tiên tử tên là Trường Y, nàng yêu nhị ca Tang Tịch của ta. Nhưng Trường Y là người của Yêu tộc, dùng thân yêu để tu thành tiên, vì thế không thể có khả năng gì với nhị ca ta. Nhưng cho dù nàng biết hai người họ không có tương lai, nhưng nàng cũng nhất định muốn ở bên cạnh nhị ca ta. Có lúc ta nghĩ, điều này có ý nghĩa gì chứ."
Quốc sư tuy rằng không hiểu nam nữ tình trường, nhưng cũng biết được chuyện thường tình của con người, suy ngâm một hồi lâu, trả lời: "Có thể chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy được nhị điện hạ thôi, thì đã là một chuyện rất có ý nghĩa với vị tiên tử Trường Y kia rồi."
Lại nghe Liên Tam đột nhiên cười một tiếng: "Đúng vậy." Chàng nói, nửa ngày sau, chàng lại tiếp tục nói: "Ta rất nhớ nàng, lại cũng không phải không thể nhịn được mà đến gặp nàng. Vì thế ta có lẽ cũng không thật sự thích nàng đến thế."
Quốc sư suy nghĩ hồi lâu, mới có thể hiểu được ý tứ của Tam điện hạ: "Nàng." Là đang chỉ Thành Ngọc sao. Chàng là đang nói đến Thành Ngọc.
Quốc sư nhất thời không biết đáp trả thế nào, thấy ngọn đuốc trên tay đã sắp cháy hết, hắn đựng giá nến bị rơi dưới đất lên, đốt lửa trên giá nên lần nữa. Cây nên xui xẻo này đêm nay đã ba bốn lần chịu phải tai kiếp, lúc này cho dù uống lửa mà cháy, cùng chỉ giống như thoi thóp, phảng phất như ngay lập tức có thể sẽ bị tắt đi.
Dáng vẻ yếu đuối đó, có chút giống với mối nhân duyên giữa Thành Ngọc và Liên Tống.
Quốc sư đột nhiên nhớ đến bóng lưng lúc rời đi của Thành Ngọc đêm đó. Trên trời một vầng trăng lạnh lẽo, nàng lấy chiếc đen Giang Phủ từ tay hắn chậm rãi đi dưới bầu trời đầy tuyết, rõ ràng là mặt y phục rất dày lại, nhưng nhìn bóng lưng ấy lại rất mảnh khảnh, có chút xiêu vẹo như sắp ngã xuống. Cùng nàng rời đi cũng chỉ có cái bóng đổ dài trên mặt đất, cái bóng đó cũng mãnh khảnh yếu đuối như nàng. Tuyết quang đăng ảnh, đều rất cô tịch, dưới nên tuyết lạnh giá lưu lại những dấu chân nhỏ bé.Quốc sư vẫn còn nhớ tâm trạng của mình lúc đó, hắn cảm thấy một Thành Ngọc như thế thật vô cùng đáng thương. Hôm nay nghe Liên Tam nói chàng có lẽ cũng không thích nàng như thế. Tâm trạng lúc đó đối với Thành Ngọc một lần nữa lại dâng lên trong lòng, quốc sư lương thiện lại một lần nữa cảm thấy, nữ tử có dung nhan khuynh thành lại yếu đuối nhỏ bé khi, quả thực là có chút đáng thương.
13/4/2020------
Cuối cùng cũng đã kết thúc rầu...
Tạm biệt Liên Tam ca ca tạm biệt Nọc Nọc, cuối năm gặp lại. Không biết là nên vui hay nên buồn nữa đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]